Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Âm hồn tới

Chương 68: Âm hồn tới


Chương 68: Âm hồn tới

Lại nói, cây nhang Khương Thần cắm tại cửa chính đột nhiên bị dập tắt. Hoàn toàn không có chút dấu hiệu gió thổi cỏ lay, giống như cây nhang đó bị một bàn tay sinh sinh đem hương hỏa bóp diệt.

Thấy cảnh này, khuôn mặt Khương Thần hiện lên ý động. Đoạn hắn nói:

“Ngươi vào trong quan tài ngủ đi thôi, chút nữa có động tĩnh gì cũng không cần hoảng hốt.”

Bên kia, Cao Nhược Vũ không có động tĩnh. Đến khi Khương Thần nhìn lại thì đã thấy nàng tiến sát về phía mình, khuôn mặt trắng nhợt, hai mắt trợn trừng lên, nhìn qua vô cùng khiếp người.

Thời điểm quay người lại, Cao Nhược Vũ lập tức nhào tới, song thủ duỗi ra như muốn bóp cổ Khương Thần.

Khương Thần khẽ lắc đầu, một ngón tay điểm vào trán nàng. Hỗn Nguyên Chi khí tuôn ra sau đó lại đem tâm thần của nàng xoa dịu.

“Ta…có chuyện gì thế?” Cao Nhược Vũ tỉnh hồn, ngơ ngác hỏi.

“Không có gì. Ngươi vào trong quan tài ngủ đi. Chút nữa có động tĩnh cũng không được ra.”

Cao Nhược Vũ nghe vậy, khuôn mặt hiện lên sợ hãi. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không gợn cảm xúc nào của Khương Thần, nội tâm nàng chợt cảm thấy yên bình.

Sau khi Cao Nhược Vũ nằm yên ổn trong quan tài gỗ. Khương Thần đem nắm quan tài đóng chặt lại. Sau đó hắn kéo chiếc ghế lại gần quan tài rồi ngồi xuống, bộ dáng tựa hồ rất nhàn hạ.

Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên nổi lên một trận âm phong. Sau đó có tiếng bước chân. Tiếng bước chân không chỉ một mà còn là hai người.

Không, tại tràng cảnh như hiện tại, chắc chắn tiếng bước chân kia không phải là bước chân của con người nữa rồi.

Khương Thần hướng về phía thanh âm tiếng bước chân kia nhìn tới, chỉ là ở đó hoàn toàn không xuất hiện bóng người. Hiển nhiên, chính là của hai cái âm hồn gây nên.

“Âm hồn nhỏ bé cũng dám càn rỡ, để ta xem xem ngươi bản sự có bao nhiêu.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm.

Khương Thần ngồi vắt vẻo trên ghế, hai mắt híp híp nhìn ra cửa, cũng không có dấu hiệu đứng dậy.

Lúc này, hai quả chuông vốn đang lẳng lặng, đột nhiên không gió mà đung đưa, phát ra tiếng đinh đinh rất là quỷ dị.

“Xem ra cũng có chút bản lãnh a…” Khương Thần cười nhạt nói.

Hai quả chuông này cũng không phải phàm vật. Hắn đã tại trên đó khắc họa phù văn. Có thể khiến cho chuông rung lên thì thực lực âm hồn tiến tới kia không hề yếu.

Bên ngoài vườn hoa, một mảnh thiên không trống rỗng đen kịt, bầu trời u ám. Ánh đèn từ phía những căn biệt thự Cao gia không giống mọi hôm sáng rực một góc trời. Hôm nay hiện lên có chút le lói, chập chờn như ánh nến.

Khương Thần chú ý tới phía trước ngưỡng cửa. Tầng vụn hương lúc trước hắn rải ra, lúc này xuất hiện một mảnh dấu chân tạp nham đang chậm rãi bước tới. Cảm giác kia giống như có người dẫm chân trên mảnh vụn hương này đang đi vào trong nhà.

Khương Thần vung tay một cái, toàn bộ vun hương bốc cháy ngùn ngụt giống như đổ thêm dầu. Vụn hương cháy kèm theo hương khói nghi ngút tỏa khắp căn phòng.

Giữa màn khói xuất hiện hai bóng đen, lờ mờ nhìn ra một bóng lão ẩu chống gậy, bên cạnh là bóng một vị nữ tử dáng người tinh tế.

“Hắc hắc hắc…không nghĩ tới bên cạnh tiểu nha đầu này có cao nhân a.” Từ phía hai bóng đen giữa màn khói, một trận thanh âm khàn khàn mang theo hơi lạnh vang lên: “Lão thân trước kính chào tiên sinh.”

Khương Thần không đáp, bàn tay chậm chậm đưa ra khẽ gạt. Căn phòng đầy khói giống như bị một đợt phong bạo thổi quét quét qua. Toàn bộ khói hương bị đẩy ra ngoài, tiêu tán trong không khí.

Lúc này, hai bóng đen hiện ra rõ rệt. Một vị lão ẩu tay chống quải trượng, lưng còng rạp xuống, trên mình mặc một chiếc quần nỉ đen dầy. Một chiếc áo dạ đen trùm kín tới đầu gối. Cả người khô quắt như một gốc cây mục.

Tương phản với lão ẩu, bên cạnh nàng là một vị nữ nhân xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, da trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo. Coi như những minh tinh điện ảnh xuất hiện trong TV kia so với nàng đều kém mấy cái cấp bậc.

Nữ nhân này dáng người yểu điệu, lồi lõm tinh tế, thân mang một bộ cổ trang y phục màu trắng. Một đôi chân ngọc trắng noãn giẫm trên mặt đất. Bàn tay dài, tiểu xảo đáng yêu, có cảm giác để người ta không nhịn được nắm lấy thưởng thức một phen.

Nữ nhân xinh đẹp kia từ khi bước vào vẫn luôn đánh giá căn phòng, im lặng không lên tiếng. Lão ẩu ngược lại nhìn Khương Thần chằm chằm, ánh mắt hiện lên giống như gặp phải kình địch. Nàng nguyên bản ban đầu nhìn thấy trong phòng có một tên thanh niên đang ngồi nhàn nhã, định một mạch xông vào dọa nạt hắn một phen.

Thế nhưng không ngờ lại bị một bức tường vô hình ngăn cản bên ngoài. Xuyên qua bức tường vô hình đó lại gặp thêm một trận hỏa thiêu hương. Lúc này liền biết, thanh niên kia chính là một cao nhân. Khả năng cao chính là người chế ra miếng ngọc phù làm trọng thương lão công nàng. Vì vậy, vừa mới mở miệng, liền đối với Khương Thần tương đối kính trọng.

Bất chợt, vị lão ẩu này nhìn về phía sau Khương Thần, khuôn mặt kinh hãi la lên:

“Dưỡng Hồn Quan? Dưỡng Hồn Quan tại sao lại ở chỗ ngươi…”

Bạch y nữ tử nghe vậy cũng ngưng mắt nhìn, khuôn mặt đồng dạng hiện lên kinh hãi.

Bộp bộp bộp…

Khương Thần lúc này ung dung đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Hai cái âm hồn này vượt qua được trận pháp cùng vụn hương, điều này đáng để hắn thưởng thức.

“Hai các ngươi so với đám âm hồn thành Tây thì mạnh hơn rất nhiều…”

“Ngươi…” Lão ẩu đôi mắt hiện lên ngưng trọng.

Nàng nghe liền hiểu ý thanh niên này. Chỉ là không nghĩ tới hắn chỉ với một cái liếc mắt liền nhìn ra thực lực của nàng. Chẳng lẽ thực lực hắn lại vượt lên trên cả nàng?

“Làm sao? Hôm nay tới đây đón bằng hữu của ta đi?” Khương Thần cười nhạt nói, đôi mắt hiện lên một vệt ý lạnh.

Hai cái âm hồn này thực lực quả thật so với đám âm hồn Đông, Tây nghĩa địa kia mạnh hơn một chút, khả năng cao là thường xuyên thôn phệ sinh khí người sống tăng trưởng thực lực. Cái này chính là làm trái quy định của thành Tây. Chắc chắn bọn hắn không thuộc về sự quản chế của hai nghĩa địa kia. Bằng không ngày hôm nay chắc chắn tới đây với vẻ khúm núm nhận tội chứ không phải là trương dương như thế này.

“Nàng hiện tại nằm trong đó, có gan liền đưa nàng đi.” Khương Thần thấy cả hai không đáp, liền chỉ về phía sau, không quan tâm nói.

“Tiên sinh nói đùa, hôm nay chúng ta tới đây chỉ là để giải âm khí trên người tiểu cô nương này mà thôi.” Lão ẩu ngẫm nghĩ một lúc sau đó cười khổ mà nói.

“Giải âm khí?” Khương Thần cười nhạt, đầu chếch sang một bên.

Đoạn, bàn tay hắn vung lên. Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ thành một bàn tay vô hình chụp xuống vị trí lão ẩu đang đứng.

Lão ẩu không kịp biến trở lại linh hồn thể, lập tức bị bàn tay nguyên khí kia chụp xuống. Chỉ nghe thấy tiếng nàng rú lên thảm thiết, một chụp hờ hững của Khương Thần vừa rồi đã khiến cho nàng thương nặng. Lúc này thân thể trôi nổi trên hư không có dấu hiệu tiêu tán. Nàng cũng không thể giữ lại dạng nhân thể, chỉ có thể ở trong trạng thái hồn thể.

Khuôn mặt lão ẩu kinh hãi. Bên cạnh nàng, bạch y nữ tử cũng là hoa dung thất sắc. Nàng vội vàng khom mình nói:

“Tiên sinh, nãi nãi ta nói là thật, chúng ta đến đây để giải quyết âm khí do gia gia ta lưu lại trên người vị muội muội kia.”

Lão ẩu lúc này không dám mở miệng, chỉ gật đầu lia lịa. Nàng bị một chưởng kia của Khương Thần dọa sợ. Một chưởng kia chỉ kém chút đánh cho nàng hồn phi phách tán.

Không nghĩ tới, hôm nay là ngày cực âm, đặc biệt là thời điểm này, âm hồn các nàng sẽ đạt trạng thái đỉnh phong, ra ngoài không còn bị hạn chế thực lực. Vậy mà vẫn bị thanh niên thần bí này một tay đánh rụng. Nghĩ tới khoảnh khắc đó, nàng mặc dù hiện dưới dạng hồn thể, vẫn không tự chủ được đánh rùng mình một cái.

“Âm hồn tới giải quyết âm khí? Sao các ngươi không nói âm hồn trả lại sinh khí cho thân chủ?” Khương Thần cười nhạt nói.

“Là thật…đại nhân.” Lão ẩu vội vàng nói.

“Ban đầu nãi nãi chỉ muốn trêu đùa nhóm muội muội một chút mà thôi. Muội muội là người lễ phép hiểu chuyện vì vậy nãi nãi liền đối với nàng không có ý xấu. Nếu như không phải vì gia gia tức giận lưu lại lạc ấn trên người tỷ tỷ, bọn tiểu nhân cũng sẽ thả nàng rời đi.” Bạch y nữ tử khom mình khẽ nói.

“Vì vậy ngày hôm nay tiểu liền tới đây giải quyết vấn đề cho nàng a.” Lão ẩu trôi nổi trên hư không cười khổ nói.

Lão ẩu này còn một chuyện chưa nói, đó là ngoại trừ tới hóa giải lạc ấn, nàng còn thuận tiện thu đi sinh khí lạc ấn kia hấp thu Cao Nhược Vũ mấy ngày hôm nay.

Chỉ là Khương Thần một câu tiếp theo khiến cho nàng càng thêm kinh hãi.

“Thuận tiện thu đi sinh khí hấp thu mấy ngày hôm nay của nàng?” Khương Thần cười nhạt nói: “Nàng hiện tại thế nhưng giảm đi hai mươi năm thọ nguyên a.”

Trong quan tài gỗ, Cao Nhược Vũ nghe vậy liền giật mình kinh sợ. Thân thể không tụ chủ được run lên, dường như sắp khóc. Đời người cùng lắm bảy tám chục năm. Hiện tại nàng cũng đã hai lăm. Nếu như thu đi hai mươi năm, chẳng phải nàng cũng chỉ còn sống khoảng ba mươi năm nữa thôi sao.

Chỉ là kinh sợ thì kinh sợ, nàng vẫn cố gắng kiếm chế bản thân không cựa quậy phát ra tiếng động, mặc dù hai cái âm hồn kia cũng thừa biết nàng đang nằm bên trong quan tài rồi.

“Đại nhân…tiểu không có ý muốn giấu diếm ngài.”

Khương Thần nghe vậy, khóe miệng nhếch lên. Đoạn hắn đứng dậy, khẽ gõ lên nắp quan tài năm tiếng. Năm tiếng gõ dường như mang một loại tiết tấu, âm luật kì lạ, khiến cho người ta nghe vào có cảm giác bị ru ngủ.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì từ đầu tới giờ ngươi chưa hề có ý định đối địch với ta.” Khương Thần ngồi trở lại trên ghế, khẽ vuốt tay, cười nhạt nói.

“Nếu không hiện tại ngươi cũng đã hồn phi phách tán.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 68: Âm hồn tới