Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 72: Phán đoán sai
Chương 72: Phán đoán sai
Mọi người vẫn đang hết sức phấn khích quan sát những trận tỷ đấu trên võ đài. Từ Trạch Đông bấy giờ mới nhớ ra chuyện gì, ghé đầu gần về phía Khương Thần, nói:
“Đúng rồi đại gia. Lần trước ta nói với gia gia ta rằng ngươi hiện tại đang ở trọ, hắn sau đó liền mua lại một căn biệt thự trên bán đảo giữa Mộng Đình hồ có lẽ đợi dịp tốt muốn tặng lại cho ngươi.”
Lúc trước Từ Chính Thuần mua căn biệt thự kia, hắn còn ngỡ rằng đối phương muốn thưởng cho bản thân mình đấy. Không nghĩ tới, thì ra là muốn tặng lại cho Khương Thần, tranh thủ hảo cảm từ hắn.
“Giữa Mộng Đình hồ?” Vẻ mặt Khương Thần hiện lên chút ngoài ý muốn, hỏi lại.
“Đúng vậy, hắn vẫn muốn gọi điện hỏi ý kiến của ngươi nhưng sợ không tiện.” Từ Trạch Đông gật đầu đáp.
Trong lòng Khương Thần hiện lên chút vui mừng. Hắn vẫn luôn muốn mua một căn biệt thự giữa Mộng Đình hồ để thuận tiện cho việc tu luyện. Bởi vì Mộng Đình hồ là nơi hội tụ Hỗn Nguyên Chi Khí dày đặc nhất, tu luyện đương nhiên sẽ tốt nhất.
Nếu như xây dựng một cái Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận ở giữa Mộng Đình Hồ, vậy thì lợi ích hẳn là nhân lên gấp nhiều lần.
“Vậy thì phải cảm tạ Từ lão gia tử một phen rồi. Ta quả thật cũng có ý định mua một căn biệt thự ở đó.” Khương Thần không chút giấu diếm ý đồ của bản thân, khẽ gật đầu nói.
“Hắc hắc…” Từ Trạch Đông chỉ cười cười, sau đó cũng không nói gì mà chăm chú vào trận đấu tiếp theo.
“Nhìn.” Khương Thần bất chợt hất hàm nói.
Từ Trạch Đông cùng đám huynh đệ ngẩng đầu lên. Lúc này, Cố Hào Kiện đang ôm eo nữ tử nùng trang diễm mạt vừa rồi đi tới. Bên cạnh hắn còn có vị trung niên nhân kia. Đây cũng không hẳn là trung niên nhân, tuổi cũng đã chạm nhưỡng sáu mươi, chỉ là bề ngoài trẻ hơn một chút mà thôi. Gọi là lão giả thì cũng không hẳn.
Người này khí định thần nhàn, khuôn mặt không lộ ra cảm xúc. Hắn có một cặp mắt tinh anh, giảo hoạt liếc tới đâu, người nơi đó liền nhao nhao né tránh.
Từ khí thế trên người tên này tỏa ra, Khương Thần có thể xác định được, hắn là một tên Nội kình đại thành võ giả. Thiếu một chút liền sẽ là Nội kình đỉnh phong. Tại võ đạo giới có lẽ cũng có một chút tên tuổi.
“Từ thiếu, sắp tới sẽ có võ giả quyết đấu, không biết ngươi có hứng thú cược một ván?”
Từ Trạch Đông còn đang cười nịnh nọt với Khương Thần, ngay lập tức đổi sang vẻ gian xảo cùng âm trầm. Hắn nói:
“Ngươi muốn cược như thế nào?”
“Từ thiếu ngươi muốn thế nào ta liền theo, dù sao lần trước cũng ăn không của ngươi hơn ngàn vạn a, hiện tại cũng nên cho ngươi gỡ gạc lại một chút.”
“Tốt, vậy quy tắc cũ, ngươi tuyển một ta tuyển một.” Từ Trạch Đông có Khương Thần chống lưng, lúc này tự tin nói.
“Ha ha…Từ thiếu đây là lại muốn đưa tiền cho ta sao?” Cố Hào Kiện cười nhạt nói: “Nếu vậy trận sau mời Từ thiếu tuyển trước.”
“Tốt…mở to mắt c·h·ó của ngươi ra nhìn, đến lúc đó thua lại không nhận nợ.” Từ Trạch Đông khóe miệng nhấc lên một vòng quỷ dị.
Cố Hào Kiện vẫn luôn duy trì một điểm tự tin. Tuy nhiên sâu trong mắt lại kèm theo chút nghi hoặc. Tên Từ Trạch Đông này lần nào cá độ với hắn cũng luôn dè chừng, cẩn thận. Lần này đột nhiên hào sảng, tự tin như vậy, chắc chắn có người chống lưng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn không tự chủ lại liếc nhìn Khương Thần.
Lúc nãy, thời điểm liếc nhìn Khương Thần, hắn bị một ánh mắt lạnh lùng của Khương Thần làm cho giật mình kinh sợ. Vì thế, đối với Khương Thần cảm thấy có chút tò mò.
Hiện tại, cộng gộp những suy luận nhỏ của bản thân, có thể phán đoán Khương Thần có khả năng chính là chỗ dựa của Từ Trạch Đông.
“Vị huynh đệ này dường như rất lạ mắt a, không biết quý tính đại danh là gì?”
“Bớt ở đây móc nối quan hệ, Khương đại gia chúng ta không thích đụng chạm người lạ.” Từ Trạch Đông đưa tay ra đập bàn tay của Cố Hào Kiện trở lại, cười lạnh nói.
Cố Hào Kiện bị hành động của Từ Trạch Đông làm cho mất mặt, thế nhưng hắn vẫn mỉm cười một cái, sau đó mới tìm chỗ khác mà đứng.
“Đại gia, ngươi lần này tuyển lựa người nào?”
Từ Trạch Đông nhìn hai tên võ giả trên đài, ghé đầu nói.
Khương Thần tùy tiện chỉ một tên võ giả, sau đó khuôn mặt lại trở lại bộ dáng lạnh lùng hờ hững.
Trên đài lúc này đứng đấy hai vị võ giả. Đều có tu vi Ngoại cảnh tiểu thành. Loại võ giả này cơ bản đều là tu luyện tố chất thân thể. Nội lực sinh ra chưa nhiều. Bọn họ hơn người bình thường ở chỗ da dầy thịt béo, đối với dao đâm đao chém mức độ tổn thương thấp hơn người bình thường rất nhiều.
Từ Trạch Đông cùng Cố Hào Kiện sau khi bắt kèo liền nhìn nhau đầy gian xảo.
“Đông thúc, ngươi thấy sao?”
Cố Hào Kiện nghiêng đầu về phía trung niên nhân bên cạnh, khẽ hỏi.
“Vốn tưởng rằng là một kì nhân dị sĩ, xem ra ta là đề cao hắn rồi.” Lão giả gọi là Đông lão kia vuốt nhẹ chỏm râu ngắn dưới cằm, ánh mắt hiện lên chút khinh thường nói.
Hắn lúc nãy âm thầm dò xét Khương Thần. Cảm thấy trên người Khương Thần vô hình có một loại không hiểu thấu cảm giác. Cảm giác này hắn chỉ khi nào gặp được một chút kì nhân dị sĩ, hoặc đối với những võ giả có tu vi cao hơn mới cảm nhận được. Vì vậy mà đối với Khương Thần có chút đánh giá cao.
Chỉ là lựa chọn một kèo cá độ như vừa rồi, hắn có thể nhận ra, Khương Thần cũng không ghê gớm như mình tưởng.
Hắn liếc mắt có thể thấy, trên đài kia, vị võ giả mà bọn họ tuyển lựa chắc chắn giành chiến thắng. Mặc dù tu vi của hai người kia tương đương nhau, thế nhưng võ giả bọn họ tuyển lựa trên người toát ra một cỗ tự tin.
Loại tự tin này chỉ có liên tục thượng đài, liên tục chiến đấu, liên tục giành chiến thắng mới xuất hiện. So với đối thủ của hắn, đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, bồn chồn, chắc chắn là võ giả mới nhập môn, chưa bao giờ tham gia các loại thực chiến như vậy, vì thế mới có vẻ mặt lo lắng.
Tổng kết những điều đó, nếu như là một võ giả tinh mắt, liền có thể nhận ra. Thế nhưng Khương Thần lại chọn vị võ giả hắn phân tích theo hướng tiêu cực kia là người thắng cuộc. Từ điều này, hắn thấy Khương Thần đây chính là chọn bừa. Từ đó suy ra, Khương Thần không có thực học.
Lại nói, Cố Hào Kiện nghe vậy liền mỉm cười nói:
“Như vậy chúng ta lần này thắng?”
“Tám thành là vậy.” Vị Đông thúc cười nói.
“Tốt…qua môt vài lần nữa, ta không tin không lừa được hắn giao miếng đất kia ra.” Cố Hào Kiện tay đấm bàn tay cười nói.
Hắn lúc trước vừa mắt một miếng đất tại thành Nam Vẫn Triết, thế nhưng khi hỏi mua mới biết miếng đất này thuộc quyền sở hữu của Từ Trạch Đông. Từ Trạch Đông cùng hắn lại nằm hai bên thái cực, luôn luôn thù địch với nhau. Vì vậy không thể kéo bộ mặt đi bàn bạc mua lại của Từ Trạch Đông được. Vì vậy mới tìm những địa điểm tụ tập của Từ Trạch Đông, muốn thông qua đó lừa mua miếng đất nọ.
Nhận ra Từ Trạch Đông thường xuyên tham gia loại hình hắc quyền cá cược này, vì thế hắn mới dẫn theo vị võ giả trong gia tộc tới, tìm Từ Trạch Đông cá cược. Từ Trạch Đông mấy tháng nay thua cược cũng vì vị võ giả này. Nếu như còn thua nữa, hắn không tin, đối phương không bán miếng đất tại thành Nam kia.
Sắp xếp của Cố Hào Kiện có thể nói là nhất tiễn song điêu. Vừa hạ nhục Từ Trạch Đông, vừa có thể đạt được thứ mình muốn.
Quả thật, ở tuổi này có thể làm chủ vài cái công ty, Cố Hào Kiện này cũng không phải loại đầu óc tầm thường.
Chỉ tội nghiệp thay Từ Trạch Đông không biết mục đích đằng sau của Cố Hào Kiện, đối với mỗi lần khiêu khích của hắn đều sẽ tiếp nhận.
Lại nói, trên đài lúc này gồm một tên nam tử thấp bé, chính là người mà vị Đông lão kia nhìn ra một cỗ tự ti, không nắm chắc trên người. Đối chiến với hắn cũng là một tên nam tử, thân trên để trần lộ ra cơ bắp cùng các loại hình xăm dữ tợn. Khuôn mặt thanh niên xăm mình lúc này vô cùng tự tin, khóe miệng như có như không câu lên nụ cười.
Hắn đối với nam tử thấp bé khẽ vươn tay, một bộ thân sĩ lịch thiệp nói:
“Xin mời.”
Thanh âm âm dương quái khiếu mang chút ý vị trêu chọc cùng khinh thường khiến cho đám nhân sĩ thượng lưu dưới đài không khỏi cười vang.
Nam tử thấp bé kia khuôn mặt vẫn luôn hiện lên vẻ bồn chồn, lo lắng. Chỉ khi tín hiệu bắt đầu từ trọng tài vang lên. Khuôn mặt tự ti, bồn chồn kia mới đổi qua âm nhu, nham hiểm.
Đoạn, chỉ thấy thâm thể nhỏ bé của hắn giống như lò xo. Sau một cú co mình liền nhảy lên không trung, tung ra một quyền hướng về phía thanh niên xăm mình kia.
Một quyền này của hắn đánh ra, thắng ở xuất kì bất ý. Hơn nữa, từ không trung đánh xuống còn có trọng lực cùng sức nặng của cơ thể trợ lực. Vì thế quyền đầu xé gió tạo nên một hồi rít gào âm thanh.
Thanh niên xăm mình kia lúc này thầm hô không ổn. Khuôn mặt tự tin lúc trước hiện tại trở nên ngưng trọng.
Cũng không hổ là một tên võ giả trải qua bách chiến. Chỉ thấy hắn đẩy ra hai tay, nhìn giống như muốn chặn lại thế công của nam tử thấp bé, nhưng thực ra theo thế đứng, hắn định lợi dụng lúc nam tử thấp bé đấm tới, sẽ thuận thế kéo đối phương đập ngã xuống đất. Như vậy vừa có thể hỏa giải thế công, vừa thuận lợi kích thương nam tử thấp bé.
“Không tốt.” Trung niên họ Đông dưới đài sau một phen nhíu mày, liền thở dài cảm thán: “Không nghĩ tới lại bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa.”
Từ thời điểm nam tử thấp bé bộc phát thế công, liền có thể nhìn ra từ trên người hắn tỏa ra một cỗ thiết huyết, âm nhu máu lạnh. Rõ ràng là loại người trải qua nhiều chém g·i·ế·t mới có thể có được loại khí tức này. Nhưng bàn đầu người này thế mà lại tỏ ra tự ti kém cỏi, xem ra là cố ý giả heo ăn thịt hổ.
Trung niên họ Đông thở dài cảm thán, xem ra bản thân là nhìn nhầm.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.