Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Ngự quỷ thuật

Chương 75: Ngự quỷ thuật


Chương 75: Ngự quỷ thuật

Khương Thần quan sát Âm lão quỷ cùng Liễu Thanh tỷ thí từ đầu đến cuối. Cuối cùng có thể đưa ra một cái nhận định đó là Âm lão quỷ nếu như cận thân chiến đấu thì sẽ thua Liễu Thanh. Nhưng người này quỷ kế đa đoan, lại tu luyện quỷ thuật, thuộc về viễn trình công kích cho nên mới lấn lướt như thế.

Chỉ là loại lấn lướt này cũng chỉ hơn thua ở những cảnh giới thấp. Ở Đại Thiên Nguyên Giới nếu như tu luyện kiểu như Âm lão quỷ thì không khác gì nồi cám lợn, thập phương bát quái, thứ gì cũng tu luyện, tuy mạnh mà không tinh.

Ví dụ một người là kiếm tu nhưng không chịu khó luyện tập cho kiếm thêm sắc mà lại kiêm tu cả thân pháp. Loại người kia nhìn qua có vẻ là cao thủ, tiêu sái phóng khoáng. Tay cầm kiếm, di chuyển như mị ảnh. Kỳ thực lại không đáng sợ.

Thời điểm tu vi thấp có thể dùng tốc độ để lấn lướt đối thủ, nhưng tới cảnh giới cao, sự sắc bén trong kiếm ý không còn, công kích quá yếu. Dù cho tốc độ nhanh thì cũng không thể đả thương được đối thủ.

Âm lão quỷ cũng giống như đa phần nguyên giả ở Đại Thiên Nguyên Giới!!

Lại nói, Âm lão quỷ thấy Liễu Thanh đã nghiêm túc thì liền liền ngửa mặt lên trời cười:

“Khặc khặc…tốt, vậy ngươi liền gặp gỡ thủ đoạn chân chính của ta đi.”

Nói đoạn, hắn vung tay lên, hồ lô bên hông lập tức bật nắp bay lên không trung. Từ bên trong hồ lồ bay ra một đoàn khói đen, khói đen này không ngừng biến hóa, phảng phất như hiện ra ngàn vạn khuôn mặt người. Từ trong khói đen truyền ra từng đợt tiếng kêu thê thảm rít gào giống như từ cửu u địa ngục chạy ra. Cuối cùng, đoàn khói đen ngưng kết thành một cái quỷ trảo khổng lồ trôi nổi trên hư không.

“Ngự quỷ thuật?” Liễu Thanh khuôn mặt hiện lên ngưng trọng nói.

“Hắc hắc…xem ra ngươi cũng là biết hàng a.”

“Ngươi dĩ nhiên kiêm tu đạo pháp, hiện tại có lẽ cũng đã nhập đạo a.” Liễu Thanh nuốt một ngụm nước bọt khẽ nói.

Hắn nguyên bản phỏng đoán Âm lão quỷ này tu luyện một chút khống hồn chi thuật cũng có chút thành tựu. Không nghĩ tới thủ đoạn của hắn lại cao cường đến vậy.

Bên cạnh, Khương Thần nghe tới hai từ nhập đạo chỉ khẽ mỉm cười. Nhập đạo nói theo kiểu của Đại Thiên Nguyên Giới thì chính là tu luyện ra Hỗn Nguyên Chi Khí, chính thức trở thành nguyên giả.

Âm lão quỷ kia tuy rằng có thể sử dụng một chút thủ đoạn khống quỷ, ngự quỷ nhưng vẫn chưa tu luyện ra Hỗn Nguyên Chi Khí, còn chưa được tính là nhập đạp. Cùng lắm chỉ so được chút da lông của ngự quỷ thuật thôi. So với chân chính ngự quỷ thì còn kém xa tám chín ngàn vạn dặm.

Lại nói quỷ trảo trôi nổi trên không trung tỏa ra một loại khí thế khủng bố cơ hồ muốn đè sập cả khu rừng. Mặt đất bắt đầu bốc lên các loại khí đen không ngừng xâm nhập quỷ trảo.

Đây cũng chính là lí do Âm lão quỷ lựa chọn thời gian nửa đêm làm thời gian tỷ đấu. Khoảng thời gian này, thủ đoạn của hắn có thể được gia tăng thêm một phần sức mạnh.

Hai người Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông bắt đầu hiện ra lo lắng. Từ Chính Thuần còn không đến mức sợ hãi. Chỉ tội nghiệp thay Từ Trạch Đông, hắn từ nhỏ đến giờ đã bao giờ chân chính được nhìn thấy thủ đoạn khủng bố như vậy. Đũng quần vì thế không khỏi bốc lên chút mùi khai khiến cho Khương Thần ghét bỏ phải đứng xa ra.

“Liễu lão quỷ, ngày tàn của ngươi xem ra đã đến a. Tiếp đó chính là Từ gia các ngươi a Từ Chính Thuần.”

Âm lão quỷ cười lên man rợ. Đoạn hắn vung tay, quỷ trảo thuận theo tay hắn hướng về phía Liễu Thanh bổ đến. Quỷ trảo này từ khí thế bộc phát ra có thể so sánh với Tông sư đại thành.

Liễu Thanh mặc dù so với khí thế của quỷ trảo yếu hơn rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không hề lui bước. Ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn. Hắn muốn thử xem đối mặt với quỷ trảo này, có thể đỡ được bao nhiêu phần.

“Âm lão quỷ, mạng lão già ta cũng không dễ gặt hái như vậy.”

Liễu Thanh gào lên. Một ngụm máu phun vào hai bàn tay, biến hóa thành hình đồ án âm dương.

“Xem ra Liễu lão này cũng không phải đèn cạn dầu.” Khương Thần cười nhạt tấm tắc khen.

Tuy rằng khen, thế nhưng hắn cũng nắm được kết quả trận đấu này rồi. Liễu Thanh tuy không tồi nhưng so ra còn kém Âm lão quỷ lắm. Quỷ thuật âm hiểm lại thêm biến ảo khôn lường, muốn phá giải không dễ chút nào.

“Âm Dương Trấn Quỷ Thuật.”

Liễu Thanh gào lên, hai tay đẩy về phía quỷ trảo đang lao đến. Chỉ thấy không trung hiện ra một cái âm dương ấn ngăn chặn quỷ trảo.

“Khặc khặc…lâm thời mới tìm tới biện pháp đối phó, vô ích thôi Liễu lão quái.” Âm lão quỷ cười ré lên.

Đoạn, hắn cũng phun ra một ngụm máu lên tay, bàn tay cùng lúc vung lên dùng chính máu của bản thân vẽ lên không trung những văn tự kì lạ.

“Đi c·hết đi họ Liễu.”

Dứt lời, bàn tay Âm lão quỷ vung ra. Văn tự máu huyết kia vẩy lên quỷ trảo. Quỷ trảo khổng lồ thuận thế biến trảo thành chưởng đè xuống âm dương ấn của Liễu Thanh, ý định trấn áp cả người lẫn ấn.

“Khương tiên sinh…Liễu mỗ cầu mong trợ lực.”

Liễu Thanh gầm lên. Thời điểm văn tự máu huyết kia vẩy lên quỷ trảo, hắn có thể cảm nhận quỷ trảo này dường như có thêm vạn cân lực lượng. Cận kề sinh tử, cuối cùng hắn không thể không hướng Khương Thần cầu trợ giúp.

Âm lão quỷ nghe vậy, ánh mắt nhìn hướng Khương Thần càng thêm sắc bén. Ngay từ đầu hắn vốn loại bỏ khả năng thanh niên áo đen này là trợ lực Liễu Thanh mời đến. Không nghĩ tới bản thân phán đoán sai.

Khương Thần bên ngoài nghe Liễu Thanh nói vậy, lúc này mới xuất thủ. Một chân điểm lên mặt đất, thân ảnh ngay lập tức biến mất.

Uỳnh!!!

Cùng lúc này, một t·iếng n·ổ không kém gì các loại bom hạng nặng vang lên khiến cho rừng cây rung chuyển. Không trung tỏa mù mịt khói đen xen lẫn bụi bặm cùng lá cây. Sau đó là từng đợt sóng khí theo phương viên mấy trăm mét khuếch tán làm cho cả rừng cây đổ nghiêng.

Thời điểm khói bụi tán đi, chỉ thấy Liễu Thanh đang nằm trên mặt đất, máu me be bét. Khương Thần thì đứng tại nơi đó, một ngón tay bao phủ bởi lục quang chói lòa giơ ra. Rõ ràng vừa rồi ngăn cản quỷ thủ kia chính là ngón tay này.

“Có chút bản sự…” Khương Thần cười nhạt.

Quỷ trảo này nếu đặt tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng có thể sánh ngang với công kích của một vài nguyên giả thực lực Nguyên Thể Cảnh trung kì. Có lẽ vị Âm lão quỷ kia vì tu luyện ra một chiêu này đã g·iết hại không ít người để thu giữ linh hồn bọn họ, thuận lợi cho tu luyện.

“Không thể nào…” Âm lão quái nhìn thấy quỷ trảo của mình b·ị đ·ánh tan, lập tức la lên.

Hắn nhắm mắt lại, một tay nâng lên hồ lô, miệng niệm chú ngữ. Quỷ trảo b·ị đ·ánh nát lúc này hóa thành từng luồng khói đen tản mát trong không khí. Đó chính là những âm hồn mà Âm lão quỷ hắn tân tân khổ khổ mới thu giữ được. Tuy lúc này b·ị đ·ánh tan nát rất nhiều nhưng có thể thu lại bao nhiêu vẫn tốt bấy nhiêu.

Nhìn thấy hồ lô trống rỗng, trong lòng Âm lão quỷ nhỏ máu. Ánh mắt hướng về phía Khương Thần vừa sợ vừa giận nói:

“Ngươi…ngươi là ai?”

“Trong đầu ngươi nghĩ ta là ai, vậy ta chính là kẻ đó.”

“Không thể nào…nhập đạo giả không thể còn trẻ như vậy được. Từ gia không thể mời tới một vị nhập đạo giả được.” Âm lão quỷ có chút lộn xộn nói.

Nói rồi, hắn liền tiếp tục ngưng tụ một cái quỷ trảo từ đám hắc khí còn lại, đánh về phía Khương Thần. Khương Thần nhìn tới quỷ trảo đang xé gió vươn tới kia, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Lại một ngón tay điểm ra một chỉ.

Ngón tay Khương Thần phát ra lục quang kia liên tục vẽ lên không trung một loại hình vẽ kì quái. Sau khi hoàn thành phù văn kỳ quái kia, lập tức hư không xuất hiện một sợi xích khổng lồ.

Sợi xích khổng lồ kêu leng keng sau đó bắn tới khóa chặt quỷ trảo của Âm lão quỷ. So với sợi xích khổng lồ này, quỷ trảo giống như tiểu vu gặp đại vu. Ngay lập tức bị trói chặt không thể cử động.

“Hừm…đừng hòng ngăn cản lão phu.”

Âm lão quỷ có chút rung động vì thủ đoạn của Khương Thần. Hắn lại tiếp tục niệm chú ngữ, bàn tay quỷ kia tan ra thành hắc khí, toan tính thoát khỏi trói buộc. Chỉ là Khương Thần làm sao có thể để hắn thoát ra dễ dàng như vậy. Hắn lại điểm ra một ngón tay, thanh âm mang theo trào phúng vang lên:

“Ngươi còn thủ đoạn gì liền bày ra nốt a.”

Chỉ thấy sợi xích kia tỏa ra lục quang bao phủ lấy hắc khí. Không cho một cút hắc khí nào thoát ra ngoài. Đồng thời, hắc khí mỗi khi v·a c·hạm với lục quang liền bị lục quang kia ma diệt.

“Ngươi…ngươi…” Âm lão quỷ lắp bắp, hai mắt trợn lớn không nói nên lời.

“Cũng nên dọn dẹp tàn cục.”

Khương Thần khẽ thở ra một hơi. Chỉ thấy khí thế trên người hắn lập tức biến đổi. Cả người bừng sáng một màu xanh lam đẹp mắt, khiến cho khu rừng tăm tối như tắm một đợt ánh sáng chan hòa. Cả khu rừng âm u lúc này lộ ra thanh bình, yên ả.

“Thanh Tẩy.”

Một đạo thanh âm nghe qua giống như phiêu hốt, bất định vang lên trong không trung. Toàn bộ ánh sáng xanh lam thu về một chỗ, huyễn hóa ra một con mắt đẹp đẽ.

Con mắt này hiện ra sau đó liền chớp động mấy cái. Từ đồng tử xanh lam của nó, ngàn vạn đạo phù văn bắn ra bao phủ khắp không gian.

Mỗi phù văn mà đồng tử bắn ra kia đều mang sức mạnh tịnh hóa cực mạnh. Toàn bộ những thứ âm tà trước mắt nó đều không tránh khỏi sự ma diệt.

“Ầm ầm ầm…”

“Thủ đoạn gì…”

Âm lão quỷ kinh sợ thốt lên. Sau đó hắn lập tức quay lưng bỏ chạy. Chỉ là hiện tại hắn chạy thì đã muộn.

Véo!!!

Một sợi xích xanh lam được làm nên từ hàng ngàn phù văn lập tức bắn ra đem toàn thân hắn bao phủ rồi kéo ngược trở lại.

Phanh!!!

Hồ lô bên hông Âm lão quỷ trong quá trình này b·ị đ·ánh vỡ. Toàn bộ quỷ hồn còn sót lại lập tức tuôn trào mà ra sau đó bị ánh sáng xanh lam trên sợi xích phù văn kia tiêu diệt.

“Không…không…”

Âm lão quỷ tái mét mặt, còn muốn nói gì nhưng sợi xích kia đã siết chặt lấy hắn. Phanh một tiếng, thân thể Âm lão quỷ như một miếng thủy tinh lập tức vỡ nát.

Từ lúc con mắt xanh lam xuất hiện đến lúc c·hết Âm lão quỷ chỉ xảy ra trong chưa đầy mười giây. Chỉ mười giây đó, Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông, Liễu Thanh nhìn tới thủ đoạn của Khương Thần, ánh mắt hiện lên vẻ sùng kính.

Nam nhân này là thần chứ không phải con người nữa rồi!

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 75: Ngự quỷ thuật