Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Vệ sĩ tạm thời

Chương 8: Vệ sĩ tạm thời


Chương 8: Vệ sĩ tạm thời

“Nếu ta đoán không lầm, tiểu bằng hữu ngươi tên là Khương Thần có đúng không?”

Mỹ phụ xinh đẹp nói đoạn, ánh mắt nhìn Khương Thần có ý dò xét cùng tò mò. Trước đây, nàng chưa từng nghe nói Lâm Thải Hân có bằng hữu là nam, ngoại trừ từ lần t·ai n·ạn kia về, có một vị nam bằng hữu tên Khương Thần. Hiện tại, thanh niên kì lạ này tự xưng là bằng hữu của Lâm Thải Hân, nàng bất giác mới hỏi ngược lại.

Khuôn mặt Khương Thần hiếm khi hiện ra sự kinh ngạc, mỹ phụ xinh đẹp này lại biết tên mình?

“Xem ra là Thải Hân nói với ngươi đi.” Hắn gật đầu, cũng thừa nhận mình là Khương Thần.

“Mẹ, Khương Thần là người nào?” Lâm Hinh Nhi khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ.

Mỹ phụ kia gõ đầu nàng một cái, mắt phượng khẽ lườm:

“Ngươi cả ngày ngoại trừ đi học liền là đi chơi, có bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà, làm sao ngươi có thể biết.”

Nói đoạn nàng bước lên trước nghiêng mắt nhìn Khương Thần rõ hơn một chút, khuôn mặt hiện ra vẻ vừa ý. Trông Khương Thần cũng thuận mắt, mặc dù có chút hơi không lễ phép, nhưng còn tốt hơn rất nhiều so với một số tên công tử ca ở Đế đô.

“Rất tốt, nhìn tiểu bằng hữu ngươi rất thuận mắt. Giống như Thải Hàm tỷ nói.” Mỹ phụ gật đầu, không ngại đánh giá Khương Thần trong lần đầu tiên gặp mặt.

“Thải Hân cũng kể rất nhiều về ngươi, cũng rất mong ngươi trở lại đất liền. Nếu có dịp liền đi nhìn nàng một chút.”

Mỹ phụ xinh đẹp quyến rũ này tên Vũ Linh. Nàng là người Vũ gia, đồng thời là cô cô của Vũ Manh. Lúc trước nàng cưới lão nhị Lâm gia cũng là một cuộc hôn nhân kinh tế. Tuy nhiên khác một chút, nàng và lão nhị Lâm gia có tình cảm với nhau từ trước, không như Lâm Thải Hân và Trương Lôi hiện tại.

Khương Thần khóe miệng khẽ vểnh lên, thái độ có chút nhu hòa, không còn bộ mặt cách người ngàn dặm như vừa rồi nữa. Hắn nói:

“Nếu như đã là người nhà Thải Hân, vậy liền đi cùng nhau đi, ta cũng sẽ bảo vệ hai người mấy ngày này.”

“Tốt quá rồi, Khương đại ca, rất vui được quen biết ngươi.” Lâm Hinh Nhi tươi cười: “Ha ha, giới thiệu lại, ta gọi là Lâm Hinh Nhi, nhớ kỹ đó nhé.”

Khương Thần chỉ khẽ gật đầu.

“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Vũ Linh mỉm cười từ tốn nói: “Đều là người quen, không có gì phải ngại cả.”

Có lẽ nghe Lâm Thải Hân kể về Khương Thần nhiều, nàng cũng đối với hắn có thiện cảm, cộng thêm lúc nãy hắn đã đánh ngã t·ên c·ướp giúp hai người cho nên lại càng thêm yên tâm về phẩm cách của hắn. Chỉ là nàng bản thân nàng cũng chưa thực sự dám chắc thanh niên này có đúng là Khương Thần trong lời của Lâm Thải Hân hay không mà thôi.

“Nghe Thải Hân nhà chúng ta kể, ngươi sống trên đảo. Từ lúc mấy tuổi nhỉ?” Vũ Linh chớp động đôi mắt, mặc dù nói năng rất là ôn hòa nhưng mà ẩn sâu trong đó lại đem theo dò xét. Vừa nói, nàng vừa đưa tay gõ trán, giả bộ như quên đi mất.

Ý dò xét của Vũ Linh làm sao có thể che mắt được lão quái sống vạn năm như Khương Thần. Bất quá hắn cũng không vạch trần ý đồ của nàng, chỉ gật đầu nói:

“Mười tuổi.”

“Đúng rồi, là mười tuổi.” Vũ Linh giả như vừa mới nhớ ra, mỉm cười nói.

Đến đây, tin tưởng về thân phận của Khương Thần xem như gia tăng không ít. Nếu như Khương Thần là g·iả m·ạo mà trả lời bừa bãi, rất có thể sẽ bị nhìn ra. Nhưng hắn không chút do dự mà đưa ra đáp án đúng, vậy thì một phần nghi ngờ cũng bị giảm bớt đi rồi.

“Oa, Khương đại ca, ngươi mười tuổi đã sống một mình trên đảo? Như vậy đây là lần đầu tiên ngươi tới đất liền?” Lâm Hinh Nhi tròn mắt thốt lên. Nàng nghĩ lại, dường như mười tuổi nàng vẫn còn phải xem hoạt hình mới ăn được cơm a.

“Cũng có thể coi như vậy đi.” Khương Thần gật đầu. Bước chân có chút chậm lại bởi vì hai người kia không theo kịp cước bộ của hắn.

Lâm Hinh Nhi lúc này khẽ che miệng cười, đôi mắt có chút giảo hoạt nhìn Khương Thần. Từ trong túi xách móc ra một chiếc điện thoại, nàng đưa qua đưa lại trước mắt Khương Thần, ra vẻ thần thần bí bí nói:

“Vậy Khương đại ca có biết đây là gì không?”

Nói đoạn lại ngửa cổ, bộ dáng ta đây chắc chắn ngươi sẽ không biết. Nhìn nàng lúc này có chút giống với Lâm Thải Hân mấy năm trước, quả thật là quỷ linh tinh quái.

Khương Thần khẽ lắc đầu cười nhẹ, trong khi Vũ Linh che miệng, dường như bị bộ dáng này của Lâm Hinh Nhi chọc cười.

“Hắc hắc, cái này gọi là điện thoại, ngươi hiện tại đứng ở đây có thể nói chuyện được với Thải Hân tỷ nha…có kinh ngạc hay không?” Lâm Hinh Nhi kiêu ngạo nói.

Cái cổ trắng muốt cố vươn thật cao, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo. Cuối cùng cũng có thứ có thể làm cho Khương Thần máy động. Nàng đang đợi hắn ngạc nhiên hỏi lại, hoặc là háo hức nhờ mượn mình gọi điện tới cho Lâm Thải Hân. Tuy nhiên, nàng chắc chắn phải thất vọng. Khương Thần đối với tình cảnh này đâu còn lạ gì, nhớ lúc trước Lâm Thải Hân cũng hay bày trò như vậy. Hai tỷ muội này mặc dù không phải ruột thịt nhưng tính cách lại khá giống nhau.

“Ngươi cũng không cần bày mấy trò quỷ linh quái này với ta, ta cũng không phải người ngốc.” Khương Thần hờ hững nói.

“Đùa với ngươi đây, không vui tí nào. Không nói chuyện với ngươi nữa.” Lâm Hinh Nhi phụng phịu, hai má phùng lên, bĩu môi nói.

Mặc dù nói như vậy, nhưng chỉ được một lúc, nàng lại huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, hỏi rất nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, một bộ hiếu kì bảo bảo, lại có chút ngốc manh. Bộ dáng khả ái, cộng thêm tính cách tinh nghịch của nàng, khiến cho người ta có cảm giác nàng giống như muội muội nhà bên. Thanh thuần mà đáng yêu, khiến cho ai nấy đều muốn cưng chiều.

Vũ Linh sau khi dặn dò Lâm Hinh Nhi dạo chơi xong phải dẫn Khương Thần về chỗ trọ, nói đoạn liền đi vào một tiệm quần áo có chút cổ kính gần đó.

“Khương đại ca, ngươi đói không, ta dẫn ngươi đi ăn nhé.” Lâm Hinh Nhi xoa xoa bụng, phùng má nói.

Nàng thấy có chút đói, từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng. Mà bên kia, Khương Thần khẽ gật đầu đồng ý.

Mặc dù hiện tại hắn có thể nhịn đói vài ngày cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên nếu có người mời hắn ăn, hắn cũng không ngại.

Nhận được gật đầu đồng ý của Khương Thần, Lâm Hinh Nhi dường như rất phấn khích, nàng nhảy cà tưng đi trước, nhìn ngang nhìn ngửa tìm kiếm một quán ăn vỉa hè.

“Kia rồi, chúng ta tới đó đi, bình thường ở Đế đô sẽ không có loại quán ăn như thế này, ta rất muốn một lần được ngồi ăn tại đây.” Lâm Hinh Nhi hai tay ôm hai má đỏ hồng, dường như càng thêm phấn khích.

Khương Thần khẽ lắc đầu, loại tính cách quái dị này càng thêm giống Lâm Thải Hân. Rõ ràng là đại tiểu thư danh gia vọng tộc, hết lần này đến lần khác sở thích chính là tự hành bản thân, rảnh rỗi lại tham gia các hoạt động tình nguyện nặng nhọc.

“Nói mới nhớ, lần này định rủ Thải Hân tỷ đi cùng, không ngờ nửa đường xuất hiện tên Trương xấu xa đáng ghét, hắn lấy lí do hẹn Thải Hân tỷ đi chơi bồi đắp quan hệ, khiến cho Thiên Bá bá bá không cho đi chơi với ta.” Lâm Hinh Nhi lựa một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, vừa vân vê cằm, vừa phụng phịu càu nhàu.

Khương Thần hiện lên vẻ âm trầm, không cần đoán cũng biết Trương xấu xa mà nàng nhắc tới kia chính là Trương Lôi. Hắn nhớ mỗi một thế trôi qua, đều chạm mặt tên họ Trương này không ít lần. Mà đối phương luôn dùng thái độ bề trên để đối đãi với hắn, quả thực là đáng giận.

Mỗi môt thế trôi qua, Khương Thần đều sẽ tìm cách, âm thầm xử gọn tên Trương Lôi này, dẹp đường cho Lâm Thải Hân, miễn đi một tên phiền phức. Con hàng này động đến Khương ca coi như đen đủi, ngàn thế vạn thế đều bị Khương ca nhắm đến.

“Một đời này, nếu như ngươi tiếp tục không biết điều, ta không ngại cho ngươi đi c·hết.”

Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, nhưng sau đó liền lắc đầu bỏ Trương Lôi sang một bên, lâu rồi chưa nếm lại món ăn ở đây, hắn khẽ tặc lưỡi, cũng bắt đầu ăn. Chẳng qua mới chỉ ăn được nửa bát, đằng sau hai người liền vang lên thanh âm lanh lảnh, chanh chua:

“Ai ôi, Lâm gia tiểu thư không ngờ lại ngồi đây ăn hàng, các ngươi coi kìa, lại còn ăn với một dã nam nhân.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 8: Vệ sĩ tạm thời