Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 81: Khởi động trận pháp
Chương 81: Khởi động trận pháp
Bán đảo giữa Mộng Đình hồ này tính toán cũng không rộng lớn lắm. Tổng số biệt thự trên hồ cũng chỉ có tám cái, ngoài ý muốn chủ nhân của những biệt thự kia nghe đâu cũng không phải của các đại lão tại Vẫn Triết này, ngược lại đều là của người từ Đế đô đến mua. Từ gia cũng không biết móc nối quan hệ ở đâu mua lại được căn hộ này tặng cho Khương Thần.
Lúc này, Khương Thần đang ngồi đả tọa tại một vị trí thông thoáng ven hồ. Trên người xuất hiện từng tia mộc chi nguyên khí tỏa ra cộng thêm với ánh nắng chiếu vào khiến cho không gian trở nên mông lung huyền ảo.
Mộc nguyên khí trên người hắn tỏa ra cũng được những tán cây xung quanh hưởng ứng. Không biết hữu ý hay vô tình gió thổi, thế nhưng toàn bộ cây cối khu vực này đều như có như không nghiêng về chỗ hắn.
“Tốt rồi…”
Khương Thần lúc này hai mắt khép hờ khẽ mở, miệng thở ra một ngụm trọc khí, nguyên khí trên người tỏa ra càng khủng bố.
Hắn vừa mới điều chỉnh trạng thái cơ thể tốt nhất, lúc này chuẩn bị khởi động đại trận đã bố trí suốt mấy tháng nay.
“Xem ra đã có thể khởi động trận pháp.”
“Dẫn Linh Trận…khởi.”
Thanh âm lạnh nhạt hờ hững vang lên, trên người Khương Thần tỏa ra một loại khí tức thánh khiết, trên trán hắn Thánh Đồng cũng đã xuất hiện.
Thanh âm vừa dứt, cả tỉnh Vẫn Triết xuất hiện những cột sáng vàng đâm lên tận mây xanh. Khoảnh khắc này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, nếu như có người nhìn thấy, có lẽ cũng chỉ coi như hoa mắt, nhìn nhầm.
Thế nhưng, ngay sau khoảnh khắc đó, một luồng khí tức kinh khủng xuất hiện bao trùm lên Vẫn Triết. Từ từng vị trí đã xuất hiện cột sáng trước đó, mọi người có thể nhìn thấy một luồng khí trắng giống như khói phảng phất bốc lên dung nhập vào những đám mây trên thiên không.
Khương Thần bên này sau khi hướng mắt về phía trang viên Từ gia, Cao gia, Hàn gia, nhận thấy khí vận cả ba nhà đã được dẫn ra, dần dung nhập trong không khí, lúc này khẽ quát:
“Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận...Khởi.”
Trên người hắn, luồng kia thánh khiết khí tức phát ra càng thêm mạnh mẽ. Thánh quang cơ hồ phát sáng cả ven hồ. Thánh quang chiếu xuống hồ nước tạo nên những gợn sóng bạc lấp lánh đẹp mắt.
Lúc trước bố trí trận pháp từ ngọc thạch, hắn đều nhỏ vào đó một giọt máu. Hiện tại, bản thân liền sử dụng huyết mạch để câu thông, điều khiển trận pháp từ xa ngàn dặm.
Lại nói, sau khi thôi động Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận, lập tức cả gian biệt thự của hắn bao trùm bởi quang mang bảy sắc cầu vồng. Từng luồng khí tức phát ra từ đám mây kia điên cuồng đổ tới sau đó dung nhập vào trận pháp khiến cho cả biệt thự càng thêm sáng bừng lên. Quang mang nở nộ, đẹp mắt không sao tả xiết.
Loại quang mang nở rộ này giống như sau cơn mưa trời nắng, khiến cho không khí xung quanh cũng vô cùng trong lành, thoáng đãng.
Nếu như có nguyên giả Đại Thiên Nguyên Giới ở đây, bọn họ có thể nhìn thấy, từng dòng Hỗn Nguyên Chi Khí mỏng manh trong thiên địa đang không ngừng tụ tập về phía bán đảo giữa hồ này. Mà cụ thể chính là tràn tới biệt thự của Khương Thần.
“Tốt rồi…” Khương Thần thở ra một hơi.
Để thôi động toàn bộ trận pháp này, hắn cũng tổn hao một lượng lớn huyết khí của bản thân. Vì thế hiện tại sắc mặt hiện lên có chút nhợt nhạt.
Cùng thời điểm đó, tại một gian đạo quán trên một ngọn núi nhỏ.
“Thế trận thật khủng bố…không biết vị phong thủy đại sư nào đang dùng khí vận cải tạo bảo địa.”
Một vị mặc đạo bào lão giả đứng chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời khẽ cảm thán.
“Sư phụ…chuyện này có khiến cho trời phạt hay không?”
Đằng sau lão giả đạo bào xuất hiện một tên thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, nàng mặc một bộ đồ đơn sơ mộc mạc, giống như đồng phục mấy người luyện võ. Lúc này khẽ cúi mình, tò mò hỏi.
“Chuyện này…ta cũng không biết.” Lão giả khẽ lắc đầu.
“Sư phụ, ngài so với hắn liệu ai sẽ mạnh hơn?”
“Ta so với vị kia chỉ như đom đóm so với nhật nguyệt mà thôi.” Lão giả thở dài nói. Sắc mặt ngược lại có chút kích động.
“Không thể nào…Sư phụ ngài…” Thiếu nữ kia khuôn mặt hiện lên vẻ không tin nổi.
Sư phụ nàng - một vị phong thủy đại sư, được mọi người tôn xưng Vương đại sư. Đồng thời là một vị nhập đạo giả, không nói tới phong thủy thủ đoạn, chỉ riêng cái mác nhập đạo giả đã dọa sợ không biết bao nhiêu võ giả rồi.
Hiện tại nghe sư phụ nói, bản thân so với người kia chỉ là đom đóm so với mặt trời mặt trăng, nàng làm sao có thể tin nổi.
“Không nói nữa, đạo pháp ta dạy ngươi đã thuộc hay chưa?”
“Chưa a, sư phụ ngươi dạy thực khó.”
Thiếu nữ nghe vậy khẽ la lên, sau đó vội vàng bỏ chạy ra khỏi đạo quán.
…
Lại nói Khương Thần lúc này đã trở về biệt thự, hắn hiện tại ngồi trong phòng đả tọa. Lơ lửng xung quanh hắn là năm giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch.
Đây cũng chính là những giọt Hỗn Nguyên Linh Dịch cuối cùng hắn còn thừa lại.
“Khương Thần, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Bên ngoài vang lên thanh âm thanh thúy. Đạo thanh âm này khiến cho người nghe cảm thấy vừa ngọt ngào, lại vừa vui tai. Giống như tiếng chuông gió vang lên trong không khí.
“Ta đã nói ngươi không được phép bước lên tầng hai.”
Bên trong phòng, thanh âm Khương Thần không mang theo cảm xúc vọng ra.
“Thật xin lỗi, ta quên mất.”
Bên ngoài, Lục Tiểu Uyển nghe Khương Thần nói vậy, lập tức bối rối.
Nàng chỉ bỏ lại một câu, sau đó vội vàng chạy xuống tầng một.
Một lát sau, Khương Thần mới bước xuống. Lúc này, Lục Tiểu Uyển đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn là một đĩa trái cây đã được gọt sẵn.
“Có chuyện gì?”
“Ta…ta cảm thấy bản thân vẫn nên trở về.” Lục Tiểu Uyển khẽ nói, mặc dù khuôn miệng nhỏ nhắn đang nở nụ cười, thế như sâu trong mắt lại là vô hạn lo lắng.
“Nếu như ngươi đã nói chuyện với Thải Hân, nàng chắc chắn sẽ giúp được ngươi. Ngươi cũng không cần lo lắng cho Lục Quả Quả.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Còn nếu như cảm thấy ở đây không tiện, vậy liền xin mời. ta cũng không giữ.”
Nói đoạn còn đưa tay về phía cửa, ra hiệu nếu như nàng không muốn ở đây liền có thể lập tức rời đi.
Lục Tiểu Uyển nghe vậy, mặc dù nội tâm vẫn lo lắng cho muội muội, thế nhưng trên mặt lại hiện ra giận dữ cùng hờn dỗi. Một đại mỹ nữ như nàng hắn nói đuổi liền đuổi, không chút lưu luyến. Quả thật chính là cái kẻ đầu gỗ không hiểu phong tình.
“Ngươi có thể nói cho ta biết Thải Hân làm sao giúp được ta?”
“Chờ đợi liền biết.” Khương Thần cười nhạt nói: “Đúng rồi đây là nhà của ta, ta đối với người không quen biết cho nên sẽ không có nể tình, ngươi muốn ở lại đây liền phải trả tiền phòng.”
“Ngươi…” Lục Tiểu Uyển muốn nói gì thế nhưng khuôn mặt lại đỏ lên.
Nàng hiện tại nói chuẩn xác là một cái quỷ nghèo. Không nói toàn bộ tiền nong đều bị Lục gia kiểm soát, một chút tiền mặt nàng lén dành dụm hôm trước bị truy đuổi cũng đều làm mất hết. Vì thế nàng hiện tại không một xu dính túi.
“Làm sao? Ngươi tính ở chùa?” Khương Thần khóe miệng câu lên, đầu khẽ nghiêng sang một bên tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Không…không…không.” Lục Tiểu Uyển khoát tay: “Ta không ở chùa, chỉ là tiền của ta đã mất hết.”
“Một cái đại minh tinh không nghĩ tới lại nghèo đến như vậy a.” Khương Thần khẽ lắc đầu cảm thán.
Lục Tiểu Uyển khẽ cúi đầu, nội tâm gào mắng Khương Thần ngàn lần. Ngươi đừng đụng tới nỗi đau của ta có được không.
“Mặc dù Thải Hân nhờ ta chiếu cố ngươi một chút, thế nhưng ngươi cũng không thể dạng này a.” Khương Thần cười nhạt, nổi lên chút tâm đùa cợt nói.
“Cùng lắm thì…ta…ta ở đây làm bảo mẫu.” Lục Tiểu Uyển ấp úng nói, khuôn mặt cũng vì thế đỏ lên.
“Bảo mẫu? Là loại nào bảo mẫu?” Khương Thần khuôn mặt có chút quỷ quái, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
“Loại nào?” Lục Tiểu Uyển khuôn mặt mộng bức hỏi lại.
Dường như lí giải ra Khương Thần nói bóng gió, lúc này khuôn mặt một lần nữa đỏ lên.
“Đương nhiên không phải loại kia bảo mẫu…ngươi…tên biến thái.”
Loại kia bảo mẫu nàng mới nhắc tới chính là kiểu vừa làm giúp việc, bảo mẫu vừa làm ấm giường. Loại phim ảnh kia nàng không phải chưa xem, vì vậy chỉ thoáng một chút liền lí giải ý của Khương Thần.
Chỉ là một câu tiếp theo của Khương Thần khiến cho nàng giận tím mặt. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói:
“Vậy thì tốt.”
“Giống như ta không phải loại kia bảo mẫu, ngươi rất mừng?”
“Đúng…ít nhất ta không muốn đột nhiên lại rước một cọc phiền phức.” Khương Thần bất động thanh sắc, thanh âm hỉ nộ vô bi nói.
“Ngươi.” Lục Tiểu Uyển hai hàm răng khẽ nghiến. Đường đường là nữ minh tinh từ khi nào nàng bị người khác bỏ lơ như thế này, đoạn khẽ lẩm nhẩm: “Cầu ngươi cả đời không lấy được vợ.”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa thì đừng làm phiền ta.”
Khương Thần liếc nhìn nữ tử này một hồi sau đó toan tính trở lại phòng tiếp tục tu luyện, thế nhưng ngay lập tức bị nàng ngăn lại. Thanh âm lí nhí khẽ vang trong cổ họng, nàng nói:
“Ta…ta muốn mượn ngươi chút tiền mua chút đồ dùng cá nhân.”
“Ngươi đúng là cực phẩm a…ở chùa cũng thôi, hiện tại liền mượn tiền ta mua đồ.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
“Ngươi…c·hết Khương Thần, ta không thèm ở chỗ ngươi nữa.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.