Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 89: Một lần xuất thủ của ta chính là vô giá
Chương 89: Vô giá
Phòng bệnh lúc này, Khương Thần từ từ mở mắt ra.
“Vu sư…món nợ này còn chưa xong đâu.” Thanh âm lành lạnh khẽ vang lên trong cổ họng Khương Thần.
Lần này, hắn thực sự bị chọc giận. Đám người kia lần trước như có như không nhằm vào hắn, chẳng may lại gây hại tới Mộng Phạn, hắn còn chưa tính sổ. Hiện tại không chỉ khiến cho Lâm Thải Hân chịu áp lực, còn khiến cho Viên Thải Hàm đổ bệnh.
Cũng không biết chuyện Viên Thi Đình tại Thiên Huyễn quốc nằm thực vật cùng với Lâm Thiên Bá tai nạn xe cộ có phải hay không là một tay đám Vu sư kia gây nên. Nếu không đám người này quả thực là g·i·ế·t một ngàn lần cũng không làm hắn hả giận.
Lại nói, hắn vừa rồi trong lúc vừa dùng mộc chi nguyên khí ép cổ trùng kia li thể, vừa chữa trị bệnh cho Viên Thải Hàm.
Cổ trùng kia nếu như rời đi thân thể Viên Thải Hàm, bệnh của nàng có thể coi như là được tiễu trừ. Chẳng qua huyết khí của nàng bị cổ trùng kia thôn phệ, thời gian trôi qua lâu khiến cho nội tàng khô héo, có thể dẫn đến tuổi thọ giảm sút.
Hiện tại Khương Thần chỉ cần sử dụng Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân, dẫn động Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa dần dần nhập thể Viên Thải Hàm, từ từ bổ sung phần huyết khí bị tiêu hao của nàng, đồng thời chữa trị những tổn thương trong nội thể của nàng. Nàng liền bình phục.
Tại sao hắn không sử dụng chính huyết khí của bản thân bổ sung cho nàng?
Hắn hiện tại là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, huyết khí tràn đầy, chỉ kém một chút là có thể đột phá. Tối kị nhất thời điểm bây giờ chính là tổn hao huyết khí.
Vừa rồi sử dụng huyết mạch lực triệu hóa Thánh Đồng, hắn đã tiêu hao không nhỏ, nếu bây giờ còn dùng đến khí huyết của bản thân để bổ sung cho Viên Thải Hàm, vậy thì cảnh giới sẽ chậm trễ khó tiến.
Lại nói, không nói tới chuyện tổn hao huyết khí, với cơ thể người thường của Viên Thải Hàm thì cũng không thể chịu được huyết khí của hắn truyền đến. Một giọt tinh huyết của hắn nặng tựa ngàn cân, cơ thể người thường sao chịu nổi.
Vì thế, cách duy nhất để nàng có thể khỏe lại như ban đầu chính là hắn không ngừng đưa Hỗn Nguyên Chi Khí vào thể nội nàng, dẫn động Hỗn Nguyên Chi Khí bên ngoài vào để cơ thể nàng tự động hồi phục.
Quá trình này đối với cơ thể nàng rất có lợi. Về sau cơ thể nàng bởi vì có Hỗn Nguyên Chi Khí tẩm bổ sẽ vô cùng khỏe mạnh, giống như thoát thai hoán cốt vậy.
Bước ra khỏi phòng bệnh, Khương Thần hướng tới Lâm Thiên Bá nói:
“Nàng đã an toàn. Hiện tại chỉ là cần tẩm bổ nhiều, tránh ra gió, tránh đám tang, tránh đi đêm. Sau khi bình phục thì có thể hoạt động bình thường.”
Từ lúc Khương Thần bước vào phòng bệnh, Lâm Thiên Bá vẫn luôn nhìn chằm chằm nhìn về phía cửa ra vào. Thậm chí Lâm Chấn Thiên muốn mạnh mẽ xông vào, đều bị hắn ngăn cản. Lúc này, trông thấy Khương Thần đi ra, nghe thấy hắn nói như vậy, thân thể Lâm Thiên Bá giống như hư thoát, lập tức ngồi bịch xuống chiếc ghế đằng sau.
Hư thoát này không phải là lâm vào tuyệt vọng sinh ra vô lực mà là do cảm giác tảng đá treo cao trong lòng rốt cuộc được hạ xuống.
“Ngươi nói thật?” Lâm Thiên Bá mặc dù đã cởi được cục đá nặng trong lòng, nhưng vẫn có chút khó tin mà hỏi ngược lại.
Khương Thần còn chưa kịp đáp lời thì Lâm Thừa Chi đã kinh hồ:
“Không thể nào?”
Nói rồi hắn lập tức đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.
Lúc này Viên Thải Hàm vẫn đang hôn mê thế nhưng khí sắc của nàng tốt hơn vừa rồi rất nhiều. Quan sát chỉ số hiển thị trên máy tính, Lâm Thừa Chi hét lên một tiếng, không tin vào mắt mình. Một người mười mươi chỉ có thể sống từng giờ từng phút hiện tại các chỉ số sinh mệnh hoàn toàn bình thường.
Điều này trong giới y học còn chưa bao giờ xảy ra. Đặc biệt là người bệnh còn không chuẩn đoán được nàng mắc bệnh gì.
Nghe thấy tiếng Lâm Thừa Chi hét lên, đầu tiên là các vị bác sĩ, y sĩ ùa vào, kế đến là đám người Lâm gia.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt không thể tin của đám bác sĩ, đám người Lâm gia mơ hồ đoán ra được lời nói của Khương Thần là thật. Vì thế bọn họ đều hướng ánh mắt về phía hắn, mắt nhìn hắn đã không còn chút nghi ngờ, khinh thị. Thay vào đó chính là vui mừng cùng biết ơn vô cùng.
Khương Thần nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của mọi người nhưng hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo, chỉ lạnh lùng nhìn qua một lượt sau đó tùy tiện tìm một vị trí ngồi ở gần đó mà ngồi xuống. Hai mắt nhắm lại, ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi phục hồi tiêu hao.
“Tiểu Thần, ngươi không có vấn đề gì chứ?” Lâm Thiên Bá mặc dù vô cùng vui mừng thế nhưng hắn vẫn để ý tới Khương Thần sắc mặt không tốt, lúc này mới khẽ hỏi.
Khương Thần khẽ lắc đầu, nói:
“Ngươi trước hết nhìn xem nàng thế nào sau đó báo cho Thải Hân một tiếng.”
“Ừm.” Lâm Thiên Bá gật đầu, dường như nhận ra Khương Thần có chỗ mỏi mệt, không muốn nói nhiều, vì thế hắn cũng không hỏi nữa.
“Chuyện này…tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết, bệnh của nàng là thế nào hay không?”
Lâm Thừa Chi lúc này không còn vẻ khinh thị, thay vào đó là nịnh nọt. Hắn có một cái tật đó chính là hắn tò mò điều gì, chắc chắn phải tìm mọi cách moi ra cho bằng được. Giống như tình trạng Viên Thải Hàm bây giờ. Hắn trước nay chưa từng gặp qua trường hợp này, hiện tại Khương Thần đi vào một lúc, bệnh tình của nàng đã trở nên tốt đẹp hơn, hắn vừa đối với Khương Thần tò mò, vừa muốn biết đối phương đã làm như thế nào. Vì thế mới có thái độ như hiện tại.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có phải là một vị bác sĩ?”
“Tiểu huynh đệ, Lâm gia chúng ta nợ ngươi cái nhân tình a.”
Mọi người Lâm gia sau khi xác định Viên Thải Hàm đã ổn định trở lại, lúc này đua nhau hướng tới Khương Thần với ánh mắt tán thưởng. Những lời tán dương không ngừng vang lên nhưng đều bị hắn bỏ ngoài tai.
“Tiểu hỏa tử rất khá, mặc dù Lâm gia nợ ngươi cái nhân tình, thế nhưng hành động lúc nãy của ngươi đối với ta, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Giữa lúc mọi người đang vui mừng đua nhau tán thưởng Khương Thần. Một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị vang lên.
Hiện tại đối với Khương Thần phát ra địch ý, ngoại trừ Lâm Chấn Thiên thì còn ai. Lâm Chấn Thiên vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, lúc này hai mắt khẽ lóe lên nhìn Khương Thần.
Vừa rồi, hắn không hiểu thấu bị một luồng uy áp từ Khương Thần tỏa ra chấn cho hộc máu. Theo kiến thức cả đời của hắn, mơ hồ đoán ra Khương Thần là một võ giả.
Chỉ là hắn cũng đã gặp không ít võ giả. Đối với một võ giả như Khương Thần, hắn cũng không lấy làm sợ hãi. Ngược lại hành động lúc nãy của Khương Thần hắn có thể dùng thân phận của bản thân, kiện tới ám ti việc võ giả cố ý đả thương người.
Vì thế hiện tại mới tỏ ra thái độ hưng sư vấn tội đối với Khương Thần. Mà đối với thái độ của Lâm Chấn Thiên, Khương Thần trực tiếp bỏ qua. Điều này không khỏi khiến cho mọi người trợn mắt kinh sợ. Trên đời này thế mà có kẻ dám đối đầu với Lâm Chấn Thiên. Quả thật là lá gan lớn.
…
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Khương Thần liên tục sử dụng loại thủ pháp kia giúp đỡ Viên Thải Hàm chữa trị tổn thương trong cơ thể.
Mà trong mấy ngày này, Viên Thải Hàm nguyên bản yếu ớt nhợt nhạt thì lúc này mắt thường có thể trông thấy đã hồng nhuận trở lại.
Để chắc chắn hơn, đám bác sĩ Lâm Thừa Chi còn cẩn thận làm kiểm tra cho nàng. Nhận thấy toàn bộ các chỉ số sinh lí của nàng đã trở lại bình thường, lúc này ai nấy đều không thể tin vào mắt mình.
Vốn dĩ bọn họ đã chuẩn đoán nàng cứ tình trạng này kéo dài, không ra mấy hôm sẽ c·h·ế·t. Không ngờ Khương Thần không biết bằng vào phương pháp gì, chỉ trong vài ngày giống như đem nàng cải tử hoàn sinh.
Điều này khiến cho bọn họ tán thưởng không thôi. Muốn mới Khương Thần tới Thiên Độ bệnh viện làm bác sĩ, thế nhưng đều bị Khương Thần từ chối.
Lâm gia đại sảnh lúc này, ngồi trên chủ vị liền là Lâm Chấn Thiên, hai bên trái phải là hai vị lão giả khác tuổi chừng sáu bảy mươi, hai người họ phân biệt liền là Lâm Xưởng cùng Lâm Viêm. Thân đệ đệ Lâm Chấn Thiên.
Xung quanh phòng khách cũng kê thêm rất nhiều bàn ghế, ngồi đấy toàn bộ đều là những trưởng bối, những người có bối phận cao tại Lâm gia. Đến mức đám hậu bối chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Giữa đám trưởng bối kia lọt vào một thân ảnh trẻ tuổi, thân ảnh này hiện tại hiện ra giống như hạc giữa bầy gà. Hắn ngoại trừ Khương Thần thì còn ai.
Lâm gia hôm nay bởi vì bệnh tình của Viên Thải Hàm hoàn toàn khỏi hẳn liền tập hợp tất cả mọi người lại, dự định sẽ mở tiệc ăn mừng.
Bên ngoài trang viên, công nhân viên đang hỏa tốc dựng rạp giống như tổ chức sự kiện lớn. Không khí Lâm gia bình thường trang nghiêm thần thánh, ngày hôm nay hiện ra vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu Thần, bá phụ một lần nữa phải đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi, Thải Hân coi như không có mẹ rồi.”
Lâm Thiên Bá hiện lên vô cùng nghiêm trang, lúc nói chuyện với Khương Thần cũng không đem theo thái độ ngạo mạn hay là khinh thường Khương Thần như trước nữa. Trong mắt hiện tại chỉ toàn là cảm kích.
Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt không hiện ra vui buồn mừng giận. Người ngoài cũng không thể nhìn vào khuôn mặt hắn hiện tại mà đoán ra hắn đang tỏ ra khiêm tốn hay tự ngạo.
Hắn hiện tại ánh mắt chỉ hướng về một hình bóng nhỏ lấp ló phía sau đám trưởng bối. Có lẽ do chiều cao khiêm tốn, nàng lúc lúc lại nhảy cẫng lên, ngửa đầu nhìn về phía hắn.
“Hừm…”
Lâm Chấn Thiên ngồi trên ghế chủ vị, thấy mọi người đối với Khương Thần sùng bái, nội tâm cảm thấy ghen ghét. Lại nhìn thấy hắn cùng tôn nữ của mình thỉnh thoảng lại liếc mắt trao đổi với Khương Thần. Nội tâm cáo già của hắn làm sao không đoán ra chuyện gì, lúc này mới hừ lạnh ra hiệu cho mọi người im lặng.
Chỉ thấy hắn hướng về phía Khương Thần nói:
“Khương y sĩ, ngươi nói đi, Lâm gia cần đưa ngươi bao nhiêu thù lao.”
Hắn gọi Khương Thần là Khương y sĩ, coi như đối với hắn, Khương Thần hoàn toàn là người xa lạ không chút quan hệ. Vì thế nói chuyện cũng không chút khách khí. Mở miệng ra là đòi trả thù lao, mặc định việc Khương Thần trợ giúp Viên Thải Hàm là vì tiền.
Mọi người trong sảnh ngửi thấy mùi thuốc s·ú·n·g, trong lòng liền thầm hô không ổn. Ai nấy hết nhìn Lâm Chấn Thiên rồi lại nhìn Khương Thần, không biết nên đứng về phía người nào.
Ở bên kia, Vũ Linh nhíu mày, cảm giác không ổn chút nào. Nàng biết tính cách của Khương Thần, hắn ưa mềm không ưa cứng, nếu như Lâm Chấn Thiên càng quá đáng, vậy thì chỉ có thể nhận lấy sự khinh thường của Khương Thần mà thôi.
Lâm Chấn Thiên ghen ghét mình, Khương Thần làm sao không biết. Hắn cũng đối với Lâm Chấn Thiên vô cùng ghét bỏ. Thậm chí không thèm cho Lâm Chấn Thiên chút mặt mũi. Nghe đối phương nói như vậy, Khương Thần lạnh nhạt nói:
“Nếu như người bị bệnh là ngươi, ngươi sẽ hiểu, có những thứ không phải tiền có thể mua được.”
“Vậy ngươi nói xem, tiền không mua được thứ gì?” Lâm Chấn Thiên ngạo mạn nói.
Khương Thần ngồi yên một chỗ, ngón tay chỉ thẳng Lâm Chấn Thiên, sau đó cong cong búng ra một chỉ hùng hậu.
Oành!!!
Chỉ lực khủng bố như phi đ·ạ·n xoẹt qua mang tai Lâm Chấn Thiên sau đó nổ tung ở phía sau khiến cho mọi người sợ hãi nép về một phía.
“Mạng c·h·ó của ngươi chứ còn gì.” Khương Thần lạnh giọng, không chút nể nang mà nói: “Giống như lần này, nếu như người bị bệnh là ngươi, Lâm gia dù cho quỳ xuống thì ta cũng không xuất thủ giúp đỡ.”
“Cái gọi là tiền trong miệng ngươi không mua được một lần xuất thủ của ta.”
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.