Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93: Lâm Thiên Bá cao ngạo

Chương 93: Lâm Thiên Bá cao ngạo


Chương 93: Lâm Thiên Bá cao ngạo

Hôm nay Lâm gia bàn ăn cơm có thêm một vị khách. Đó chính là Trương Lôi. Mà người gọi hắn đến chính là Lâm Chấn Thiên.

Trương Lôi này đối với Lâm gia cũng là hết sức ra sức. Lúc trước nghe nói Viên Thải Hàm bị quái bệnh đã ra sức tìm tới các vị bác sĩ cùng thầy phong thủy, thầy trừ tà. Thế nhưng chưa kịp mang người tới bệnh viện giúp đỡ Lâm gia thì nghe tin Viên Thải Hàm bệnh tình đã được Khương Thần chữa tốt.

Điều này không thể không nói làm cho hắn một trận hối tiếc, đồng thời đối với Khương Thần càng thêm dè chừng. Vốn dĩ hắn đối với Khương Thần luôn luôn cao cao tại thượng, hắn coi Khương Thần chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, chờ đợi trợ cấp từ Lâm gia để sống. Không nghĩ tới kẻ này một thân bản sự cũng là ghê gớm như vậy. Bệnh mà bác sĩ tại Thiên Độ bệnh viện không chữa trị được, hắn lại có thể trong thời gian ngắn chữa hoàn hảo.

Bản sự này không phải chỉ dùng hai từ không tệ là có thể hình dung!

“Lâm gia gia, thật lâu chưa trông thấy ngài, ngài xem ra uy vũ vẫn không hề vơi bớt a.”

Trương Lôi là người ngồi xuống bàn ăn cuối cùng. Hắn trước tiên hướng Lâm Chấn Thiên vấn an, sau đó mới hướng tới một nhà Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên chào hỏi.

“Tiểu Lôi đã tới a, Trương lão đầu nhà ngươi thế nào?”

“Cảm ơn Lâm gia gia, gia gia ta vẫn tốt, thỉnh thoảng hắn vẫn nhắc tới ngài.” Trương Lôi thần thái cung kính đáp.

“Cha, chúng ta ăn cơm trước đã a.” Lâm Thiên Bá khẽ nói.

Hắn đối với việc cha mình hôm nay mời Trương Lôi tới đây có chút không vừa ý. Bữa cơm hôm nay tổ chức chính là để tiễn Khương Thần lên đường trở lại Vẫn Triết. Vốn chỉ nên tổ chức trong gia đình cùng với Khương Thần.

Mặc dù Trương Lôi trên danh nghĩa là vị hôn phu của Lâm Thải Hân, thế nhưng chuyện nào cũng phải ra chuyện đó. Lâm Thiên Bá biết mục đích của Lâm Chấn Thiên là gì cho nên mới không vừa ý đến như vậy.

Dù gì thì hiện tại hảo cảm của hắn đối với Khương Thần đã tốt hơn Trương Lôi rất nhiều. Thêm nữa hắn cũng cẩn thận suy nghĩ lại, một người cha tốt không nên đem lợi ích đặt lên trên hạnh phúc của con gái mình.

Không nhìn Khương Thần đó sao? Mọi việc làm của hắn đều là hết mình sắp xếp cho một tương lai an nhiên của Lâm Thải Hân, đó mới là tình cảm chân thật.

Phía bên kia, Trương Lôi nhìn tới Lâm Chấn Thiên như có như không hướng tới Khương Thần phát ra địch ý. Hắn dường như hiểu ra ý vị Lâm lão hôm nay mời hắn tới, vì thế lúc này cười đáp:

“Không có ý tứ bá phụ, thật lâu rồi chưa thấy Lâm gia gia, ta có chút không nhịn được muốn nói chuyện nhiều một chút.”

Đoạn hắn giả như vô ý đưa mắt tới nhìn Khương Thần, nói:

“Khương huynh đệ cũng tại đây a? Ta còn phải cảm ơn Khương huynh đã chữa trị cho bá mẫu. Không nghĩ tới ngươi còn là một vị bác sĩ đấy.”

Khương Thần lúc này không để ý tới mọi người, hắn ngồi giữa Lâm Thải Hân cùng Lâm Hinh Nhi, ba người khẽ thì thầm thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

Trương Lôi nhìn thấy cảnh này, cảm giác Khương Thần đang khinh thường nói chuyện với mình. Vẻ mặt hắn hiện tại giống như ăn phải một con ruồi.

“Hừ, không chút lễ phép.” Lâm Chấn Thiên khẽ hừ lạnh.

Hắn không hiểu thấy trong lòng luôn có cảm giác nhìn thấy Khương Thần là thấy gai mắt, mặc dù không biết cảm giác này từ đâu mà sinh ra. Hiện tại thấy thái độ của Khương Thần như vậy, vốn đã ghét bỏ Khương Thần, nay càng thêm ghét.

“Chỉ là một cái bác sĩ mà thôi, cuối cùng vẫn là đi làm thuê cho người khác. Tiểu Lôi ngươi còn tốt hơn hắn vạn lần a.”

“Lâm gia gia nói quá rồi. Ta còn thua kém Khương Thần nhiều lắm.” Trương Lôi mỉm cười, bộ dáng tỏ ra vô cùng lễ độ.


Bữa cơm xong xuôi, Khương Thần phụ giúp Viên Thải Hàm cùng chúng nữ dọn dẹp bát đũa. Trương Lôi ngược lại, trực tiếp ngồi tại bàn uống nước trò chuyện với Lâm Chấn Thiên, Lâm Thiên Bá cùng Lâm Khiếu Thiên.

“Hừ, thân là một đại nam nhân lại phụ việc bếp núc còn ra thể thống gì.”

Lâm Chấn Thiên hừ lạnh, mặc dù ngồi bên ngoài thế nhưng không quên chễ giễu Khương Thần một phen.

Trương Lôi thấy vậy cũng thuận theo mà cười cười.

Ngược lại Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên đối với hành động của Khương Thần càng thêm ưng ý. Thân là nam nhân, ít nhất cũng phải biết chia sẻ khó nhọc với nữ nhân. Không nhiều thì ít, đó mới được gọi là gia đình. Nếu như đặt mặt mũi lên cao hơn tình cảm của song phương, tình cảm của gia đình thì kẻ đó không xứng đáng được hưởng sự ấm áp.


“Khương thiếu gia, lão gia cho mời.”

Khương Thần lúc này đang đứng một mình thưởng hoa ngoài vườn, phía sau xuất hiện một tên tráng hán.

Kẻ này gọi A Bưu, là vệ sĩ thân cận của Lâm Chấn Thiên, Lâm Chấn Thiên đã đào hắn ra từ trong q·uân đ·ội, nghe đâu còn từng là lính đặc chủng. Một thân võ nghệ rất cao cường, đã nhiều lần bảo vệ thành công Lâm Chấn Thiên trước họng s·ú·n·g của sát thủ.

Khương Thần hắn gật đầu đi theo A Bưu.

Đối diện Lâm gia trang viên là một hồ nước rộng lớn. Bên trái là một rừng trúc nhỏ. Lâm Chấn Thiên lúc này đang đứng chắp tay, nhìn về phía hồ nước với cái nhìn xa xăm.

“Ngươi có biết lí do ta gọi ngươi tới đây?” Sắc mặt Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ lãnh ngạo, nói.

“Nói điểm chính sự đi. Tính ta không thích dài dòng.” Khương Thần không chút lễ phép, đáp.

Một câu này của hắn khiến cho Lâm Chấn Thiên giận tím mặt. Trước mặt hắn trước giờ đã từng có ai vô lễ như vậy. Hắn trước giờ cũng luôn bảo trì sắc mặt rất tốt. Không nghĩ tới mỗi lần bị Khương Thần chọc tức, hắn đều có cảm giác muốn hộc máu.

“Ngươi nhìn xem, từ nơi này có thể nhìn thấy gì.”

Lâm Chấn Thiên hất cằm, hướng mắt về phía hồ nước rộng lớn nói.

“Một hồ nước.” Khương Thần bất động thanh sắc, đáp.

“Hậu trường của ngươi bối cảnh giống như một giọt nước trong hồ, còn Trương gia giống như cả hồ nước này vậy.”

Đoạn, hắn quay sang Khương Thần, cười chế giễu nói:

“Ngươi hiểu được khoảng cách giữa mình và tiểu tử kia chưa?”

Khương Thần nhìn hồ nước trước mặt, sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chấn Thiên. Thanh âm không mặn không nhạt của hắn vang lên làm cho đối phương tức muốn hộc máu:

“Đây cuối cùng vẫn chỉ là cái hồ nước.”


Khương Thần sau khi trở lại Vẫn Triết, việc đầu tiên hắn làm đó chính là thăm nom mấy gốc linh dược. Mấy gốc cây này trong thời gian hắn đi đã thuế biến thành linh dược. Tuy rằng phẩm chất không phải ghê gớm gì nhưng đầy đủ cho hắn luyện đan.

Hắn hiện tại đã Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, bản thân cũng vô cùng nóng lòng đột phá. Chỉ cần đạt tới Nguyên Hồn Cảnh, hắn đã có thể bồi đắp linh hồn lực, tới khi đó có thể luyện ra đan dược cấp cao hơn.

Tuy rằng đặt nặng việc bản thân tu luyện thế nhưng Khương Thần cũng không vội vã đến vậy. Hắn còn chưa có đan lô, việc này còn phải chờ hắn luyện hóa quặng kim loại kia ra, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian. Chính vì thế hắn đành phải tạm bỏ qua việc đó sang một bên.

Hiện giờ, việc tất yếu của hắn chính là tìm ra một chút tài liệu luyện khí cao cấp để luyện chế một vài thủ đoạn bảo vệ cho Lâm Thải Hân cùng người nhà của nàng. Hắn cũng không muốnhi vọng tìm được một vài loại ngọc tốt làm bùa hộ thân cho Lâm Thải Hân cùng người nhà của nàng.

Hắn không muốn trong một lần bế quan nào đó, khi trở ra lại nhìn thấy bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng nữa.

Quả thật khiến cho hắn đau lòng!

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 93: Lâm Thiên Bá cao ngạo