Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 35: Bi kịch của Nhạc gia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 35: Bi kịch của Nhạc gia


Trừ phi là một cường giả Tiên Thiên, nếu không không ai có thể đi ra từ trong Tù Lung Trận……

Đại viện Trọng gia, một nhà mấy chục miệng đang vui sướng nói gì đó, lại vào lúc này, một tiếng cười khẽ từ trong hư không truyền đến, làm tất cả mọi người ngẩn ra.

Một luồng ánh sáng từ dưới chân mọi người khuếch tán ra, mang theo từng đợt gợn sóng, như ném một hòn đấ đá xuống mặt nước yên ả, phá vỡ yên bình vốn có.

“Cô nương, lão nhân thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào.” Lão nhân lau nước mắt ở khóe mắt, thở dài một tiếng: “Ngươi cứu không chỉ là tính mạng của lão nhân ta, còn là toàn bộ tính mạng của Trọng gia, ta…… Ta cũng không biết nói cái gì cho đúng, cô nương, ngươi hãy tiếp nhận lòng biết ơn chân thành tha thiết nhất của lão nhân ta.”

“Cửu Nhi nói rất đúng.” Trọng lão gia tử cười lạnh, chỉ cần nghĩ mấy năm nay bọn nhỏ đã chịu tổn thương, lòng của ông đều đang rỉ máu: “Các vị, bây giờ lấy vũ khí ra đi tìm Nhạc gia tính sổ với ta!”

“Trọng gia!”

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hàn kiếm ầm một tiếng đánh ở trên thác nước, thác nước kia ở dưới tay của ông như một tơ lụa, lại bị chặt đứt ra…… (đọc tại Qidian-VP.com)

Vô Vong từ hư không hạ xuống, nhàn nhạt cười: “Ta tên là Vô Vong.”

“Xem ra bây giờ chỉ có thể dùng Tù Lung Trận, ta cũng không tin bọn họ có thể phá trận pháp của Nhạc gia ta!”

“Cuối cùng phụ thân cũng đột phá.” Trọng Lâm lau nước mắt cảm động, giọng nói trong cổ họng rõ ràng mang theo run rẩy, trong lòng kích động khiến ông không tự chủ được run rẩy, lại có có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

“Ha ha!” Trọng Cửu ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười sang sảng truyền khắp ở toàn bộ sân Trọng gia: “Những năm gần đây Nhạc gia ức h**p Trọng gia ta đủ thảm, bay giờ rốt cuộc đến lúc chúng ta phấn phản kháng, gia gia, phụ thân, bá bá, thúc thúc, còn có các vị huynh đệ Trọng gia, bây gờ chúng ta sẽ đi Nhạc gia kia đòi một công đạo!”

Sắc mặt của Ba Lâm hơi đổi: “Đại Mạc sư huynh, Ba Lâm ta là người của tiểu đội Phong Vân, cũng là người của đội trưởng, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng tu luyện thứ chín!”

Lão nhân này hẳn là đã c·h·ế·t mới đúng, vì sao ông ta vẫn còn sống? Lý do lừa gạt bọn họ là cái gì?

Nhạc lão gia chủ cười to từ ngoài cửa đi ra, đột nhiên, đôi mắt của ông ta co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân vãn trầm ổn bình tĩnh trong trận pháp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão gia hỏa, vì sao ngươi vẫn còn sống? Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi đều lừa gạt chúng ta!”

Nghĩ đến Trị Liệu Trận mình cất giấu, mặt của Nhạc lão gia chủ đau đớn run rẩy một chút, mỗi trận pháp dùng đều sử dụng có kỳ hạn hiệu quả, một khi dùng hết linh lực của trận pháp, cũng sẽ trở thành một hòn đá vô dụng.

Nhạc lão gia tử che ngực của mình lại, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Xoát xoát xoát!

Một tiếng cười khí phách ngất trời truyền ra từ phòng trong, rất nhanh cửa phòng đã bị mở ra, lão giả tóc bạc mỉm cười đi ra, cổ tử khí quấn quanh ở giữa mày kia đã sớm bị sức sống thay thế.

Lưu Nguyệt Môn, bên ngoài phòng tu luyện thứ chín, nam nhân cẩm y híp mắt lại nhìn Ba Lâm trước mặt, giữa mày lộ ra một tia kiêu ngạo: “Một Luyện Trận Sư tứ cấp ở chỗ này quá ủy khuất ngươi, không bằng ngươi nguyện trung thành với ta, thế nào? Nếu ngươi không bỏ được những huynh đệ này, ta có thể thu nạp bọn họ với nhau.”

Cuối cùng lão nhân hiện thân muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ thì cũng ngây ngẩn cả người, cơ thể của ông chợt lóe đã hóa thành một ánh sáng đứng ở trước người nàng.

Đôi mắt của lão nhân nhìn xung quanh khắp nơi, khi ánh mắt nhìn thấy Nhạc lão gia tử bên cạnh, mới ha hả nở nụ cười: “Lão nhân, chúc mừng ngươi, Bắc Cảnh lại có thêm một Tiên Thiên.”

La Dật phái người bảo vệ đội trưởng?

Nói cong Vân Sơn vén tay áo lên, rất có xu thế nếu Vô Vong dám can đảm đoạt người với ông thì sẽ dạy dỗ ông ta.

Trong thư phòng Nhạc gia, một bóng dáng hoang mang rối loạn chạy vào: “Lão gia chủ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt……”

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Hô hấp của Nhạc lão gia tử căng thẳng, trong lòng hình như có một đạo sấm sét đánh đến, như không thể tin vào lỗ tai của mình, nửa ngày sau, ông mới phục hồi tinh thần lại, kích động nói không theo trình tự: “Ta nguyện ý, đại ca, đại gia, không, Vô Vong đạo hữu, ta nguyện ý trở thành người thủ hộ Bắc Cảnh, chỉ cần có thể để ta trở thành người thủ hộ, ta làm cái gì cũng đều nguyện ý……”

Trọng gia đáng c·h·ế·t!

Phụt!

Vô Vong bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Sơn là lo lắng cho đồ đệ của mình, cho nên ngay ở lúc Quân Thanh Vũ rời khỏi Nhật Châu cũng đi theo, mình cũng ăn không ngồi rồi đã đến chỗ này du lịch, không biết sao lại đi chung hướng với Vân Sơn, nếu phát hiện Cửu Lý có người đột phá đến Tiên Thiên, tất nhiên phải dẫn hắn làm người thủ hộ……

Trong thư phòng Nhạc gia, một bóng dáng hoang mang rối loạn chạy vào: “Lão gia chủ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt……”

“Phụ thân!”

Quân Thanh Vũ vừa lòng nở nụ cười, xem ra trong một năm này, tất cả mọi người đều tiến bộ không nhỏ, không chỉ là trên mặt phối hợp, thực lực cũng có biến hóa tiến bộ vượt bậc.

Nói cong Vân Sơn vén tay áo lên, rất có xu thế nếu Vô Vong dám can đảm đoạt người với ông thì sẽ dạy dỗ ông ta.

Nhạc lão gia chủ một hơi không thể tiếp, tắc ở trong cổ họng, nghẹn đến mức mặt già của ông ta đỏ bừng, hô hấp không thuận, thiếu chút nữa đã trở thành nửa Tiên Thiên đầu tiên bởi vì cười to mà c·h·ế·t.

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn? Ông ta rõ ràng là được……

Một cường giả Tiên Thiên, ở Bắc Cảnh được coi là nhân vật đứng đầu……

“Ta không tin, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói này của ngươi, cút cho ta! Ta muốn đích thân đi gặp những người Trọng gia đó!” Nhạc lão gia chủ một chân đạp nam nhân ra ngoài, phất y phục đi ra ngoài cửa.

Vô số linh thú được thả ra, đi theo bên cạnh chủ nhân của mình, mọi người và thú đều đứng thành một vòng lớn, bảo vệ đồng bạn ở phía sau.

Nhạc lão gia chủ một hơi không thể tiếp, tắc ở trong cổ họng, nghẹn đến mức mặt già của ông ta đỏ bừng, hô hấp không thuận, thiếu chút nữa đã trở thành nửa Tiên Thiên đầu tiên bởi vì cười to mà c·h·ế·t.

“Ba Lâm, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Đại Mạc nhíu mày lại, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười lạnh: “Ta nói, nàng đã c·h·ế·t! Mà không phải là thân c·h·ế·t không rõ cái gì! La Dật trưởng lão từng phái người đi tìm bọn họ, nhưng lúc bọn họ đi qua trên đường phát hiện chỗ ngọn lửa có một đống thi cốt, những thi cốt đó nhất định có một cái đó là Quân Thanh Vũ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại!”

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai: “Con cũng muốn biết, sao người lại xuất hiện?”

“Ha ha!” Trọng Cửu ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười sang sảng truyền khắp ở toàn bộ sân Trọng gia: “Những năm gần đây Nhạc gia ức h**p Trọng gia ta đủ thảm, bay giờ rốt cuộc đến lúc chúng ta phấn phản kháng, gia gia, phụ thân, bá bá, thúc thúc, còn có các vị huynh đệ Trọng gia, bây gờ chúng ta sẽ đi Nhạc gia kia đòi một công đạo!”

Nhưng bây giờ dựa theo thương thế của Nhạc Thiên Tường, y sư đã không có bất kì tác dụng gì……

Trận pháp Tù Lung Trận Ngũ cấp là bảo vật truyền gia mà tổ tiên Nhạc gia để lại, chỉ khi có nguy nan mới có thể sử dụng, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần, bình thường ông vẫn luôn xem như bảo bối mà giấu kĩ, dù là nhi tử ruột của mình cũng không biết tồn tại của trận pháp……

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người Trọng gia đều đặt ở trên người Vân Sơn.

Đột nhiên, một hơi thở sắc bén từ đối diện xông đến, mắt lạnh của Đại Mạc đảo qua, giơ tay dùng sức vung lên, một ánh sáng hiện lên, ầm một tiếng, hồng y tung bay ở trên không trung, máu tươi bay múa đầy trời, từ từ rơi xuống mặt đất.

Quyển 2 - Chương 35: Bi kịch của Nhạc gia (đọc tại Qidian-VP.com)

Sơn ngoại ngoại ô, lão giả tóc bạc ngồi ở trong bụi cỏ mở to hai mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía chỗ không xa, khẽ nheo đôi mắt lại: “Vừa rồi đó là động tĩnh khi Tiên Thiên đột phá? Không nghĩ tới ta vừa tới nơi này đã phát hiện ra một Tiên Thiên mới đột phá, lão nhân Vân Sơn kia cũng ở gần đây, đoán chừng ông cũng thấy được Tiên Thiên đột phá.”

Lời nói của nam nhân như có một sự nhiệt huyết từ trong lòng mọi người chảy qua.

“Tiểu tử thúi Trọng gia, các ngươi lại có lá gan g·i·ế·t vào Nhạc gia ta, như vậy các ngươi cũng không cần thiết phải rời khỏi đây nữa, ta sẽ vây các ngươi ở trong trận pháp của ta một đời một kiếp!”

Quân Thanh Vũ vừa lòng nở nụ cười, xem ra trong một năm này, tất cả mọi người đều tiến bộ không nhỏ, không chỉ là trên mặt phối hợp, thực lực cũng có biến hóa tiến bộ vượt bậc.

Giờ khắc này, Nhạc lão gia chủ mặt xám như tro tàn, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Hai người kia cũng là Tiên Thiên, đặc biệt là vị lão giả tóc bạc kia, còn cao thâm khó đoán, ông cũng không nhớ rõ mình biết hai người này……

Lão nhân này hẳn là đã c·h·ế·t mới đúng, vì sao ông ta vẫn còn sống? Lý do lừa gạt bọn họ là cái gì?

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nàng đi vào Trọng gia còn có một nguyên nhân, đó là muốn thấy chiến đội linh thú Phong Vân chiến đấu, cũng để nàng có thể biết một năm trước lựa chọn chính xác hay không……

Hai người kia cũng là Tiên Thiên, đặc biệt là vị lão giả tóc bạc kia, còn cao thâm khó đoán, ông cũng không nhớ rõ mình biết hai người này……

“Ta không tin, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói này của ngươi, cút cho ta! Ta muốn đích thân đi gặp những người Trọng gia đó!” Nhạc lão gia chủ một chân đạp nam nhân ra ngoài, phất y phục đi ra ngoài cửa.

Người kia thật sự là lão gia tử Trọng gia.

Kinh Thiên Trảm!

Nếu không phải mình chạy nhanh, đoán chừng sớm đã bị linh thú cấp bậc nửa Tiên Thiên kia kia hấp rồi……

Chắp tay, lão nhân cúi mình vái chào thật sâu với Quân Thanh Vũ.

“Ầm!”

“Cái gì?”

“Nha đầu, sao con lại ở chỗ này?”

Nhưng bây giờ dựa theo thương thế của Nhạc Thiên Tường, y sư đã không có bất kì tác dụng gì……

Một tiếng hét lớn như sấm sét rơi xuống, chấn động đến lá cây cũng từ trên cây bay xuống.

“Nhưng mà lão gia chủ……”

Như nhìn thấy tình cảnh khi đó, Nhạc lão gia chủ ngửa đầu cười to.

Cái chén trong tay lão gia chủ đột nhiên rơi xuống đất, lạch cạch một tiếng, phát ra tiếng vang thanh thúy, ông ta đứng lên, hai mắt trợn lên: “Ngươi nói chính là sự thật?”

Nói xong lời cuối cùng, cả người ông ta đều kích động, đôi tay nắm lại đi qua đi lại ở trong thư phòng.

“Thiên phú của nha đầu ngươi quá mạnh, đáng tiếc bị Vân Sơn giành trước một bước, bằng không lão gia hỏa ta thật muốn thu ngươi làm truyền nhân y bát.” Vô Vong than nhẹ một tiếng, trong giọng nói đều không khỏi tiếc hận.

Trong hư không hiện ra một bóng dáng.

Tuy nói tóc của Trọng Quân cũng đã trắng xoá, nhưng ông ta vẫn trẻ hơn lão gia tử Trọng gia ba mươi tuổi, đây rất dễ dàng có thể nhìn ra, sao người kia là Trọng Quân?

“Nhạc huynh không cần đa lễ.” Vô Vong khoát tay, cười nhạt nói: “Nếu ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên, thì có thể tương xứng với huynh đệ chúng ta, lần này ta tới là muốn thu ngươi làm người thủ hộ Bắc Cảnh, không biết ý Nhạc huynh thế nào?”

“Ha ha, Vô Vong, xem ra là ngươi tới trước một bước.”

“Ha ha!”

Nhạc lão gia chủ cảm giác hô hấp chợt căng chặt, ông ta hung hăng hít một hơi thật sâu, mới bình phục tức giận cuồng bạo trong lòng kia, nắm chặt đại quyền tức giận nói: “Cho dù ngươi còn sống thì như thế nào? Ha ha, không phải bây giờ là bị ta vây ở chỗ này sao? Ta vốn không muốn dùng trận pháp này, là các ngươi ép ta! Nếu không phải các ngươi muốn đuổi tận g·i·ế·t tuyệt Nhạc gia ta, ta cũng sẽ không làm như vậy! Lão gia hỏa, ta tạm thời không g·i·ế·t được ngươi, nhưng ngươi cũng không thể rời đi, ở bên trong trận pháp, chân lực trong cơ thể của các ngươi sẽ từ từ tiêu tán, đến lúc đó cũng chỉ có thể trở thành sơn dương đợi làm thịt!”

“Ba Lâm, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Đại Mạc nhíu mày lại, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười lạnh: “Ta nói, nàng đã c·h·ế·t! Mà không phải là thân c·h·ế·t không rõ cái gì! La Dật trưởng lão từng phái người đi tìm bọn họ, nhưng lúc bọn họ đi qua trên đường phát hiện chỗ ngọn lửa có một đống thi cốt, những thi cốt đó nhất định có một cái đó là Quân Thanh Vũ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại!”

“Người đâu, đi lấy Trị Liệu Trận trân quý của ta ra đưa cho gia chủ dùng chữa thương.”

Mọi người cũng không ngăn cản ông hành đại lễ như thế, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ mang theo cảm kích.

Chắp tay, lão nhân cúi mình vái chào thật sâu với Quân Thanh Vũ.

“Tiểu tử thúi Trọng gia, các ngươi lại có lá gan g·i·ế·t vào Nhạc gia ta, như vậy các ngươi cũng không cần thiết phải rời khỏi đây nữa, ta sẽ vây các ngươi ở trong trận pháp của ta một đời một kiếp!”

Trọng gia đáng c·h·ế·t!

Đôi mắt của lão nhân nhìn xung quanh khắp nơi, khi ánh mắt nhìn thấy Nhạc lão gia tử bên cạnh, mới ha hả nở nụ cười: “Lão nhân, chúc mừng ngươi, Bắc Cảnh lại có thêm một Tiên Thiên.”

“Cái này……” Quân Thanh Vũ khẽ chớp đôi mắt, yếu ớt nói: “Trùng hợp mà thôi, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Trọng Lâm ngơ ngác chớp mắt, chợt nhíu chặt mày lại, kiếm trong tay ở trên không xoay tròn thành một độ cong, một kiếm quang màu trắng thoáng hiện ra, ầm một tiếng đánh vào thác nước.

Cơ thể của Nhạc lão gia chủ bất giác run lên, ông ta lui về phía sau mấy bước, lại không cẩn thận bị bậc thang vướng một chân, ngay lập tức đặt mông lên trên mặt đất, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trọng lão gia tử vẫn luôn mỉm cười.

Nhạc lão gia chủ đang suy nghĩ giải quyết Trọng gia như thế nào, bất ngờ bị giọng nói này quấy rầy suy nghĩ, khẽ cau mày, ngước mắt nhìn về phía người hoảng loạn không chịu nổi, giọng lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện hoang mang rối loạn gì?”

“Các hỗn tiểu tử Trọng gia, các ngươi đây là đang tìm c·h·ế·t!” Nhạc lão gia chủ cười lạnh, âm trầm nói: “Nếu đã tới Nhạc gia ta, vậy sẽ không cho các ngươi cơ hội rời đi!”

Đột nhiên, một hơi thở sắc bén từ đối diện xông đến, mắt lạnh của Đại Mạc đảo qua, giơ tay dùng sức vung lên, một ánh sáng hiện lên, ầm một tiếng, hồng y tung bay ở trên không trung, máu tươi bay múa đầy trời, từ từ rơi xuống mặt đất.

Kinh Thiên Trảm!

Nói xong lời cuối cùng, cả người ông ta đều kích động, đôi tay nắm lại đi qua đi lại ở trong thư phòng.

Sắc mặt của Ba Lâm hơi đổi: “Đại Mạc sư huynh, Ba Lâm ta là người của tiểu đội Phong Vân, cũng là người của đội trưởng, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng tu luyện thứ chín!”

Vân Sơn lập tức cảnh giác, tức giận lườm Vô Vong: “Vô Vong lão nhân, ngươi cũng muốn đào góc tường lão phu như những người đó sao? Lão phu nói cho ngươi, ngươi nằm mơ đ! Đồ nhi này là của lão phu, ai con mẹ nó dám đoạt với lão phu?”

“Ha ha, các vị Trọng gia, tư vị trận pháp của ta như thế nào? Cho dù là linh thú nửa Tiên Thiên kia giúp đỡ các ngươi cũng không có khả năng phá vỡ trận pháp!”

“Thiên phú của nha đầu ngươi quá mạnh, đáng tiếc bị Vân Sơn giành trước một bước, bằng không lão gia hỏa ta thật muốn thu ngươi làm truyền nhân y bát.” Vô Vong than nhẹ một tiếng, trong giọng nói đều không khỏi tiếc hận.

“Ha hả, xem ra chính là nơi này có người vừa mới đột phá Tiên Thiên……”

Ngay ở lúc Nhạc lão gia chủ cười điên cuồng, lại thấy thân thể Trọng lão gia tử chợt dâng lên ngang trời, một trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trước mặt ông.

“Vô Vong?” Ánh mắt của Nhạc lão gia tử cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vô Vong: “Ngươi là người thủ hộ Bắc Cảnh Vô Vong đại sư? Không biết hai vị đại nhân tới nơi này là có chuyện gì quan trọng?”

Ầm!

“Ha hả, xem ra chính là nơi này có người vừa mới đột phá Tiên Thiên……”

“Lão…… Lão gia chủ……” Nam nhân nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Người Trọng gia đánh tới.”

“Ầm!”

“Ha ha ha!”

Lưu Nguyệt Môn, bên ngoài phòng tu luyện thứ chín, nam nhân cẩm y híp mắt lại nhìn Ba Lâm trước mặt, giữa mày lộ ra một tia kiêu ngạo: “Một Luyện Trận Sư tứ cấp ở chỗ này quá ủy khuất ngươi, không bằng ngươi nguyện trung thành với ta, thế nào? Nếu ngươi không bỏ được những huynh đệ này, ta có thể thu nạp bọn họ với nhau.”

“Gia gia!”

Nghĩ đến Trị Liệu Trận mình cất giấu, mặt của Nhạc lão gia chủ đau đớn run rẩy một chút, mỗi trận pháp dùng đều sử dụng có kỳ hạn hiệu quả, một khi dùng hết linh lực của trận pháp, cũng sẽ trở thành một hòn đá vô dụng.

“Đồ nhi?” Trọng Cửu hơi sửng sốt, đôi mắt màu xám đảo qua mặt già tức giận của Vân Sơn, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Tiểu muội tử, lão nhân tính tình táo bạo này là sư phụ của muội.”

“Ha hả.” Lão nhân có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải là ta không yên lòng con sao? Cho nên mới theo tới nhìn xem, đúng rồi, hình như ta nhìn thấy nơi này có người đột phá Tiên Thiên, người kia là ai?”

Vô số bóng dáng từ tứ phía chạy như điên đến, mọi người đều tập trung ở ngoài phòng, ánh mắt kích động nhìn về phía chân khí gió lốc xoay quanh ở không trung kia, chấn động trong lòng hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt.

Nhạc lão gia tử che ngực của mình lại, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Thư phòng Nhạc gia, nắm đấm của Nhạc lão gia tử hung hăng đánh ở trên tường, một lực lượng cường đại dâng lên, ngay lập tức đấm mặt tường sụp thành một cái động lớn.

“Trọng Cửu đại ca, chiến đội linh thú Phong Vân phối hợp thế nào? Không bằng nhân cơ hội này các ngươi đối phó Nhạc gia, để ta nhìn xem độ ăn ý giữa các ngươi.”

Vô Vong từ hư không hạ xuống, nhàn nhạt cười: “Ta tên là Vô Vong.”

Đột nhiên, ông ta giơ tay nắm chặt bả vai của nam nhân, hai mắt đầy tơ máu đỏ bừng một mảnh, khuôn mặt già nua dữ tợn giận dữ hét: “Ngươi nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi, lão bất tử kia đã c·h·ế·t, ha ha ha, ông ta đã c·h·ế·t! Kia tuyệt đối không có khả năng là ông ta! Nhất định là tiểu tử thúi Trọng Quân kia, ông ta và lão bất tử lớn lên giống nhất, trong bốn huynh đệ tuổi lại lớn nhất, ngươi nhìn thấy người kia tuyệt đối là Trọng Quân!”

Xoát xoát xoát!

Sao lại là nha đầu này?

Bây giờ chuyện của Trọng gia đã kết thúc, cũng là lúc nàng trở về môn phái……

Vô Vong bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Sơn là lo lắng cho đồ đệ của mình, cho nên ngay ở lúc Quân Thanh Vũ rời khỏi Nhật Châu cũng đi theo, mình cũng ăn không ngồi rồi đã đến chỗ này du lịch, không biết sao lại đi chung hướng với Vân Sơn, nếu phát hiện Cửu Lý có người đột phá đến Tiên Thiên, tất nhiên phải dẫn hắn làm người thủ hộ……

Thư phòng Nhạc gia, nắm đấm của Nhạc lão gia tử hung hăng đánh ở trên tường, một lực lượng cường đại dâng lên, ngay lập tức đấm mặt tường sụp thành một cái động lớn.

Tuy nói tóc của Trọng Quân cũng đã trắng xoá, nhưng ông ta vẫn trẻ hơn lão gia tử Trọng gia ba mươi tuổi, đây rất dễ dàng có thể nhìn ra, sao người kia là Trọng Quân?

Chương 35: Bi kịch của Nhạc gia

“Ha hả.” Lão nhân có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải là ta không yên lòng con sao? Cho nên mới theo tới nhìn xem, đúng rồi, hình như ta nhìn thấy nơi này có người đột phá Tiên Thiên, người kia là ai?”

Lời nói của nam nhân như có một sự nhiệt huyết từ trong lòng mọi người chảy qua.

Nếu không phải mình chạy nhanh, đoán chừng sớm đã bị linh thú cấp bậc nửa Tiên Thiên kia kia hấp rồi……

“Phải không?” Vô Vong cong khóe môi lên, trong ánh mắt mang theo ý cười không rõ: “Nếu ngươi không nói, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi, chẳng qua hai chữ trùng hợp này, thật đúng là quá gượng ép, lão phu còn không có ngu xuẩn đến loại trình độ sẽ tin tưởng những lời này của ngươi……”

Ở trước cửa Nhạc gia, Trọng Cửu dừng chân lại, hắn ngước mắt nhìn về phía sân uy vũ này, khóe môi khẽ nhếch, giơ đại kiếm trong tay lên, ầm một tiếng, một luồng kiếm khí mãnh liệt chém qua, đại môn màu son nháy mắt bị chém thành hai nửa, rơi ở trên mặt đất kích lên đầy bụi đất.

Lão nhân này thoạt nhìn giống như cũng là người thủ hộ kia, mà Quân cô nương lại có thể tùy ý lấy ra nhiều trận pháp như vậy, có thể có quan hệ với ông hay không?

“Một kiếm của lão nhân Trọng gia đã phá được trận pháp? Đây…… Lão nhân này không phải giả c·h·ế·t, mà là nay ở lúc ông ta sắp ngã xuống, lại đột phá tới Tiên Thiên!”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nàng đi vào Trọng gia còn có một nguyên nhân, đó là muốn thấy chiến đội linh thú Phong Vân chiến đấu, cũng để nàng có thể biết một năm trước lựa chọn chính xác hay không……

Quân Thanh Vũ không tỏ ý kiến cười: “Là một sư phụ muội rất tôn kính.”

Nếu nói ngay từ đầu Vân Sơn đột phá không khiến ông liên hệ Quân Thanh Vũ và trận thăng cấp này với nhau, nhưng lúc này, nếu còn không phát hiện cái gì, ông cũng thật đúng là tên ngu xuẩn.

Lão nhân này thoạt nhìn giống như cũng là người thủ hộ kia, mà Quân cô nương lại có thể tùy ý lấy ra nhiều trận pháp như vậy, có thể có quan hệ với ông hay không?

Trùng hợp? Quỷ tài mới tin!

“Nhưng mà lão gia chủ……” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô nương, lão nhân thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào.” Lão nhân lau nước mắt ở khóe mắt, thở dài một tiếng: “Ngươi cứu không chỉ là tính mạng của lão nhân ta, còn là toàn bộ tính mạng của Trọng gia, ta…… Ta cũng không biết nói cái gì cho đúng, cô nương, ngươi hãy tiếp nhận lòng biết ơn chân thành tha thiết nhất của lão nhân ta.”

“Gia gia!”

Quân Thanh Vũ không tỏ ý kiến cười: “Là một sư phụ muội rất tôn kính.”

“Người đâu, đi lấy Trị Liệu Trận trân quý của ta ra đưa cho gia chủ dùng chữa thương.”

Trùng hợp? Quỷ tài mới tin!

“Trọng Cửu đại ca, chiến đội linh thú Phong Vân phối hợp thế nào? Không bằng nhân cơ hội này các ngươi đối phó Nhạc gia, để ta nhìn xem độ ăn ý giữa các ngươi.”

Bây giờ chuyện của Trọng gia đã kết thúc, cũng là lúc nàng trở về môn phái……

Vô Vong nhàn nhạt cười, chuyển mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Nha đầu, vì sao ngươi đi đến nơi nào, nơi đó sẽ có Tiên Thiên đột phá?”

“Tuân mệnh, lão gia chủ!”

Nhạc lão gia chủ đang suy nghĩ giải quyết Trọng gia như thế nào, bất ngờ bị giọng nói này quấy rầy suy nghĩ, khẽ cau mày, ngước mắt nhìn về phía người hoảng loạn không chịu nổi, giọng lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện hoang mang rối loạn gì?”

Nếu không phải là nàng, lão nhân đừng nói là đột phá đến Tiên Thiên, chỉ sợ ngay cả mạng cũng đều sẽ không có……

Ba Lâm cười nhạo một tiếng, hắn không quên tình cảnh lúc trước La Dật cưỡng ép đội trưởng làm đồ đệ, tất nhiên là vì muốn đuổi g·i·ế·t đội trưởng mới phái một đám hộ pháp theo dõi nàng rời đi.

Như là vì chứng minh mình nói chính là đúng, Nhạc lão gia chủ dùng hai từ tuyệt đối, phảng phất như thế, người kia thật sự chính là Trọng Quân……

Tiếng nói hăng hái truyền khắp không trung, thật lâu chưa tán……

“Phụ thân!”

Nhạc lão gia chủ cảm giác hô hấp chợt căng chặt, ông ta hung hăng hít một hơi thật sâu, mới bình phục tức giận cuồng bạo trong lòng kia, nắm chặt đại quyền tức giận nói: “Cho dù ngươi còn sống thì như thế nào? Ha ha, không phải bây giờ là bị ta vây ở chỗ này sao? Ta vốn không muốn dùng trận pháp này, là các ngươi ép ta! Nếu không phải các ngươi muốn đuổi tận g·i·ế·t tuyệt Nhạc gia ta, ta cũng sẽ không làm như vậy! Lão gia hỏa, ta tạm thời không g·i·ế·t được ngươi, nhưng ngươi cũng không thể rời đi, ở bên trong trận pháp, chân lực trong cơ thể của các ngươi sẽ từ từ tiêu tán, đến lúc đó cũng chỉ có thể trở thành sơn dương đợi làm thịt!”

“Là sự thật, lão nhân Trọng gia dẫn theo người Trọng gia khí thế rào rạt đánh tới!”

Ông chưa từng nghĩ tới Trọng gia còn có lúc xoay người, với thiên phú của lão nhân Trọng gia sao có thể đột phá đến Tiên Thiên nhanh như vậy? Nhưng đây lại là sự thật.

Người thủ hộ Bắc Cảnh là thân phận tượng trưng, nếu có thân phận này, Trọng gia ông có thể ở Bắc Cảnh có địa vị bất bại.

“Ha ha ha!”

“Đội trưởng tiểu đội phong vân? Ngươi là nói nữ nhân tên là Quân Thanh Vũ kia?” Nam nhân cẩm y cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên một tia khinh thường: “Gần đây nội môn truyền ồn ào huyên náo, La Dật đại nhân coi trọng thiên phú của nữ nhân kia, lo lắng nàng sẽ gặp được nguy hiểm gì đó, nên đã phái đi một số hộ pháp đi bảo vệ nàng, nhưng vào đêm hôm đó, những hộ pháp đó mới vừa truyền đến tin tức nói là đã tìm được nữ nhân kia, nhưng lúc gặp nguy hiểm cuối cùng, truyền đến tin tức cuối cùng nói, bọn họ gặp một Phượng Hoàng cường đại, Phượng Hoàng trời sinh khát máu thành tính, sao có thể tha cho nhân loại? Nếu các hộ pháp đều bỏ mình, sao nữ nhân kia lại có thể tránh được Phượng Hoàng g·i·ế·t chóc?”

“Cuối cùng phụ thân cũng đột phá.” Trọng Lâm lau nước mắt cảm động, giọng nói trong cổ họng rõ ràng mang theo run rẩy, trong lòng kích động khiến ông không tự chủ được run rẩy, lại có có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

Tiếng nói hăng hái truyền khắp không trung, thật lâu chưa tán……

Nam nhân thật cẩn thận nhìn Nhạc lão gia chủ đang nổi điên, lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt vào.

Trọng lão gia tử liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, vội vàng đi nhanh lên, nhất thời kích động ngay cả lời nói cũng đều không nói nên lời.

Phụt!

“Cái này……” Quân Thanh Vũ khẽ chớp đôi mắt, yếu ớt nói: “Trùng hợp mà thôi, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Tuân mệnh, lão gia chủ!”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người Trọng gia đều đặt ở trên người Vân Sơn.

Một tiếng cười khí phách ngất trời truyền ra từ phòng trong, rất nhanh cửa phòng đã bị mở ra, lão giả tóc bạc mỉm cười đi ra, cổ tử khí quấn quanh ở giữa mày kia đã sớm bị sức sống thay thế.

“Ba Lâm, ta lại cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý nguyện trung thành vì ta hay không!”

“Đây…… Đây là thứ gì?”

Một năm huấn luyện khiến những người này và thú đã sớm có ăn ý không kém những người khác, phần ăn ý kia là thông qua huấn luyện mà mài dũa ra, cũng là chỗ lấy làm tự hào nhất của chiến đội linh thú Phong Vân.

Như nhìn thấy tình cảnh khi đó, Nhạc lão gia chủ ngửa đầu cười to.

Vô số bóng dáng từ tứ phía chạy như điên đến, mọi người đều tập trung ở ngoài phòng, ánh mắt kích động nhìn về phía chân khí gió lốc xoay quanh ở không trung kia, chấn động trong lòng hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt.

Rồi sau đó một tiếng nổ ầm vang, thác nước trong suốt từ bốn phương tám hướng dâng lên, như một cái lồng giam cầm tù tất cả mọi người lại.

“Các tạp chủng Nhạc gia, tất cả đi ra nhận lấy cái c·h·ế·t cho ta!”

Lúc này vì đối phó Nhạc gia, ông ta không thể không sử dụng Tù Lung Trận.

“Xong rồi, lần này xong rồi……”

“Xong rồi, lần này xong rồi……”

Người thủ hộ Bắc Cảnh là thân phận tượng trưng, nếu có thân phận này, Trọng gia ông có thể ở Bắc Cảnh có địa vị bất bại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Sơn lập tức cảnh giác, tức giận lườm Vô Vong: “Vô Vong lão nhân, ngươi cũng muốn đào góc tường lão phu như những người đó sao? Lão phu nói cho ngươi, ngươi nằm mơ đ! Đồ nhi này là của lão phu, ai con mẹ nó dám đoạt với lão phu?”

La Dật phái người bảo vệ đội trưởng?

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn? Ông ta rõ ràng là được……

“Là sự thật, lão nhân Trọng gia dẫn theo người Trọng gia khí thế rào rạt đánh tới!”

“Lão nhân Trọng gia?” Nhạc lão gia chủ ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt kia mang theo kinh ngạc rõ rang: “Không có khả năng! Không phải người Trọng gia nói ông ta không khỏe sao? Sao có thể đến nơi này? Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”

Cái chén trong tay lão gia chủ đột nhiên rơi xuống đất, lạch cạch một tiếng, phát ra tiếng vang thanh thúy, ông ta đứng lên, hai mắt trợn lên: “Ngươi nói chính là sự thật?”

“Phải không?” Vô Vong cong khóe môi lên, trong ánh mắt mang theo ý cười không rõ: “Nếu ngươi không nói, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi, chẳng qua hai chữ trùng hợp này, thật đúng là quá gượng ép, lão phu còn không có ngu xuẩn đến loại trình độ sẽ tin tưởng những lời này của ngươi……”

Trận pháp Tù Lung Trận Ngũ cấp là bảo vật truyền gia mà tổ tiên Nhạc gia để lại, chỉ khi có nguy nan mới có thể sử dụng, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần, bình thường ông vẫn luôn xem như bảo bối mà giấu kĩ, dù là nhi tử ruột của mình cũng không biết tồn tại của trận pháp……

“Cái gì?”

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ nhún vai: “Con cũng muốn biết, sao người lại xuất hiện?”

“Cửu Nhi nói rất đúng.” Trọng lão gia tử cười lạnh, chỉ cần nghĩ mấy năm nay bọn nhỏ đã chịu tổn thương, lòng của ông đều đang rỉ máu: “Các vị, bây giờ lấy vũ khí ra đi tìm Nhạc gia tính sổ với ta!”

Sau lại vì để Lưu Nguyệt Môn một lời nói, lại bịa đặt nói dối như thế, loại người vô sỉ này rốt cuộc là trở thành trưởng lão của môn phái như thế nào.

“Các hỗn tiểu tử Trọng gia, các ngươi đây là đang tìm c·h·ế·t!” Nhạc lão gia chủ cười lạnh, âm trầm nói: “Nếu đã tới Nhạc gia ta, vậy sẽ không cho các ngươi cơ hội rời đi!”

Như là vì chứng minh mình nói chính là đúng, Nhạc lão gia chủ dùng hai từ tuyệt đối, phảng phất như thế, người kia thật sự chính là Trọng Quân……

Đại viện Trọng gia, một nhà mấy chục miệng đang vui sướng nói gì đó, lại vào lúc này, một tiếng cười khẽ từ trong hư không truyền đến, làm tất cả mọi người ngẩn ra.

“Phụ thân!” Khuôn mặt anh tuấn của Trọng Cửu hơi trầm xuống, đôi mắt màu xám xẹt qua một tia u ám.

Ngay ở lúc Nhạc lão gia chủ cười điên cuồng, lại thấy thân thể Trọng lão gia tử chợt dâng lên ngang trời, một trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trước mặt ông.

“Vô Vong?” Ánh mắt của Nhạc lão gia tử cứng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Vô Vong: “Ngươi là người thủ hộ Bắc Cảnh Vô Vong đại sư? Không biết hai vị đại nhân tới nơi này là có chuyện gì quan trọng?”

Ông chưa từng nghĩ tới Trọng gia còn có lúc xoay người, với thiên phú của lão nhân Trọng gia sao có thể đột phá đến Tiên Thiên nhanh như vậy? Nhưng đây lại là sự thật.

Nhạc lão gia chủ cười to từ ngoài cửa đi ra, đột nhiên, đôi mắt của ông ta co rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân vãn trầm ổn bình tĩnh trong trận pháp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão gia hỏa, vì sao ngươi vẫn còn sống? Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi đều lừa gạt chúng ta!”

“Ha ha, Vô Vong, xem ra là ngươi tới trước một bước.”

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hàn kiếm ầm một tiếng đánh ở trên thác nước, thác nước kia ở dưới tay của ông như một tơ lụa, lại bị chặt đứt ra……

Nam nhân thật cẩn thận nhìn Nhạc lão gia chủ đang nổi điên, lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt vào.

Lúc này vì đối phó Nhạc gia, ông ta không thể không sử dụng Tù Lung Trận.

“Ha ha!”

Trọng lão gia tử liếc mắt một cái đã thấy được Quân Thanh Vũ, vội vàng đi nhanh lên, nhất thời kích động ngay cả lời nói cũng đều không nói nên lời.

Đột nhiên, trong sân vang lên một tiếng cười to, như đang đáp lại lời của Trọng Cửu.

Lão giả tóc bạc áo bào trắng, khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt khẽ quét một vòng, sau khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ thì rõ ràng sửng sốt một chút, đáy mắt ông phát ra một tia kinh ngạc.

Một lực lượng b*n r*, dừng ở trên ngực Trọng Lâm, thân thể của ông lập tức bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun lên trên mặt đất.

“Ha ha, các vị Trọng gia, tư vị trận pháp của ta như thế nào? Cho dù là linh thú nửa Tiên Thiên kia giúp đỡ các ngươi cũng không có khả năng phá vỡ trận pháp!”

Vô Vong nhàn nhạt cười, chuyển mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Nha đầu, vì sao ngươi đi đến nơi nào, nơi đó sẽ có Tiên Thiên đột phá?”

“Đây…… Đây là thứ gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sao lại là nha đầu này?

“Nhạc huynh không cần đa lễ.” Vô Vong khoát tay, cười nhạt nói: “Nếu ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên, thì có thể tương xứng với huynh đệ chúng ta, lần này ta tới là muốn thu ngươi làm người thủ hộ Bắc Cảnh, không biết ý Nhạc huynh thế nào?”

Một tiếng hét lớn như sấm sét rơi xuống, chấn động đến lá cây cũng từ trên cây bay xuống.

“Lão…… Lão gia chủ……” Nam nhân nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Người Trọng gia đánh tới.”

Tiếng cười già nua vang lên ở bên cạnh Vô Vong, chợt y phục màu xám kia xuất hiện ở trong mắt mọi người.

“Đâu có đâu có.” Nhạc lão gia tử khiêm tốn ôm quyền, nghi hoặc: “Không biết nhị vị là……”

Lão giả tóc bạc áo bào trắng, khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt khẽ quét một vòng, sau khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ thì rõ ràng sửng sốt một chút, đáy mắt ông phát ra một tia kinh ngạc.

Trừ phi là một cường giả Tiên Thiên, nếu không không ai có thể đi ra từ trong Tù Lung Trận……

“Đại Mạc sư huynh, ta vẫn là câu nói kia, đội trưởng của Ba Lâm ta chỉ có một người, cho dù nàng không rõ sống c·h·ế·t, ta cũng sẽ ở đây chờ nàng trở lại, tin tưởng các thành viên của tiểu đội Phong Vân và ta đều cũng nghĩ như vậy!”

Một luồng ánh sáng từ dưới chân mọi người khuếch tán ra, mang theo từng đợt gợn sóng, như ném một hòn đấ đá xuống mặt nước yên ả, phá vỡ yên bình vốn có.

“Ba Lâm, ta lại cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý nguyện trung thành vì ta hay không!”

“Nha đầu, sao con lại ở chỗ này?”

Trọng Lâm ngơ ngác chớp mắt, chợt nhíu chặt mày lại, kiếm trong tay ở trên không xoay tròn thành một độ cong, một kiếm quang màu trắng thoáng hiện ra, ầm một tiếng đánh vào thác nước.

“Đâu có đâu có.” Nhạc lão gia tử khiêm tốn ôm quyền, nghi hoặc: “Không biết nhị vị là……”

Khi nghe nói thân phận của đối phương, Nhạc lão gia tử vội vàng tỏ ra vẻ cung kính.

Mọi người cũng không ngăn cản ông hành đại lễ như thế, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ mang theo cảm kích.

“Đại Mạc sư huynh, ta vẫn là câu nói kia, đội trưởng của Ba Lâm ta chỉ có một người, cho dù nàng không rõ sống c·h·ế·t, ta cũng sẽ ở đây chờ nàng trở lại, tin tưởng các thành viên của tiểu đội Phong Vân và ta đều cũng nghĩ như vậy!”

Đột nhiên, ông ta giơ tay nắm chặt bả vai của nam nhân, hai mắt đầy tơ máu đỏ bừng một mảnh, khuôn mặt già nua dữ tợn giận dữ hét: “Ngươi nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi, lão bất tử kia đã c·h·ế·t, ha ha ha, ông ta đã c·h·ế·t! Kia tuyệt đối không có khả năng là ông ta! Nhất định là tiểu tử thúi Trọng Quân kia, ông ta và lão bất tử lớn lên giống nhất, trong bốn huynh đệ tuổi lại lớn nhất, ngươi nhìn thấy người kia tuyệt đối là Trọng Quân!”

Sau lại vì để Lưu Nguyệt Môn một lời nói, lại bịa đặt nói dối như thế, loại người vô sỉ này rốt cuộc là trở thành trưởng lão của môn phái như thế nào.

Trong hư không hiện ra một bóng dáng.

“Đồ nhi?” Trọng Cửu hơi sửng sốt, đôi mắt màu xám đảo qua mặt già tức giận của Vân Sơn, lại nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Tiểu muội tử, lão nhân tính tình táo bạo này là sư phụ của muội.”

Nếu không phải là nàng, lão nhân đừng nói là đột phá đến Tiên Thiên, chỉ sợ ngay cả mạng cũng đều sẽ không có……

“Trọng gia!”

Ba Lâm cười nhạo một tiếng, hắn không quên tình cảnh lúc trước La Dật cưỡng ép đội trưởng làm đồ đệ, tất nhiên là vì muốn đuổi g·i·ế·t đội trưởng mới phái một đám hộ pháp theo dõi nàng rời đi.

Hô hấp của Nhạc lão gia tử căng thẳng, trong lòng hình như có một đạo sấm sét đánh đến, như không thể tin vào lỗ tai của mình, nửa ngày sau, ông mới phục hồi tinh thần lại, kích động nói không theo trình tự: “Ta nguyện ý, đại ca, đại gia, không, Vô Vong đạo hữu, ta nguyện ý trở thành người thủ hộ Bắc Cảnh, chỉ cần có thể để ta trở thành người thủ hộ, ta làm cái gì cũng đều nguyện ý……”

Tiếng cười già nua vang lên ở bên cạnh Vô Vong, chợt y phục màu xám kia xuất hiện ở trong mắt mọi người.

“Ha ha!” Trọng Cửu cười to hai tiếng, khóe môi cong lên khinh bỉ nhìn Nhạc lão gia chủ: “Lão ô quy, sao ngươi không tiếp tục trâu nữa? Không phải hôm nay ngươi còn hùng hổ muốn diệt Trọng gia ta? Sao? Sợ hãi? Run rẩy? Nhưng khiến người khác sợ hãi hơn còn ở phía sau! Các vị các huynh đệ, bây giờ khiến cho cấc rùa đen Nhạc gia nhìn thực lực của chiến đội linh thú Phong Vân chúng ta!”

Những năm nay này nhận hết ức h**p và châm chọc mỉa mai của các đệ tử Trọng gia kích động, một đám ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nhạc lão gia tử, như đang chờ đợi mệnh lệnh của vị thủ lĩnh Nhạc gia này.

“Lão nhân Trọng gia?” Nhạc lão gia chủ ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt kia mang theo kinh ngạc rõ rang: “Không có khả năng! Không phải người Trọng gia nói ông ta không khỏe sao? Sao có thể đến nơi này? Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”

Ầm!

“Một kiếm của lão nhân Trọng gia đã phá được trận pháp? Đây…… Lão nhân này không phải giả c·h·ế·t, mà là nay ở lúc ông ta sắp ngã xuống, lại đột phá tới Tiên Thiên!”

“Ha ha!” Trọng Cửu cười to hai tiếng, khóe môi cong lên khinh bỉ nhìn Nhạc lão gia chủ: “Lão ô quy, sao ngươi không tiếp tục trâu nữa? Không phải hôm nay ngươi còn hùng hổ muốn diệt Trọng gia ta? Sao? Sợ hãi? Run rẩy? Nhưng khiến người khác sợ hãi hơn còn ở phía sau! Các vị các huynh đệ, bây giờ khiến cho cấc rùa đen Nhạc gia nhìn thực lực của chiến đội linh thú Phong Vân chúng ta!”

Vô số linh thú được thả ra, đi theo bên cạnh chủ nhân của mình, mọi người và thú đều đứng thành một vòng lớn, bảo vệ đồng bạn ở phía sau.

Khi nghe nói thân phận của đối phương, Nhạc lão gia tử vội vàng tỏ ra vẻ cung kính.

Sơn ngoại ngoại ô, lão giả tóc bạc ngồi ở trong bụi cỏ mở to hai mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía chỗ không xa, khẽ nheo đôi mắt lại: “Vừa rồi đó là động tĩnh khi Tiên Thiên đột phá? Không nghĩ tới ta vừa tới nơi này đã phát hiện ra một Tiên Thiên mới đột phá, lão nhân Vân Sơn kia cũng ở gần đây, đoán chừng ông cũng thấy được Tiên Thiên đột phá.”

Một năm huấn luyện khiến những người này và thú đã sớm có ăn ý không kém những người khác, phần ăn ý kia là thông qua huấn luyện mà mài dũa ra, cũng là chỗ lấy làm tự hào nhất của chiến đội linh thú Phong Vân.

Rồi sau đó một tiếng nổ ầm vang, thác nước trong suốt từ bốn phương tám hướng dâng lên, như một cái lồng giam cầm tù tất cả mọi người lại.

Giờ khắc này, Nhạc lão gia chủ mặt xám như tro tàn, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Cuối cùng lão nhân hiện thân muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ thì cũng ngây ngẩn cả người, cơ thể của ông chợt lóe đã hóa thành một ánh sáng đứng ở trước người nàng.

Những năm nay này nhận hết ức h**p và châm chọc mỉa mai của các đệ tử Trọng gia kích động, một đám ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nhạc lão gia tử, như đang chờ đợi mệnh lệnh của vị thủ lĩnh Nhạc gia này.

“Phụ thân!” Khuôn mặt anh tuấn của Trọng Cửu hơi trầm xuống, đôi mắt màu xám xẹt qua một tia u ám.

Đột nhiên, trong sân vang lên một tiếng cười to, như đang đáp lại lời của Trọng Cửu.

Người kia thật sự là lão gia tử Trọng gia.

Ở trước cửa Nhạc gia, Trọng Cửu dừng chân lại, hắn ngước mắt nhìn về phía sân uy vũ này, khóe môi khẽ nhếch, giơ đại kiếm trong tay lên, ầm một tiếng, một luồng kiếm khí mãnh liệt chém qua, đại môn màu son nháy mắt bị chém thành hai nửa, rơi ở trên mặt đất kích lên đầy bụi đất.

“Đội trưởng tiểu đội phong vân? Ngươi là nói nữ nhân tên là Quân Thanh Vũ kia?” Nam nhân cẩm y cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên một tia khinh thường: “Gần đây nội môn truyền ồn ào huyên náo, La Dật đại nhân coi trọng thiên phú của nữ nhân kia, lo lắng nàng sẽ gặp được nguy hiểm gì đó, nên đã phái đi một số hộ pháp đi bảo vệ nàng, nhưng vào đêm hôm đó, những hộ pháp đó mới vừa truyền đến tin tức nói là đã tìm được nữ nhân kia, nhưng lúc gặp nguy hiểm cuối cùng, truyền đến tin tức cuối cùng nói, bọn họ gặp một Phượng Hoàng cường đại, Phượng Hoàng trời sinh khát máu thành tính, sao có thể tha cho nhân loại? Nếu các hộ pháp đều bỏ mình, sao nữ nhân kia lại có thể tránh được Phượng Hoàng g·i·ế·t chóc?”

“Xem ra bây giờ chỉ có thể dùng Tù Lung Trận, ta cũng không tin bọn họ có thể phá trận pháp của Nhạc gia ta!”

Cơ thể của Nhạc lão gia chủ bất giác run lên, ông ta lui về phía sau mấy bước, lại không cẩn thận bị bậc thang vướng một chân, ngay lập tức đặt mông lên trên mặt đất, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trọng lão gia tử vẫn luôn mỉm cười.

Nếu nói ngay từ đầu Vân Sơn đột phá không khiến ông liên hệ Quân Thanh Vũ và trận thăng cấp này với nhau, nhưng lúc này, nếu còn không phát hiện cái gì, ông cũng thật đúng là tên ngu xuẩn.

Một lực lượng b*n r*, dừng ở trên ngực Trọng Lâm, thân thể của ông lập tức bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun lên trên mặt đất.

Một cường giả Tiên Thiên, ở Bắc Cảnh được coi là nhân vật đứng đầu……

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 35: Bi kịch của Nhạc gia