0
Ra khỏi Thanh Sơn thành, đội ngũ của Lý Hạo Nhiên lập tức thúc ngựa phi nước đại trên đường mòn dẫn về Trung Châu thành, Nam Châu Bộ.
Mặt đất bên dưới nhẵn thín vì vó ngựa.
Càng đi xa Thanh Sơn thành, người ngựa càng thưa thớt, thẳng đến bây giờ cũng chỉ còn lại đội ngũ của Lý Hạo Nhiên độc hành mà thôi.
Khương Chính Hạo gấp gáp hỏi.
Nghĩ vậy, Lý Hạo Nhiên truyền âm cho Cố Sán.
Cố Sán đuổi theo Khương Chính Hạo, đi vào bên trong Huyết Ma Quật, Lý Hạo Nhiên ở phía sau, còn chưa kịp đặt chân vào động khẩu, đã nghe tiếng nổ lớn ở phía trước, khói bụi mù mịt.
Hai là lộ tuyến này đã bị hắn thay đổi, từ đường mòn đi vào dòng suối, đối phương dù có sắp xếp trước cũng không thể tính đến chuyện này.
Lý Hạo Nhiên ghì ngựa đi chậm lại, hắn ngáp dài, nói với đám thủ hạ.
Lý Hạo Nhiên nói với tên thủ hạ Trúc Cơ kỳ.
Cố Sán nghe hắn nói xong, không dám chậm trễ, lập tức tế lên phi kiếm, dùng khí cảm đi kiểm tra địa hình ở xung quanh.
"Tiểu tử, khi nghỉ ngơi cũng là lúc bọn chúng buông lỏng cảnh giác, nhớ tận dụng thời cơ!"
"Không ổn!"
Khương Chính Hạo đột ngột rẽ hướng, hắn cấp bách chạy về phía Huyết Ma Quật, ở chỗ đó có một lối ngầm để thoát hiểm, hắn có thể lợi dụng mê cung bên trong động quật để chạy trốn.
Nhưng việc này cũng đồng nghĩa với chuyện, Huyết Ma Quật sẽ bị bại lộ, nhưng hắn không quá lo lắng, bởi vì bảo tàng thực sự của Huyết Ma Quật nằm sâu ở bên trong, phải hoá giải được mê cung và mê trận thì may ra mới có thể chạm tới.
Tốc độ của Khương Chính Hạo làm hắn ngạc nhiên đã đành, tốc độ của thiếu chủ càng làm hắn kinh hãi.
Chỉ là bây giờ, Lý Hạo Nhiên có chút lo lắng, có thể là tên kia sẽ dẫn bọn họ về nơi ẩn náu của hắn một tháng qua, chỗ ấy chắc chắn sẽ có bố trí ám chiêu.
Cố Sán chắp hai tay cúi đầu, sẵn sàng nghe hắn trách mắng, bản thân hắn lúc nãy cũng có chút ham sống sợ chết.
Cả đội ngũ lập tức chuyển hướng, rời khỏi đường mòn, đi vào bên trong sâm lâm.
Tâm tình của mấy tên thủ hạ lập tức trở nên thoải mái hơn hẳn.
Khương Chính Hạo bắt đầu đuối sức, trên người không ít vết thương gây ra bởi công kích của Cố Sán.
Khương Chính Hạo bây giờ chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có.
- Thiếu chủ, quả nhiên hắn có bố trí ám chiêu, bên trong có ba thông đạo, vừa nãy tầm nhìn bị hạn chế, tiểu nhân không rõ hắn chạy hướng nào.
Bởi theo lão tính toán, dù là Trúc Cơ kỳ toàn lực phát động bảo vật bảo vệ thần hồn cũng khó mà chống đỡ được.
"Cẩn thận!"
"Có thể tên Lý Hạo Nhiên đó có bảo vật bảo vệ thần hồn!"
Khương Chính Hạo ánh mắt loé lên tinh quang.
Nhìn Khương Chính Hạo chật vật chạy trốn đã đủ để chứng minh suy đoán của Lý Hạo Nhiên là không sai.
- Thoải mái!
Nhìn thấy bốn tên kia, miệng hắn liền nở một nụ cười độc ác.
"Tiểu tử, nhớ cho kỹ, thuật pháp của ta chỉ có thể khống chế thần hồn của chúng tối đa 5 phút thời gian, đối với tên Trúc Cơ kỳ, chỉ trên dưới 3 phút mà thôi. Ngươi phải hành động nhanh chóng, đánh nhanh rút gọn!"
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu của hắn ta.
"Ha ha, ngay cả ông trời cũng giúp ta!"
- Gần đây có một con suối nhỏ, chúng ta ghé qua đó nghỉ ngơi một lát.
Khương Chính Hạo lòng đầy nghi hoặc, tại sao Lý Hạo Nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng hắn bây giờ đâu có thời gian để suy nghĩ, lập tức bỏ chạy.
Hắn muốn đình chỉ thế tiến công nhưng lại không thể, cơ thể hắn lúc này như một mũi tên, một khi đã rời cung không thể nói dừng lại là có thể lập tức dừng lại.
Lý Hạo Nhiên tranh thủ thời gian ngắn ngủi này, tế lên Định Hồn Chung, đánh thức ba người còn lại.
Đợi cho ba tên thủ hạ cũng đã xuống ngựa, Khương Chính Hạo mới rục rịch hành động.
Cố Sán càng chạy, thần hồn càng trở nên ổn định.
- Lý Hạo Nhiên, đừng trách ta, mà hãy tự trách ngươi chọc nhầm người!
"Ừm!"
Lý Hạo Nhiên tìm một bãi đất trống trải, có nhiều cỏ rồi dừng lại, hắn nhảy phóc xuống từ lưng ngựa, vươn vai một cái.
Chuyện này có một phần lỗi của lão, lão không nghĩ rằng một tên tiểu tử Luyện Khí kỳ như Lý Hạo Nhiên lại có thể đủ linh lực để khu động bảo vật bảo vệ thần hồn chống đỡ với chiêu thức của lão.
"Cố Sán, đừng chỉ tập trung tấn công, hãy cẩn thận xung quanh, rất có thể hắn sẽ dẫn chúng ta về nơi có bố trí ám chiêu để rút lui!"
- Oa, mệt chết được, tranh thủ nghỉ ngơi tầm một khắc, chúng ta lại tiếp tục lên đường.
"Bây giờ ta sẽ dùng thêm 1 lần Nhiếp Hồn thuật, nhưng sẽ có thể ngủ say một thời gian, ngươi tốt nhất không nên sính cường, bảo mạng là tốt nhất, ngày tháng còn dài chúng ta có thể báo thù rửa hận sau!"
Khương Chính Hạo bị một chiêu này đánh bay trở ngược về phía sau, hai tay tê rần rần.
Cố Sán cũng là kẻ cẩn thận, đạp cước lùi lại phía sau, nói với thiếu chủ của hắn.
"Chậc!" Nhưng bây giờ hắn không thể quản nhiều như vậy, làm gì thì làm, phải có mạng mới hưởng được bảo tàng.
Đi được một đoạn, bọn họ đã nghe thấy tiếng suối chảy róc rách bên tai.
Lời của lão vô cùng hợp lý, hắn đành phải nhịn xuống cơn ngứa ngáy trong lòng, giờ phút này Khương Chính Hạo chỉ mong sớm có thể đánh Lý Hạo Nhiên một trận cho hả dạ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy nụ cười quái dị của Lý Hạo Nhiên, Khương Chính Hạo giật bắn mình.
"Tiểu nhân sẽ cẩn trọng!"
- Vâng, thưa thiếu chủ!
Hắn tế lên phi kiếm, truy theo Khương Chính Hạo sát rạt.
Hắn truyền âm nhắc nhở Cố Sán trước khi lao vào bên trong.
Sau động tác này, đôi mắt Khương Chính Hạo lập tức khôi phục, hắn lắc lắc đầu để ổn định lại thần trí, sau mỗi lần phụ thể như vậy, hắn đều cảm thấy có chút choáng váng.
Lý Hạo Nhiên nhìn thấy cửa động quật liền điều chỉnh tốc độ chậm lại đôi chút, để Cố Sán đi trước thăm dò.
Cố Sán gật đầu, đáp lời hắn.
"Chậm đã, đợi bọn họ cách xa Thanh Sơn thành một chút rồi hãy ra tay, lúc ấy dù cho Lý Hạo Nhiên có cầu cứu, thành chủ Thanh Sơn thành cũng không kịp tiếp ứng!"
Lý Hạo Nhiên nhìn vào bên trong động khẩu, lúc này lớp bụi đã tán, hắn có thể nhìn rõ ba cái thông đạo ở trước mặt.
Sau lưng Cố Sán truyền đến tiếng pháo hiệu nổ trên bầu trời.
"Tiền bối, an tâm! Sau khi giết chết tên kia, đoạt được túi trữ vật, ta sẽ lập tức đi ngay!"
Sở dĩ hôm nay Lý Hạo Nhiên bạo gan truy đuổi Khương Chính Hạo là bởi vì hắn và tên kia vô tình gặp nhau trên phố ở Thanh Sơn thành, tức đối phương cũng sẽ không có sự sắp xếp trước, hai bên đều ở thế bất ngờ.
Hai người này thật không thể dùng lý lẽ bình thường để hình dung.
Hắn điểm mũi chân, thân thể hắn lao vọt tới chỗ của Lý Hạo Nhiên như chim cắt xà xuống mặt nước bắt cá.
Chỗ tinh huyết đó vô cùng trọng yếu với hắn.
Dần dà, lối qua Huyết Ma Quật đã xuất hiện trước mặt hắn, linh lực trong nội thể của Khương Chính Hạo cũng chỉ còn lại một phần năm, tình thế vô cùng cấp bách và hung hiểm.
Lấy thân thể hắn ta làm trung tâm, một vòng tròn vô hình nhanh chóng toả ra xung quanh, đem bốn tên ở phía bên kia toàn bộ Nhiếp Hồn, Định.
"Nhiếp Hồn! Định!"
Cố Sán nghe thiếu chủ truyền âm liền giật mình tỉnh ngộ, thiếu chủ của hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng hành sự vô cùng cẩn mật, điểm này quả thực hắn thua xa thiếu chủ.
- Không sao, Cố Sán, ngươi mau chóng kiểm tra ở xung quanh đây xem có lối thoát nào nữa không, ta sẽ bắn pháo hiệu để đệ tử Lý gia tập trung về đây mai phục, khoá chặt hắn ở bên trong.
- Tiểu tặc to gan!
"Vâng!"
Khương Chính Hạo xúc động, kêu lên hai chữ tiền bối, sống mũi cay cay.
"Tiền bối, có thể ra tay chưa?"
Nửa canh giờ sau.
Dứt lời, đôi mắt của Khương Chính Hạo đột nhiên phát sinh biến hoá, đồng tử co rụt lại như thể bị nhập thể, tay hắn ấn pháp quyết nhanh như chớp, vô cùng lão luyện.
Choang!
"Tiền bối ..."
Đang một tiếng thanh thuý, Định Hồn Chung hoá giải thuật Nhiếp Hồn, Cố Sán là người tỉnh lại đầu tiên, vừa định thần xong, hắn đã hét lớn.
"Tiểu tử, mau chạy về Huyết Ma Quật!"
Lý Hạo Nhiên tế xuất bảo kiếm, lập tức thi triển Thương Tùng Nghênh Khách, nghênh đón Khương Chính Hạo đang lao tới ở phía trước.
Bỏ lại hai tên thủ hạ Luyện Khí kỳ vẫn còn choáng váng, chưa định thần xong, đang quỳ phủ phục trên mặt đất, Lý Hạo Nhiên cùng thủ hạ Cố Sán đuổi theo Khương Chính Hạo.
Lão ta đâu có ngờ sự thật là công kích thần hồn của lão đã bị Cung Uyển Nhi hoá giải chỉ với một cái búng tay!
Trái ngược với suy nghĩ của hắn, Lý Hạo Nhiên chỉ nói.
"Quả nhiên là nơi ẩn náu của hắn!"
Bốn người ở phía đối diện, lập tức đứng ngây ra như tượng gỗ.
- Vâng, thưa thiếu chủ!