0
Lý Hạo Nhiên đi theo phụ thân của hắn đến một ngọn đồi cách đó không xa.
Lên đến đỉnh đồi, hắn mới nhận ra đứng ở chỗ này liền có thể nhìn trọn Huyệt Ma Quật trong tầm mắt.
- Nhiên nhi, ở đây chỉ có con và ta, ta hy vọng con có thể trả lời thành thật.
Trong mắt Lý Vân Sơn mà nói, nhi tử của lão cũng chỉ là một tiểu tử mới mười lăm tuổi đầu mà thôi.
Lý Hạo Nhiên có chút ngưng trọng.
- Vâng, phụ thân!
- Có phải kẻ địch chỉ là một tên Luyện Khí trung kỳ hay không?
Lúc nhìn thấy vết tích trên mặt đất, lão đã đoán ra được tu vi của đối phương, chỉ là lão không muốn làm hắn khó xử trước mặt Lý Khiêm và thủ hạ, nên mới đợi đến bây giờ.
Lý Hạo Nhiên gật đầu, bình tĩnh trả lời.
- Đúng vậy, thưa phụ thân!
Lý Vân Sơn gật đầu, im lặng quan sát đội ngũ thủ hạ Lý gia ở bên dưới đang bảo vệ nghiêm ngặt Huyết Ma Quật.
- Nhiên nhi, ta biết là việc đòi hỏi con biết cách dụng binh ở cái độ tuổi mười lăm này là có chút quá đáng nhưng thật sự con làm ta cảm thấy thất vọng. Trong tay con có một tên thủ hạ Trúc Cơ kỳ, hai tên thủ hạ Luyện Khí kỳ, thêm cả con là bốn người, vậy mà lại để cho một tiểu tử Luyện Khí trung kỳ phản sát, hơn nữa kẻ bị g·iết còn là Trúc Cơ kỳ cảnh giới.
Nói đến đây lão liền im lặng, hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm như thể lo lắng cho tương lai của hắn vậy.
Kỳ thực, không đợi phụ thân trách hắn, hắn cũng đã tự trách bản thân từ lúc nãy.
Phụ thân hắn nói không sai, dù là ở kiếp trước hay ở kiếp này, hắn đều không giỏi dụng binh, cũng có lẽ một phần do cuộc sống chỉ biết chạy trốn của hắn đã làm cho cái tư duy của hắn bị thu hẹp lại, nói thẳng ra, hắn ngoài chỉ biết nghĩ đến bản thân và sinh tồn ra thì còn lại hắn không để ý đến cái gì khác.
Kiếp trước dù ở giai đoạn nào trong cuộc đời, hắn luôn luôn hành động một mình, ngay cả phối hợp với đồng đội hắn cũng không giỏi chứ đừng nói đến bày binh bố trận, điều binh khiển tướng cao siêu gì.
Cái vốn sống và kinh nghiệm của hắn có hiện tại, nói cho dễ hiểu, nôm na giống như một lão nông sống lâu năm vậy, ngoài chuyện làm nông ra, lão nông ấy cũng chẳng biết gì thêm, đưa lão nông đó rèn dao, cũng có thể lão ta vẫn sẽ rèn được, nhưng rèn ra con dao như thế nào, có dùng được không lại là chuyện khó nói.
Kiếp trước của hắn nếu tóm gọn lại mà nói, hắn chỉ trải qua hai giai đoạn chính, thuở niên thiếu, hắn sống trong nhung lụa, trong sự bảo bọc và nuông chiều của phụ mẫu, đặc biệt là sự tự phụ và nuông chiều bản thân của hắn, thành thử ra hắn chẳng có tài cán gì nổi bật ở trong giai đoạn này cả, mọi chuyện đều có thủ hạ làm, hắn cũng không mấy khi phải động não.
Tiếp đến đó là chuỗi ngày chạy trốn trong vô vọng, ngoài việc sinh tồn và chạy trốn ra, hắn cũng chỉ học được mấy trò tiểu xảo vặt vãnh trong Tu Chân Giới mà thôi, nói thẳng ra, hắn chỉ có thể độc hành, tự sinh tự diệt.
Hiện thực lúc này như một cú tát đau điếng để hắn tỉnh ngộ, hắn chỉ là một lão nông già vô dụng, ngoài sống lâu ra, hắn chẳng có gì đặc biệt, ở hắn chỉ có sự hận thù đeo bám hắn dai dẳng từ kiếp trước sang kiếp này.
Nhưng hắn cũng phải cảm ơn Khương Chính Hạo, bởi hắn ta đã giúp hắn tỉnh ngộ ra sớm, trước khi quá muộn, chỉ nâng cao thực lực của bản thân hắn thôi là không đủ, hắn vẫn còn quá nhiều điều thiếu sót.
Bởi Khương Chính Hạo chỉ là một phần, nhìn rộng ra, chính Hoàng Thất và những thế lực cự đầu khác ở Đại Nam thiên triều cũng sẽ là những mối đe doạ tiềm tàng đến sự tồn vong của Lý gia.
Nghĩ thông suốt, đôi vai hắn như trút được gánh nặng, hắn đứng thẳng lưng, hít thở một hơi thật sâu.
Gió thổi thoang thoảng trên đồi cao làm tóc và áo của hắn và phụ thân tung bay trong gió.
- Phụ thân, nhi tử đã minh bạch sự thiếu sót của bản thân!
Tông giọng và cảm xúc của hắn chứa đựng trong câu nói đó làm lão cảm thấy an tâm, nói đúng hơn là trực giác của một người phụ thân đã mách bảo lão rằng nhi tử của lão sẽ có bước tiến mạnh mẽ sau sự cố lần này.
- Con hiểu được là tốt! Là một vị thiếu chủ của Lý gia, con cần phải có tầm nhìn bao quát hơn.
- Vâng, thưa phụ thân!
...
Mấy ngày sau,
Trời đang trong xanh, vân vụ đột nhiên ngưng tụ, che khuất cả một vùng trời rộng lớn.
Rõ là đang ban trưa, vậy mà trời mỗi lúc một tối, mây đen giăng kín lối.
Sấm chớp lập loè bất định trên bầu trời như những con lươn điện bò ngoằn nghoèo trong đầm lầy, làm bầu trời tối mịt kia chốc chốc lại chớp sáng phập phù.
Trong khi trên dưới Lý gia đang lo lắng bất an thì Lý Hạo Nhiên lại vô cùng thong dong.
Hắn nhìn bầu trời nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ùng! ... Ùng!
Sấm đánh từng tiếng rền vang dữ dội, rung chuyển cả Lý gia gia trang.
Tia sét dần dần ngưng tụ thành một vòng tròn lớn trên đỉnh của trọng địa Lý gia.
Lôi kiếp đã hình thành.
Bầu trời đột ngột chớp sáng như thể thái dương vụt ngang qua trong giây lát, chói loà, Lý Hạo Nhiên phải nhắm chặt đôi mắt của hắn lại, tránh bị tia sáng này làm tổn thương.
ĐOÀNG!
UỲNH ... UỲNH ... UỲNH
Lôi kiếp nện xuống thân thể của lão tổ Lý gia, rồi thông qua lão, nên xuống mặt đất ở bên dưới làm cả gia trang chấn động mãnh liệt như thể đang có cơn địa chấn hoành hành vậy.
Đỡ xong đạo lôi kiếp thứ nhất, lão tổ Lý gia cười lớn nói.
- Đến đây! Ha ha ha ...
ĐOÀNG ... ĐOÀNG ... ĐOÀNG!
Lão vừa dứt lời, ba đạo lôi kiếp đã bổ xuống chỉ trong một cái chớp mắt hệt như ký ức của Lý Hạo Nhiên, lôi kiếp đánh xuống làm cho trọng địa của Lý gia băng sơn địa liệt, từ một ngọn tiểu sơn, nó đã bị san bằng, bây giờ cũng chỉ cao hơn địa hình ở xung quanh một chút mà thôi.
Đạo bào của lão tổ cũng bị chấn nát, chỉ còn lại lớp nhuyễn giáp ở bên trong, Tị Lôi Pháp Khí của lão cũng đã xuất hiện vết nứt.
- Còn ba đạo nữa!
Lý Hạo Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt chờ mong nhìn về trọng địa của Lý gia.
Tia sét trên bầu trời dần đổi màu, từ màu trắng xanh sang màu tím nhàn nhạt, thiên uy vô cùng nồng đậm làm cho tu sĩ đang đứng dưới bầu trời này không khỏi run rẩy một phen.
Một tia sét vắt ngang trời, như thể lôi long lao qua chỗ này vậy, đi theo ánh sáng chớp nhoáng đó là một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.
Đối với phàm nhân, tai của họ chỉ bị ù một chút, nhưng với tu sĩ, những kẻ đang nghịch thiên này, thần hồn không khỏi bị chấn động một phen.
Đệ tử cấp thấp của Lý gia còn chưa kịp hoàn hồn, ba t·iếng n·ổ lớn đã vang vọng bên tai họ.
ĐOÀNG ... ĐOÀNG ... ĐOÀNG!
Ba đạo tử sắc lôi kiếp liên tiếp giáng xuống nhục thân của lão tổ Lý gia, không ngừng tàn phá cơ thể và thần hồn của lão, lão ta lúc này đứng im như phỗng, bản thân đang đấu với thiên đạo trong tâm cảnh.
Toàn bộ Lý gia cao thủ lúc này cũng đã tập hợp ở xung quanh trọng địa, bảo hộ lão tổ độ kiếp, không cho kẻ địch có cơ hội q·uấy n·hiễu.
Cảnh tượng này, thật là quen thuộc với hắn.
Trên thân thể của lão tổ, lôi điện không ngừng lưu chuyển lập loè, thân thể lão nứt ra khắp mọi ngơi, như thể bình gốm sắp vỡ, làm cho người của Lý gia căng thẳng không thôi.
Bọn họ nín thở từng phút một, chờ đợi thời gian trôi qua trong sự căng thẳng cực độ, lão tổ ngã xuống, địa vị và sản nghiệp của Lý gia tất sẽ bị uy h·iếp nghiêm trọng.
Mà không chỉ bọn họ, ba nhà khác ở Nam Châu Bộ cũng đang nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.
Sự tàn phá trên nhục thể của lão tổ đột ngột đình chỉ lại, dấu vết của lôi điện cũng dần tan biến, v·ết t·hương trên người của lão nhanh chóng khép lại, lớp da cũ của lão không ngừng tróc ra.
Sự căng thẳng trên mặt của mọi người trong Lý gia dần dần biến mất, thay vào đó là sự kinh hỷ, sự sung sướng, sự chờ mong tràn đầy.
Lão tổ Lý gia, Lý Chính Thuần mở to đôi mắt sắc bén của lão, cười lớn một tràng dài.
Toàn bộ người của Lý gia trong gia trang, bất kỳ xa gần, cúi người chắp hai tay thi lễ với lão một cách trịnh trọng.
- Chúc mừng lão tổ đột phá thành công!
Lời chúc mừng của con cháu Lý gia quanh quẩn trong thiên địa mãi mới dứt, trong ánh hào quanh rực rỡ của bầu trời.