0
Lưu Ly Thác nằm ở phía Đông của Nam Châu Bộ, nằm trong dãy Đông Hải Sơn.
Sở dĩ người ta gọi nó là Đông Hải Sơn không phải chỉ vì nó nhìn ra Đông Hải mà còn là bởi vì quanh năm nó đều bị che phủ bởi một lớp bạch vân dày phiêu đãng ở giữa lưng chừng thân núi, nhìn không khác gì sóng biển ở trên không, cho nên mới gọi là Đông Hải Sơn.
Từ xa nhìn lại, thác Lưu Ly như con sông treo lơ lửng trên không, ngỡ như là Ngân Hà vừa rơi khỏi chín tầng mây.
Nước thác Lưu Ly trút xuống từ độ cao ngàn trượng, xuyên qua bạch vân phiêu diêu, trút xuống hồ Lưu Ly ở bên dưới tạo nên tiên cảnh giữa chốn phàm trần.
- Ừm, bố trí xong xuôi thì liền thu người, đừng tạo ra phong thanh gì quá lớn! Tốt nhất là nên làm trong âm thầm.
Nhắc đến tu luyện Dĩnh Hi lập tức trở nên tiu nghỉu, nhiều khi nàng thật ngưỡng mộ đám tán tu lãng khách ở trên Tu Chân giới, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, không câu nệ quy tắc, cũng không bị gia tộc trói buộc.
- Thiếu chủ, bên chỗ đàn Nguyệt Lang đã bố trí xong.
Khương Chính Hạo đi ra từ tiểu trấn nhỏ ở sườn Đông của Đông Hải Sơn, ánh mắt lăng lệ nhìn về Trung Châu thành, nói đúng hơn là phương vị của Lý gia gia trang.
Lý Hạo Nhiên dùng chân khí, giữ cho cái đùi quay đều trên bếp lửa, hương thơm toả ra ngào ngạt.
- Có!
Mấy ngày trước hắn có chạy về Huyết Ma Quật một lần nữa, nhưng kết quả lại làm hắn vô cùng thất vọng, toàn bộ tinh huyết yêu thú đã bị người Lý gia thu thập sạch sẽ không sót lại một thứ gì.
- Bẩm thiếu chủ, đội tuần tra hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết của tu sĩ hay phàm nhân ở khu vực phụ cận.
Địa hình Nam Châu Bộ chủ yếu là đồng bằng, đại đa số đều là những thảo nguyên xanh ngát, dưới làn gió mùa thu, những cánh đồng cỏ lay động rì rào theo gió nhưng những cơn sóng xanh lục bất tận rù rì vỗ trên thảo nguyên.
Mỡ từ trên cái đùi dã trư nhỏ tí tách xuống bên dưới đống lửa, làm nó chốc chốc lại bùng lên, ngọn lửa tham lam muốn táp vào cái đùi, nhưng không thể.
"Hắn là công tử nhà nào? Có chút thú vị a!"
Dưới tán cây mát rượi, Lý Hạo Nhiên chắp hai tay ở sau lưng, nhìn ngắm quang cảnh sinh động ở trước mặt.
Kiểu dáng của y phục thế này nếu không phải là một người sành sỏi rất có thể nhầm lẫn thành y phục của người sinh sống ở bên sườn Đông của Đông Hải Sơn.
Xa liễn của Hoàng Thất bay lững thững ở trên trời, dần dần đi đến chỗ thác nước.
Làm hắn tốn tiền mua không ít bình ngọc, vốn nghĩ vẫn còn vớt vát được chút đỉnh nào giờ lại xôi hỏng bỏng không. Hôm nay hắn quay lại chỗ này trả lại bình ngọc, bị lão bản làm khó dễ, tổn thất 3 thành linh thạch đã bỏ ra mới có thể trả lại, bây giờ phải nói là còn nghèo hơn cả ăn mày.
...
- Ha ha ... biết vậy lúc nãy ta đã xung phong sang chỗ Nguyệt Lang trông chừng rồi, còn hơn phải ở đây nhìn thiếu chủ thưởng thức bữa tối a ... ực ...
Xưa nay hắn hành sự đều do lão chỉ đường dẫn lối, bây giờ hắn có chút bối rối, mất phương hướng.
Cầm trên tay tờ giấy thông cáo, hắn hừ lạnh.
Nhìn đống lửa hừng hực trước mặt, ký ức về những ngày tháng trốn chui trốn lủi trong sâm lâm lại ùa về trong tâm trí già cỗi của Lý Hạo Nhiên.
Đám thủ hạ đi theo bảo vệ hắn ẩn nấp ở xung quanh, không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực, có tên chảy cả dãi ra ngoài miệng, vội lấy mu bàn tay lau qua.
"Cuối cùng cũng đến rồi! Vậy xem ra, tên họ Khương kia cũng sắp tới chỗ này! Khương Chính Hạo a Khương Chính Hạo, chúng ta cũng nên kết thúc đoạn ân oán này rồi!"
Ấy là nàng nói với Dĩnh Hi như vậy, để khi Dĩnh Hi có phải đối đáp cũng nói lời dễ nghe, kỳ thực huyền cơ ở bên trong, việc sắc phong tước vị này, chính là Chu gia muốn khẳng định uy quyền và vị thế của mình ở Đại Nam Thiên Triều, nhắc nhở lão tổ Lý gia một câu, dù ngươi có là Hoá Thần kỳ đi chăng nữa, cũng phải cúi đầu xưng thần với nhà họ Chu.
Bấy giờ mới để ý, y phục của bọn họ, kể cả Lý Hạo Nhiên đều đã được thay đổi, không phải là y phục thường dùng của Lý gia.
- Vâng, thiếu chủ!
Có những lúc hắn chỉ mải miết chạy trốn đến nỗi quên đi hương vị của thức ăn, của linh thực, miệng lưỡi khô khốc vô vị.
Dĩnh Hi cố gắng tìm kiếm nơi mùi hương xuất phát, mắt nàng đảo quanh một vòng hồ Lưu Ly.
- Tốt! Những khu vực xung quanh như thế nào?
"Đẹp thật!"
Lý Hạo Nhiên gật đầu, dặn dò tên thủ hạ.
- Hi nhi, chiều tối nay là sẽ tới Lưu Ly Thác rồi! Con muốn tìm một trấn nhỏ nghỉ ngơi không? Sáng hôm sau chúng ta có thể ghé qua chỗ thác một chút.
- Hi nhi, muốn tự do, trước hết phải có thực lực, nắm trong tay sức mạnh chân chính mới có thể không bị kẻ khác trói buộc, con nhất định phải cố gắng tu luyện, nếu không sau này, con sẽ khó mà đạt được tự do mà con mong muốn.
- Aida, a di, phức tạp như vậy? Con thực chỉ muốn tự do tự tại, hoàng thất, mưu quyền, chính trị, ... quá nhiều chuyện phải suy tính a.
- A di, mau nhìn kìa, có một tiểu tử đang nướng thịt.
Hắn vừa nói vừa lau nước miếng.
Cẩm Tú khẽ gật đầu, nàng không muốn làm đứa cháu nhỏ bé bỏng của mình mất nhã hứng.
- A di, chúng ta có thể cắm trại ở gần thác không?
Những ngày tháng đó, nhiều khi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút ám ảnh.
Cẩm Tú khẽ cười, cái mùi này, thơm thật, nhưng nàng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đương nhiên về phần ôn dưỡng vẫn tốt hơn Dĩnh Hi.
Cẩm Tú dùng thần thức quét sang chỗ nàng vừa chỉ, liền phát hiện ra Lý Hạo Nhiên và đám người Lý gia.
Nếu không phải tên khốn Lý Hạo Nhiên đó ngáng chân hắn, hắn cũng đâu có lâm vào cảnh khốn cùng như thế này!
Cẩm Tú cũng rất nuông chiều Hi Nhi, âu cũng là do lâu lâu Hi Nhi mới có thể ra ngoài một lần.
Lý Hạo Nhiên phất tay ra hiệu cho y lui ra, tiếp tục hành sự.
Bây giờ không chỉ tiểu đỉnh mà còn có cả tinh huyết yêu thú ở Huyết Ma Quật cũng bị tên kia đoạt mất.
Dĩnh Hi miệng thì hỏi chuyện nhưng mà mắt vẫn ngắm nhìn quang cảnh ở bên dưới.
Dĩnh Hi ngồi trong xa liễn, ánh mắt vô cùng phấn khích nhìn quang cảnh ở bên dưới.
- Ta làm sao mà biết được, cái bụng của ta đang không ngừng xúi ta lên cướp cái đùi đó về đây, ha ha ...
...
Bọt nước trắng xoá, tung lên tận lưng chừng thác, ánh nắng mặt trời xuyên qua hơi nước tạo thành dải cầu vồng tuyệt sắc nối liền hai bên bờ hồ Lưu Ly.
Thấy Dĩnh Hi như vậy, Chu Cẩm Tú liền nói.
Lý Hạo Nhiên rất hài lòng với tiến độ công việc của bọn họ.
- Được chứ!
- A di, người có nghe cái mùi thơm thoang thoảng không?
Mặt trời dần khuất sau ngọn núi, bên dòng suối nhỏ có một bếp lửa đang bập bùng cháy, tạo thành điểm nhấn ở bên cạnh con thác lúc chiều tà.
Sau lưng hắn, một tên thủ hạ của Lý gia, quỳ một gối trên mặt đất, tay phải để ngang ngực, đầu cúi xuống nhìn gót chân của hắn, cẩn thận bẩm báo.
- Hi nhi, Lý gia này không tính là lợi hại, bất quá cũng không phải là hạng xoàng xĩnh, ngoài các thế gia ở Bắc Châu Bộ ra, thì Lý gia là gia tộc đầu tiên trong cửu tộc tam tông còn lại ở Đại Nam Thiên Triều có lão tổ đột phá đến Hoá Thần kỳ, miễn cưỡng được xem là ngang hàng với các thế gia ở Hoàng Đô, nhưng nếu suy xét cho kỹ lưỡng, thì một cái Lý gia này xa xa vẫn chưa thể so với thế gia yếu nhất ở Bắc Châu Bộ. Nhưng mà Chu gia chúng ta, thân là gia tộc đứng đầu thiên hạ, tất phải có lòng rộng lượng, kẻ bề trên cũng nên có thái độ xem trọng kẻ dưới trướng, để họ cảm nhận được ân sủng của chúng ta, từ đó giữ được sự trung thành, có như vậy, Đại Nam Thiên Triều mới có thể an ổn phát triển bền vững.
Bọn chúng cứ len lén nói chuyện với nhau như vậy, một phần là cũng vì để đỡ thèm.
Lão đầu trong thức hải của hắn sau khi giúp hắn khống chế Cố Sán đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.
- A di, Lý gia này lợi hại lắm sao? Tại sao phụ hoàng lại kêu con đến dự đại yến của bọn họ?
Tên thủ hạ đáp lời của hắn vô cùng trịnh trọng.
Dĩnh Hi khịt khịt cái mũi.
"Thôi kệ vậy, đi bước nào tính bước đó, cùng lắm là lão tử rời khỏi Nam Châu Bộ, dẫu sao ở chỗ này ta cũng không còn người thân!"
- Này, thiếu chủ biết nướng thịt từ khi nào vậy, hơn nữa còn thơm đến như vậy, làm ta không chịu nổi a!
"Mẹ kiếp! Thật là xui xẻo mà!"
"Haiz, giá như ta không phải là một công chúa thì thật là tốt!"
...
Vốn xa liễn có thể phi hành nhanh hơn tốc độ hiện tại rất nhiều, nhưng theo yêu cầu của Hi Nhi, nó bay trên bầu trời một cách chậm rãi, để nàng có thể ngắm phong cảnh trên đường một cách thoả thích.
Xa xa bên kia bờ hồ, đàn hươu đang nhởn nhơ gặm cỏ, uống dòng nước mát trong xanh.
Lý Hạo Nhiên không thể rời mắt khỏi con thác trước mặt, sự hùng vĩ của nó khó mà có thể dùng lời lẽ hình dung.
Lý Hạo Nhiên đã thấy xa liễn của Dĩnh Hi, nhưng hắn lại vờ như không thấy.
Nước suối thanh mát giúp cho thảm thực vật quanh hồ Lưu Ly phát triển vô cùng tươi tốt, hấp dẫn không ít sinh vật trong sâm lâm đến đây làm tổ.