0
Lão đầu trước trấn an Khương Chính Hạo.
"Tiểu tử, trước tiên phải bình tĩnh, đã có ta ở đây rồi, chuyện trốn thoát là không khó, cố gắng điều tiết hơi thở, tiết kiệm sức lực, hãy nghĩ như ngươi đang lặn xuống nước vậy, tên kia cũng đã lao lên dẫn đầu, chúng ta chỉ cần nắm chắc cơ hội bắt được tiểu tử kia là đã có thể rời khỏi đây!"
"Ta biết rồi, tiền bối!"
Lão đầu này quả nhiên là sống lâu thành tinh, chỉ nói một câu đã có thể làm Khương Chính Hạo bình tĩnh lại, hơn nữa, kế sách cũng rất rõ ràng dễ hiểu.
Bả vai hắn tứa máu, máu chảy ướt đẫm cả cánh tay.
Lý Hạo Nhiên hời hợt nói, ánh mắt vô vị nhìn tên kia quỳ phủ phục trên mặt đất.
Một chiêu dùng hai lần, đây là xem hắn như kẻ ngu sao.
"Kỳ lạ, hắn như thể biến thành một người khác vậy!"
“Hảo!”
Không nói hai lời, Lý Hạo Nhiên một kiếm chém bay đầu của tên kia, đầu lâu của hắn lăn lông lốc trên mặt đất.
Kế sách bắt sống Lý Hạo Nhiên bây giờ đã không còn khả thi nữa.
Lý Hạo Nhiên dĩ tĩnh chế động, bất động như sơn, kiếm chiêu trầm ổn mà phòng thủ.
-Lý gia các ngươi đúng là lũ khốn ỷ thế hiếp người, nếu ngươi không có Lý gia chống lưng, ngay cả con chó cũng không bằng, có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt ta?
Tiên phát chế nhân, đó là phương châm xưa nay của Khương Chính Hạo, hắn nghĩ là làm, lập tức lao lên tấn công.
"Tiểu tử, ta dùng Nhiếp Hồn, hai chúng ta mở một con đường máu mà tìm sinh cơ!"
Lý gia cũng được xem như là một gia tộc nổi tiếng trong giới kiếm tu ở Đại Nam Thiên Triều, kiếm pháp Lý gia muốn nhanh có nhanh, muốn trầm ổn có trầm ổn.
Oành!
Khương Chính Hạo nói gì thì nói, vẫn đã là kẻ đã kiệt sức, không khó để thủ hạ Lý gia vây hắn lại.
Buổi tối, không gian tĩnh lặng, ánh trăng xuyên qua tán lá, chiếu xuống mặt đất bên dưới chút ánh sáng ít ỏi.
Chu Cẩm Tú đột nhiên mỉm cười, gương mặt thanh tú của nàng càng trở nên quyến rũ.
- Vây hắn lại!
Lý Hạo Nhiên nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của Khương Chính Hạo khi hắn ta quay lại nhìn mình, biểu cảm ấy là sự bình tĩnh, cộng thêm một chút tự tin và đắc ý.
"Dù ngươi thắng hay thua, đều sẽ chết ở chỗ này, chỉ có bắt sống hắn mới mở ra được một con đường sống! Phải kiềm chế cảm xúc!”
Lão đầu khi nhận ra điểm dị thường thì đã chậm, lão đã thi pháp công kích mất rồi.
Lão đầu nhanh chóng nắm quyền kiểm soát thân thể hắn, bắt đầu thi triển công kích thần hồn.
Làm xong, hắn mới ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, ánh trăng vằng vặc, ngân hà lấp lánh.
Lý Hạo Nhiên chớp lấy sơ hở của đối phương, tung ra một chiêu Bạch Vân Xuất Tụ!
Trọng sinh sống lại, mục đích của hắn cũng không chỉ có mỗi trả thù Khương Chính Hạo mà còn truy cầu đại đạo đỉnh phong, đưa Lý gia lên vị trí độc tôn, trở thành tồn tại cấm kỵ ở Đại Nam Thiên Triều.
Bạch Vân Xuất Tụ vốn là một khoái chiêu, nhưng lại có thế trầm ổn, dùng để đột ngột phản công rất hiệu quả.
Khương Chính Hạo bắt đầu cảm thấy choáng váng, hắn đã thấm mệt, hơn nữa, mất máu quá nhiều, không còn trụ nổi bao lâu nữa.
Mười hai kiếm tu của Quy Nguyên Trận đồng loạt tế lên Thanh Ngưng Kính, kết hợp với Định Hồn Chung trong tay của Lý Hạo Nhiên phản lại chiêu thức của lão đầu.
Ấy là chưa kể tới tiểu tử họ Lý này còn bố trí thêm bốn người đứng ở bốn phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc để áp trận, cho dù đối thủ có phá trận lao ra ngoài cũng sẽ bị bốn người này cản lại, thậm chí là ép lui lại vào trong trận.
Khương Chính Hạo chẳng qua là viên đá đầu tiên trên con đường này của hắn mà thôi.
Khương Chính Hạo là Tiên Thiên Kiếm Thể trời sinh, chỉ tư thái cầm kiếm thôi đã có khí thế bức người.
“Cẩn thận!”
Lý Hạo Nhiên lớn tiếng ra lệnh, quyết không để cho tên Khương Chính Hạo tự do chạy trốn nữa, biết đâu tên này lại như lần trước, dẫn hắn đi vào một Huyết Ma Quật khác.
Chu Cẩm Tú dùng thần thức quan sát, không khỏi hô lên một tiếng.
“Hắn chuẩn bị kỹ càng như vậy, tên kia có chạy đằng trời cũng khó thoát! Lý Hạo Nhiên a Lý Hạo Nhiên, ngươi thật không làm bổn vương thất vọng!”
Lý Hạo Nhiên ra chiêu đủ hiểm, trực tiếp phế đi hai thành công lực của đối phương.
Quy Nguyên Kiếm Trận vốn là kiếm trận dùng để phòng thủ, mười hai kiếm thủ sẽ phối hợp với nhau tạo thành liên kết phòng thủ chặt chẽ, yểm trợ lẫn nhau đối phó với thế công mãnh liệt của đối phương, dùng để bao vây địch nhân e là người bị vây cũng sẽ rất khó khăn để có thể công phá phòng tuyến mà lao ra ngoài.
Gió thổi thoang thoảng làm cành lá xao động phát ra âm thanh rì rào.
“Nguy cơ Khương Chính Hạo đã bị diệt trừ, tiếp theo chính là các ngươi, những kẻ đã tiếp tay cho hắn diệt trừ Lý gia!”
"Thiên Nhãn?”
Lý Hạo Nhiên không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu.
Chu Cẩm Tú chỉ liếc một cái là đã nhận ra được kiếm trận của Lý gia.
Đối phương dùng khoái kiếm pháp, Lý Hạo Nhiên lấy trọng thủ kiếm chiêu chống đỡ.
Nhìn đám thủ hạ còn chưa hết choáng váng, Lý Hạo Nhiên thở ra một ngụm trọc khí, cũng may hắn có phòng bị trước, nếu không, khó mà biết được huơu chết về tay ai.
Tôn thân hiết bộ, huy kiếm hoành tước!
Vốn lão và Khương Chính Hạo đều nghĩ Lý Hạo Nhiên chỉ là tên nhát gan, một tên thiếu chủ tu vi chẳng đến đâu với công phu ba mứa mèo cào dễ đối phó, nào ngờ tên kia cũng là tinh anh trong giới kiếm đạo.
Quan sát Khương Chính Hạo hồi lâu, Chu Cẩm Tú cũng đoán được lý do Lý Hạo Nhiên cẩn thận bố trí như vậy, bởi đối thủ của hắn ta cũng không hề tầm thường.
Lý Hạo Nhiên đề phòng đối phương còn hậu chiêu hoàn sinh, liền dùng Định Hồn Chung đánh ra mấy đạo công kích hồn phách, liên tục bảy đạo mới ngừng lại, sau đó còn thi pháp hủy thi diệt tích đem dấu vết của Khương Chính Hạo ở nhân gian triệt để xóa bỏ.
Khương Chính Hạo và lão ta bị chính Nhiếp Hồn thuật pháp của lão phản phệ, nhục thân Khương Chính Hạo không chút thương tổn, nhưng thất khiếu chảy máu, ba hồn bảy phách tổn thương trầm trọng.
Lý Hạo Nhiên nở một nụ cười tự giễu, không nói không rằng lặng lẽ rút ra bội kiếm.
Lý Hạo Nhiên kinh hỉ hỏi lại nàng.
Lão đầu nhắc nhở Khương Chính Hạo lần nữa.
Lý Hạo Nhiên cũng đã nhận thấy được hơi thở của Khương Chính Hạo mỗi lúc càng gấp gáp hơn, đây là thời điểm để hắn bắt đầu phản công.
Hắn không vội vã tấn công, đối phương càng tấn công mãnh liệt, sẽ càng nhanh hao kiệt sức lực.
-Một chiêu dùng ba lần, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?
Lý Hạo Nhiên nhìn thấy pháp ấn quen thuộc, trong bụng cười lạnh một trận.
- Ân oán của chúng ta cũng nên kết thúc rồi!
Đêm khuya thanh vắng, giữa rừng vang lên kiếm va chạm đinh đinh đang đang chói tai, chỉ cần là kiếm tu, nghe thấy tiếng kiếm cũng đã đủ để hình dung sự ác liệt của một trận chiến này.
Lão đầu chỉ kịp kinh hô hai tiếng, Khương Chính Hạo đang trong thế tiến công hăng say lập tức trúng chiêu, thụ thương không nhẹ.
“Quy Nguyên Kiếm Trận! Cái tên nhóc này thật là thú vị!”
Lão đầu nhìn bại cục trước mắt, trong lòng thở dài, cả quá trình này, rốt cuộc là sai ở đâu, từ Thanh Sơn thành hay là trên phố Trung Châu thành?
Lý Hạo Nhiên bước vào bên trong kiếm trận, nói với tên kia.
Bội kiếm của hắn ánh lên một ánh sáng bàng bạc.
Từ trong thức hải của hắn vọng tới giọng nói mê người của Cung Uyển Nhi.
"Biết địch biết ta, trăm trận không thua! Hắn nếu là tôn tử của binh gia, tương lai cũng là mãnh tướng nổi danh bát phương!”
Khương Chính Hạo ngửa mặt cười lớn một trận.
Tàn hồn của lão đầu thoát ra ngoài, ý định âm thầm bỏ trốn nhưng lại bị Cung Uyển Nhi ra tay bắt giữ, thu vào bên trong Thông Thiên Tháp.
"Chúc mừng chủ nhân đã hạ sát được khí vận chi tử đầu tiên, trả được mối thù diệt tộc! Thông Thiên Tháp sau khi hấp thụ khí vận của hắn, mở ra thần thông Thiên Nhãn!”
Mười hai kiện Thanh Ngưng Kính cộng thêm một kiện Định Hồn Chung mới có thể phòng thủ một chiêu này, làm da đầu của Lý Hạo Nhiên không khỏi tê dại.
Lão đầu tức đến run rẩy, ho khan yếu ớt, lão và tiểu tử họ Khương đã thua, bại bởi chính tay mình.
Sau cái chết của Khương Chính Hạo, ở bên trong thức hải của Lý Hạo Nhiên, Thông Thiên Tháp cũng phát sinh biến hóa nhỏ, hoa văn khắc ở trên tháp, sáng lên một đoạn nhỏ.