Mưa giông đến chiều muộn mới chịu dứt cơn, hạt mưa lăn từ mái hiên lăn xuống nền gạch bên dưới, vỡ tan văng tung toé, tạo nên những âm thanh tí tách từng tiếng nhẹ nhàng.
Tiểu Nhu Nhi ngước nhìn bầu trời xám tro, len lỏi chút ánh nắng ráng chiều, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng ngớt mưa!
Từ Tây Phòng, nàng nhìn sang Đông Phòng của thiếu chủ Lý Hạo Nhiên. Thiếu chủ vẫn chưa mở cửa ra ngoài, nàng cũng không dám làm phiền, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn sang bên đó và chú ý nghe tiếng gọi của hắn.
Hồi tưởng lại kiếp trước, hắn là thiếu chủ của Lý gia, được trời phú cho thiên phú không tồi, thường được xem là người đứng đầu trong tứ đại công tử tại Nam Châu Bộ, Đại Nam Thiên Triều.
Lý Hạo Nhiên rất có ấn tượng với cái tên Lý Hoàng Khải này, tuy hắn chỉ xuất thân từ chi hệ, nhưng về sau lại là một trong những thiếu niên nổi bật ở Lý gia gia trang.
Tay hắn đẩy cửa, miệng đã theo thói quen kêu.
Hắn được phân đến dòng chính nhưng lại không được trọng dụng bị Lý Thành Hải dùng quyền lực trong tay chèn ép dai dẳng, rốt cuộc không biết vì sao lại về dưới trướng của biểu ca của hắn.
- Thành Hải, mau dừng tay cho ta!
...
Lý Thành Hải nhìn Lý Hoàng Khải trong ấm ức, mãi hắn mới nói được mấy chữ.
Lý Hạo Nhiên thu công, viên linh thạch thượng phẩm trong tay hắn đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Nhưng mà cũng bởi vậy mà tuổi trẻ của hắn đã có chút tự phụ, đôi lúc trễ nãi tu luyện mà bỏ qua không ít thời cơ và tiên duyên, về sau hắn cũng chỉ có thể hối hận trong những lúc hoài niệm về quá khứ, đó là điểm hối tiếc thứ nhất của hắn.
Lý Hoàng Khải ở cái tuổi mười hai non nớt này, thấy có người đứng ra bảo vệ mình thì trong lòng vô cùng cảm kích, hắn xoay người hướng theo bóng lưng của Lý Hạo Nhiên đang đi ở phía xa, vái một cái thật sâu.
"Cảm ơn thiếu chủ!"
Đúng là y rồi, Lý Hạo Nhiên nở một nụ cười vui vẻ.
Kiếp trước, khi tu luyện công pháp trấn tộc của Lý gia, hắn phải mất hai ngày hai đêm mới có thể hấp thu hết lượng linh khí từ viên linh thạch to bằng hột gà này. Thế nhưng, với Nhật Nguyệt Thánh Điển, chỉ trong một ngày, hắn đã hoàn thành, tốc độ hấp thu và luyện hóa nhanh hơn bốn lần so với công pháp trấn tộc của Lý gia.
Kiếp trước, hắn đã bỏ qua một màn này, bây giờ hắn muốn chỉnh đốn đường đệ từ sớm, hy vọng có thể thay đổi cục diện tương lai một chút.
- Nếu ngươi không ăn, ta phạt bổng lộc một tháng.
Bây giờ, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi như hắn mà thôi.
Nàng vô tư đưa tay ra hứng những giọt mưa từ mái hiên rơi xuống, ánh mắt hiện lên chút nghịch ngợm thú vị.
- Ta ... ta xin lỗi!
Tiểu Nhu Nhi sợ quá, gắp bừa vào chén mấy miếng, rồi cẩn thận ăn, không dám làm phật ý của hắn.
- Ngươi đến Nội Vụ Đường, báo lên tên của ta, Lý Hạo Nhiên, từ nay về sau làm người dưới trướng ta. Còn đệ, mau về tiểu viện tu luyện, nếu không ta sẽ nói thúc thúc hảo hảo giáo huấn đệ một phen.
Tiểu Nhu Nhi vội vã từ chối.
Ra khỏi Ngự Thiện Phòng, trời cũng đã tối hẳn, Lý Hạo Nhiên đi về phía Tàng Thư Các của Lý gia gia trang.
Tiểu Nhu Nhi vừa thưởng thức linh thực, vừa len lén nhìn sắc mặt của hắn, quả thực xưa nay nàng chưa từng dùng bữa ăn nào ngon đến như vậy.
Tiếng quát của Lý Hạo Nhiên làm Lý Thành Hải giật mình, vội đứng dậy, chạy sang một bên, mặt lấm la lấm lét nhìn hắn.
Lý Hạo Nhiên lườm đường đệ của mình một cái rồi để doạ hắn không được đụng tới Lý Hoàn Khải nữa rồi mới xoay người rời đi, Lý Thành Hải tuy nghịch ngợm nhưng lại rất sợ hắn.
Trên đường, hắn gặp phải đường đệ của mình đang bắt nạt mấy đứa nhóc đến từ các chi hệ.
Tiểu Nhu Nhi ở Tây Phòng, lập tức ba chân bốn cẳng mà chạy.
- Nhu Nhi!
Mỗi tháng đệ tử thông thường của Lý gia gia trang có bốn lần ăn miễn phí ở Ngự Thiện Phòng, những lần khác phải trả bằng lượng linh thạch theo quy định, còn hắn, thân là thiếu chủ của Lý gia gia trang, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không ai dám ý kiến.
Hắn nói với nàng.
- Theo ta đến Ngự Thiện Phòng!
Nhưng mà đối với nàng, nói gì thì nói, chuyện này đúng là cầu còn không được.
Đồ ăn trên bàn rất nhiều, phải 2 3 người ăn mới có thể hết, Lý Hạo Nhiên dùng xong bữa, vẫn còn lại không ít.
Hắn vẫn giữ phong thái như trước đây, nhưng giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn với nàng, chỉ là sự thay đổi nhỏ này, đến Nhu Nhi cũng khó mà nhận ra.
Tốc độ này thật sự khiến một kẻ có kinh nghiệm như hắn phải tặc lưỡi kinh ngạc, thốt lên hai chữ "lợi hại".
Luyện Khí kỳ đệ tử chỉ có thể dùng những món trong thực đơn Nhân cấp sơ phẩm, tuy vậy, thực đơn Nhân cấp sơ phẩm của Lý gia gia trang ở Nam Châu bộ cũng đã được xem là xa xỉ đứng đầu, khiến cho không ít đệ tử của các thế lực lớn phải ghen tỵ.
- Ngươi cũng dùng bữa đi!
Hắn đi xa rồi, tâm tình của nàng càng trở nên thoải mái, dùng bữa cảm thấy ngon miệng hơn hẳn.
Điểm thứ hai, chính là hắn chỉ tập trung tu luyện tu vi, còn vũ kỹ cũng chỉ chú trọng vào những chiêu thức hoa mỹ, không chú trọng đến những kỹ năng hữu dụng trong chiến đấu, về sau thua thiệt trong tay địch nhân rất nhiều lần, nhất là vào cái đêm đẫm máu tang thương đó, hắn không thể làm gì khác, ngoài chấp nhận sự kém cỏi của bản thân.
Tiểu Nhu Nhi đứng ở một bên hầu hắn.
...
Nói rồi, hắn lập tức xoay người đi, để lại Tiểu Nhu Nhi ấm ức ăn đống linh thực còn sót lại trên bàn.
Một trong những tộc nhân sống sót chạy trốn năm đó có cả tên Lý Hoàng Khải này, về sau không rõ tung tích.
- Mau xin lỗi, đừng để ta nói đến lần thứ ba.
Nói xong hai từ này, hồi ức chợt ùa về trong tâm trí hắn, làm hắn khẽ khựng người lại, treo trên miệng nụ cười của người có tuổi đang hoài niệm về quá khứ, trong nụ cười ấy của hắn có sự bi thương.
Lý Thành Hải đường đệ của hắn được thúc thúc và nương nuông chiều mà sinh hư, về sau chọc đến không ít rắc rối cho Lý gia, và cũng là nguồn cơn cho thảm hoạ diệt vong của Lý gia ngày trước.
- Thiếu chủ cho gọi nô tỳ!
Mời chào không bằng nuôi dưỡng, chi bằng tranh thủ lúc hắn còn nhỏ, thu về dưới trướng, bồi dưỡng thành cánh tay phải của bản thân.
Thấy tiểu tử Thành Hải chuẩn bị xoay người bỏ chạy, Lý Hạo Nhiên nói:
Thực đơn của Lý gia gia trang chia thành ba cấp lớn Nhân, Địa, Thiên mỗi cấp lớn chia làm ba cấp nhỏ sơ, trung, thượng phẩm, tổng cộng là chín cấp.
Ngồi xuống cái bàn quen thuộc, hắn bắt đầu gọi món, những món mà hắn gọi hôm nay công thức chế biến đều chứa thịt của yêu thú và linh thảo cần phải nạp vào cơ thể theo ghi chú trong công pháp Thái Cổ Thần Thể Quyết.
"Tiểu tử này có chút quen mắt, hắn là Lý Hoàng Khải ư?"
"Ngon quá!"
Tuy cùng mang họ Lý, nhưng thân phận hai bên cách biệt, Lý Hoàng Khải lí nhí nói.
Món ăn nhanh chóng được bê lên, đợi hạ nhân bày biện xong xuôi, Lý Hạo Nhiên mới nói với Tiểu Nhu Nhi.
- Chậm đã, trước khi rời đi, đệ phải xin lỗi Hoàng Khải.
Đứa nhỏ nằm trên mặt đất, cái mặt sưng vù, bị đánh đến thảm thương, mãi nó mới lồm cồm bò dậy được.
Chẳng biết nghĩ gì, nàng lại tự nhủ trong lòng.
Hắn nói một câu làm nàng lập tức im bặt, vội ngồi xuống một bên, lưng không dám ngồi thẳng, cúi đầu len lén nhìn hắn.
- Đường ca ...
- Đừng làm ta mất hứng!
- Ngươi phải ăn hết chỗ này, nếu không ta sẽ phạt ngươi!
"Đa tạ thiếu chủ!"
Trong Lý gia gia trang này, nàng là một người mà hắn khẳng định có thể hoàn toàn tin tưởng mười phần, chỉ là ở kiếp trước, mãi đến lúc nàng mất rồi, hắn mới nhận ra điều đó.
Mặt khác, linh thực rất có ích trong việc tu hành, không chỉ giúp đả thông kinh mạch, bồi dưỡng cân cốt, mà linh thực còn giúp tu sĩ tăng cường nhục thể, lợi ích nhiều không kể hết.
Lý Hạo Nhiên ở một bên ăn uống thoải mái, nàng vẫn ngồi đó không dám ăn, thấy vậy hắn nói.
Kiếp này hắn nhất định sẽ không để hai sai lầm này lặp lại bằng mọi giá.
Đệ tử Luyện Khí kỳ như hắn vẫn chưa thể ích cốc, vẫn dùng đến linh thực như phàm nhân, tuy vậy, có thể cách mấy ngày mới cần dùng bữa.
- Thiếu chủ, cái này có chút không phải ...
Lý Hạo Nhiên đứng dậy chỉnh trang y phục, hắn búi tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu, khoác vào trường bào, rồi đi về phía cửa ra vào.
- Tiểu tử, ngươi tên gì?
- Bẩm thiếu chủ, tiểu nhân tên Hoàng Khải!
Nàng đứng trước mặt hắn, hơi cúi người, giữ đúng phép tắc của một thiếp thân nha hoàn.
0