0
Lý Hạo Nhiên đứng trên phi kiếm của thân vệ, cấp tốc phi hành về Lý gia gia trang.
Trên đường trở về, hắn nhìn thấy nam tử Nho gia đang bế một bé gái rời khỏi Trung Châu thành.
Hắn cảm thấy tiểu nha đầu đó có chút quen thuộc.
"Hình như nàng là Diễm An thì phải?"
Ở phương hướng ngược lại, nam tử Nho gia đột nhiên nói với Diễm An.
- Con có nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên đứng ở phía sau không?
- Dạ có!
- Ừm, con hãy nhớ kỹ lấy khuôn mặt của tiểu tử đó, sau này nếu con cần người trợ giúp thì hãy đến Lý gia gia trang Nam Châu Bộ tìm hắn, chỉ cần nói với hắn, hắn nợ Thôi Minh Hoàng ta một chữ Tĩnh là hắn sẽ giúp con!
Diễm An thành thật gật đầu, chính nàng cũng không rõ vì sao, hình dáng của thiếu niên tuấn tú và câu nói này của Thôi Minh Hoàng mãi về sau vẫn có thể rõ như in trong tiềm thức của nàng.
...
Thân vệ của Lý Vân Sơn nhắc nhở thiếu chủ của hắn, trước khi đi vào địa phận của Lý gia gia trang.
- Thiếu chủ, gia chủ dặn dò ta truyền đạt lời này cho ngài, khi giao tiếp với Quận Chúa và Công Chúa Điện hạ tuyệt đối phải giữ phép tắc và khiêm tốn, không được phép khinh suất ngạo mạn, mong người nhớ kỹ.
- Ta biết rồi!
Lão thân vệ của phụ thân hắn vẫn cảm thấy chưa an tâm.
- Thiếu chủ, chuyện này mong người để tâm cho, Hoàng Thất Chu gia là thế lực mà Lý gia chúng ta hiện tại không thể trêu chọc nổi, chỉ cần ngài lỡ lời, hoặc làm bọn họ phật ý, có thể dẫn tới một hồi kiếp nạn không chỉ cho mỗi ngài, mà còn cho cả Lý gia.
Đối với lời dặn dò này của thân vệ, Lý Hạo Nhiên không có cảm giác khó chịu, ngược lại, hắn hiểu cho tâm ý của lão, và nỗi niềm lo lắng của phụ thân hắn.
- An tâm, ta sẽ tự biết chừng mực!
Lão thân vệ lúc này mới chịu im lặng, tuy vậy trong ánh mắt vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
Lý Hạo Nhiên cùng lão đáp xuống sân trước Chánh Đường, người hắn vẫn còn nhếch nhác, bởi vì lúc lão đến đón hắn, hắn đang cùng thủ hạ vây g·iết yêu thú.
Hắn rảo nhanh bước chân đi vào bên trong, đến bậc cửa liền dừng lại, trịnh trọng nói.
- Hạ thần bái kiến Quận Chúa điện hạ, Đại Công Chúa điện hạ.
Chu Dĩnh Hi thấy hắn, ánh mắt lập tức trở nên vui vẻ, mặc kệ quần áo của hắn bây giờ đang lôi thôi, xộc xệch, nhưng nàng vẫn thấy hắn rất thuận mắt.
Chu Cẩm Tú nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Xem ra hắn quả nhiên là ra ngoài để lịch luyện!"
- Nghe nói Lý công tử là thiên tài trăm năm hiếm gặp của Lý gia, bổn Quận Chúa đây thật lòng ngưỡng mộ. Không biết hôm nay có vinh hạnh được chiêm ngưỡng một phần phong thái phi phàm của công tử chăng?
Lý Hạo Nhiên hai tay chắp thành quyền, giọng không chút cao ngạo trả lời.
- Bẩm Quận Chúa điện hạ, danh hiệu thiên tài trăm năm có một của Lý gia, hạ thần không dám vọng tưởng tới, tuy nhiên, nếu điện hạ không chê, hạ thần xin nguyện dốc sức múa vài kiếm chiêu để điện hạ vui lòng, mong được lĩnh giáo sự chỉ dạy từ điện hạ và chư vị Cẩm Y Vệ.
- Lý công tử khiêm tốn rồi. Nếu đã vậy, bổn Quận Chúa sẽ mạn phép cho Cẩm Y Vệ chỉ giáo vài chiêu, để công tử không phải thất vọng. Hy vọng Lý công tử có thể chỉ dạy thêm cho họ. Không biết ý của Lý ái khanh thế nào?
Chu Cẩm Tú vừa nói vừa nhìn Lý Chính Thuần.
- Ha ha, Quận chúa điện hạ, khuyển tôn được đích thân Cẩm Y Vệ hoàng gia chỉ giáo, quả thật là phúc phần lớn lao, cơ duyên khó gặp chứ không cầu mà được. Vi thần xin hết lòng cảm tạ ân điển mà Quận chúa điện hạ ban cho khuyển tôn.
Lý Hạo Nhiên cũng chắp tay hướng Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh của Chu Cẩm Tú nói.
- Được Cẩm Y Vệ hoàng gia chỉ giáo, quả thật là vinh hạnh lớn cho hạ thần. Hạ thần xin phép được hết lòng phụng bồi, mong nhận sự chỉ giáo từ chư vị.
Đội trưởng đội Cẩm Y Vệ đi theo bảo vệ hai người Chu Cẩm Tú và Chu Dĩnh Hi lập tức đứng ra, hắn nói.
- Lý công tử, nếu công tử đã nguyện ý, tại hạ xin được phép thay mặt Cẩm Y Vệ hoàng gia phụng bồi. Tuy nhiên, để đảm bảo sự công bằng, tại hạ sẽ tự phong bế tu vi xuống Luyện Khí trung kỳ. Hơn nữa, chỉ cần Lý công tử có thể trụ vững qua 10 chiêu, tại hạ sẽ lập tức nhận thua.
Trên dưới Lý gia lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc. Cẩm Y Vệ hoàng gia chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của hoàng thất Chu gia. Mỗi người trong số họ đều là cao thủ kiếm đạo trong Tu Chân Giới, chưa kể đến những người giữ chức đội trưởng thì càng không thể xem thường.
Tên Cẩm Y Vệ bước ra một bước, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, khẽ chếch ra ngoài hông, để lộ ra chuôi kiếm màu hoàng kim với đầu sư tử được khắc họa tinh xảo.
Hoàng Sư Cẩm Y Vệ!
Lý Vân Sơn lập tức cảm thấy gấp gáp. Hoàng Sư Cẩm Y Vệ chính là những cao thủ xuất sắc của Chu gia, và chỉ những người có thực lực nằm trong top năm mươi người mạnh nhất ở Chu gia mới có thể mang thân phận này.
Niệm Vân, mẫu thân của Lý Hạo Nhiên căng thẳng truyền âm cho hắn.
"Nhiên Nhi, con cứ cố gắng hết mình, nhưng đừng quá gượng ép. Đối thủ của con không phải là Cẩm Y Vệ thông thường. Dù có thua cũng không có gì quá xấu hổ. Quan trọng là đừng để ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện trong tương lai!"
"Mẫu thân, con sẽ lượng sức!"
"Ừm!"
Lý Hạo Nhiên nhìn Hoàng Sư Cẩm Y Vệ trước mặt, đôi mắt loé lên tinh quang, hắn rốt cuộc cũng gặp được đối thủ xứng tầm để thử kiếm.
- Đa tạ tiền bối đã nhường, vãn bối xin phép được lĩnh giáo!
Hoàng Sư Cẩm Y Vệ nhìn thái độ của hắn, trong lòng cũng phần nào coi trọng hắn hơn. Ít nhất, người này không phải kẻ kiêu ngạo tự phụ. Hy vọng thực lực của hắn cũng ra gì một chút, chỉ cần đừng thua quá mất mặt là được, y cũng sẽ liệu đường mà làm.
Cẩm Y Vệ bước tới một bước, cơ thể như một cơn gió lướt qua không hề phát ra tiếng động, lao ra ngoài sân.
Lý Hạo Nhiên cũng chẳng hề kém cạnh, khi lão ta điểm mũi chân, hắn cũng đã động thủ, điểm mũi chân lên bậc cửa, đẩy cơ thể lùi ra sau, ra ngoài sân của Chánh Đường, đợi lão.
- Hảo!
Hoàng Sư Cẩm Y Vệ đợi Lý Hạo Nhiên định thân, lập tức t·ấn c·ông.
Tay phải lão ta vung lên, chuôi kiếm hoàng kim lập tức phát ra ánh sáng chói lóa như ánh nắng chói chang ban trưa, khiến một góc sân bừng sáng. Lão ta thi triển một chiêu kiếm pháp uyển chuyển, một đường kiếm lướt qua không trung như một tia chớp, nhắm thẳng vào yếu huyệt của Lý Hạo Nhiên.
Kiếm khí sắc bén tỏa ra xung quanh, như một cơn bão cuốn phăng mọi thứ, tạo nên áp lực khủng kh·iếp, làm đám thiếu niên, thiếu nữ trực hệ Lý gia đứng ở bên ngoài cũng phải nín thở mà nhìn, không dám nhúc nhích.
Lý Hạo Nhiên đứng trước khí thế áp bức kinh thiên của đối phương, không những không sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh, nhịp thở của hắn vô cùng đều đặn như trống trận rền vang, linh lực trong người hắn dâng trào như sóng biển vỗ về bờ, ồ ạt quán đỉnh vào bội kiếm trên tay.
Kiếm chiêu của đối phương lao tới, hắn lập tức chuyển động, xuất chiêu như chớp động, đường kiếm chuẩn xác, đem kiếm chiêu đối phương đánh bạt sang một bên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Không ít đệ tử của Lý gia ồ lên thành tiếng.
Chu Cẩm Tú quan sát Lý Hạo Nhiên với ánh mắt đầy tán thưởng.
Nàng cũng sớm nhận ra rằng một kiếm này của Hoàng Sư Cẩm Y Vệ, thực sự không phải kẻ tầm thường có thể chống đỡ.
Lý Hạo Nhiên không hề nao núng trước áp lực của đối thủ, hắn cảm nhận được từng nhịp thở, từng dòng khí lưu chuyển trong cơ thể, như thể mọi thứ xung quanh đều chậm lại.
Sau khi đánh bạt kiếm chiêu của đối phương, Lý hạo Nhiên liền xoay tay, xuất một chiêu kiếm pháp nổi danh của Lý gia.
Bạch Vân Xuất Tụ!
Cẩm Y Vệ lão nhân lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm trùng trùng ẩn dưới một kiếm kia của Lý Hạo Nhiên, lão không nghĩ đến, dưới sự bình tĩnh của thiếu niên ấy lại là sức mạnh bài sơn đảo hải như vậy.
Nhưng lão là Hoàng Sư Cẩm Y Vệ, thân chinh bách chiến, trước thế phản công mãnh liệt của Lý Hạo Nhiên, lão không hề tỏ ra một chút nao núng, chỉ đơn giản điểm nhẹ mũi chân lướt về sau, lão vung kiếm chém ra một chiêu cơ bản, khéo léo đem Bạch Vân Xuất Tụ mạnh mẽ chặn lại.
Thế kiếm của hai người, không những lưu loát như dòng nước mà còn mạnh mẽ như lôi đình bổ vạn sơn.
Không khí bị dư uy kiếm chiêu hai người khuấy đảo, tản ra từng đợt cuồn cuộn không ngừng làm đạo bào của người đứng xem bay phần phật trong gió.