0
Nam Châu Bộ vốn ưa chuộng kiếm đạo, bởi vậy, giai thoại về trận chiến giữa Lý Hạo Nhiên và Hoàng Sư Cẩm Y Vệ nhanh chóng lan rộng khắp Trung Châu thành.
Những thiếu niên trẻ tuổi, khi nghe về trận tỷ thí ấy, không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, như thể ngọn lửa khát khao của tuổi trẻ đang bừng cháy trong lòng họ vậy.
Nhất là thiên kiêu chi tử của tứ đại gia tộc.
Mộ Dung Phục, thiếu chủ Mộ Dung gia ở Nam Châu Bộ, từ lâu đã được coi là thiên tài kiếm đạo đứng đầu trong giới trẻ Nam Châu Bộ.
Hơn ai hết, người chịu đả kích nặng nề nhất sau trận chiến này chính là hắn.
Hắn từng có cơ hội diện kiến trận chiến của Hoàng Sư Cẩm Y Vệ, nên hiểu rất rõ về tài năng và bản lĩnh của bọn họ.
Ngay cả lão tổ Mộ Dung gia, người mạnh nhất của Mộ Dung gia cũng không phải là đối thủ của họ. Mà hắn, Mộ Dung Phục, thậm chí không thể chống đỡ nổi quá năm chiêu trước lão tổ, nói gì đến việc đối đầu với Hoàng Sư Cẩm Y Vệ.
Thế nhưng Lý Hạo Nhiên, kẻ ấy, lại có thể chống đỡ được chín chiêu từ một vị Hoàng Sư Cẩm Y Vệ.
Chưa kể đến, theo như nguồn tin của Mộ Dung gia, thì vị tiền bối mà Lý Hạo Nhiên đối đầu, chính là Thạch lão đầu, một trong hai mươi vị tuyệt đỉnh cao thủ Hoàng Sư Cẩm Y Vệ của Chu gia Hoàng Thất.
Đây quả thực là thiên phú tuyệt đỉnh đến mức nào!
Hắn thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn những bộ phận của mộc nhân nằm ngổn ngang trên sân luyện kiếm.
Chuyện này không phải chỉ dựa vào sự chăm chỉ mà có thể bù đắp. Mộ Dung Phục thấu hiểu rất rõ đạo lý ẩn chứa đằng sau.
Nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà chịu khuất phục trước kẻ khác.
Mộ Dung Phục siết chặt chuôi kiếm trong tay, ánh mắt kiên định. Hắn lại một lần nữa nâng kiếm lên, bắt đầu một vòng luyện tập mới.
Dẫu biết khoảng cách khó có thể rút ngắn, nhưng hắn không vì thế mà từ bỏ hy vọng. Ngược lại, hắn càng quyết tâm hơn, quyết tâm chinh phục những đỉnh cao mà trước đây hắn chưa từng với tới.
...
Nam Cung thế gia, Nam Châu Bộ.
Nam Cung Thanh Tuyết, đôi mắt tròn xoe, chăm chú lắng nghe huynh trưởng kể về truyền kỳ của Lý Hạo Nhiên. Nàng còn nhỏ tuổi và là con nhà võ, vì vậy vô cùng thích thú với những câu chuyện như thế này.
Nam Cung Hạo, huynh trưởng của nàng, được xem là tương lai của Nam Cung thế gia, kể chuyện với giọng đầy hào hứng, như thể hắn hóa thân thành Lý Hạo Nhiên trong câu chuyện. Ánh mắt hắn không giấu nổi sự ngưỡng mộ và ganh tỵ.
Mỗi một câu, Nam Cung Hạo lại múa may tay chân, làm cho câu chuyện thêm phần sống động.
Thành tựu như vậy, tuổi trẻ ai chẳng khát khao ngưỡng vọng cơ chứ.
Nam Cung Thanh Tuyết không rời mắt khỏi huynh trưởng, trong lòng nàng đã sớm coi Lý Hạo Nhiên thành thần tượng.
Nàng từ nhỏ đã luôn nuôi dưỡng ước mơ trở thành nữ kiếm khách tài ba trong Tu Chân Giới, hy vọng rằng một ngày nào đó, tên của mình sẽ như sấm đánh bên tai kẻ khác, khiến phường cường đạo ác bá nghe đến tên nàng cũng phải sợ mất mật
Nam Cung Hạo kể xong, Thanh Tuyết liền vỗ tay hưng phấn, ánh mắt lấp lánh.
- Oa, ca ca, Lý công tử giỏi thật!
-
Nàng không thể che giấu được cảm xúc của bản thân, nếu như bây giờ có thể, nàng muốn chạy sang Lý gia, trực tiếp nhìn xem vị Lý công tử được nhắc đến trong câu chuyện.
Nàng vừa nghĩ về Lý Hạo Nhiên, vừa cùng ca ca múa kiếm, hai huynh muội cười nói vui vẻ. Trong sân, họ cùng nhau múa kiếm, nhiệt huyết trong lòng như được chuyển hóa thành những động tác uyển chuyển và mạnh mẽ.
...
Trước hào quang của Lý Hạo Nhiên, có kẻ biến nó thành động lực, nhưng cũng có kẻ không như vậy.
Liễu Dương, thiếu chủ Liễu gia, từng được xem là thiên tài trong mắt mọi người, giờ đây lại cảm thấy bóng dáng của mình dần mờ nhạt trước ánh sáng rực rỡ của kẻ khác.
Sự tự mãn của hắn trở thành nỗi u ám trong lòng, hắn không ngừng cảm thấy ganh tỵ và ghen ghét mỗi khi nghe về những chiến công lừng lẫy của Lý Hạo Nhiên - kẻ mà hắn luôn cho là thua hắn một bậc về kiếm đạo lẫn tu vi.
Liễu Dương siết chặt nắm đấm, ánh mắt ánh lên vẻ u ám.
"Tại sao tên khốn đó lại có thể đạt được những điều mà ta luôn khao khát?"
Danh vọng và hào quang luôn là ước mơ của tuổi trẻ, và Liễu Dương cũng không ngoại lệ. Hắn đã từng mơ mộng về ánh sáng rực rỡ của sự công nhận, nơi mọi người ngưỡng mộ và tôn vinh tài năng của mình.
Nhưng giờ đây, kẻ từng dẫn đầu trong tứ đại công tử cùng với Mộ Dung Phục lại bị hào quang của tên khốn nhỏ tuổi hơn mình làm cho lu mờ.
Mỗi bước đi trên phố, cái tên của hắn dường như đã bị người ta lãng quên, chỉ còn vang vọng ba chữ Lý Hạo Nhiên ở khắp mọi nơi, khiến hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.
Sự tức giận trong lòng bùng lên như ngọn lửa không thể kiềm chế, khiến hắn không nhịn được mà phát tiết cơn bực bội lên những người xung quanh.
Trong lòng hắn bây giờ, chỉ có những viễn cảnh giẫm đạp Lý Hạo Nhiên dưới chân, thể hiện tài năng của mình trước mặt Quận Chúa và Đại Công Chúa điện hạ.
"Chờ đó, ở Hoàng Đô Học Phủ ta sẽ giẫm cái mặt chó của ngươi dưới chân! Để cho mọi người trong thiên hạ biết rằng, dù ngươi có tài giỏi đến đâu cũng không thể vượt qua được Liễu Dương ta! "
Ánh mắt hắn chứa đựng sự khó chịu, như thể bất cứ ai dám nhìn vào hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu cho cơn giận dữ của mình.
Làm cho dân chúng và tu sĩ trong thành mấy ngày này thấy hắn như thấy tà, vội vội vàng vàng né tránh.
...
Tại Lý gia, có những người ngày càng yêu mến và xem trọng Lý Hạo Nhiên, thán phục tài năng và bản lĩnh của hắn, thì cũng có không ít kẻ đố kỵ gay gắt với hắn, thậm chí nảy sinh những suy nghĩ xấu xa nhằm kéo hắn ra khỏi hào quang rực rỡ đó.
Đặc biệt là biểu đệ của Lý Hạo Nhiên, Lý Quý, kẻ luôn đố kỵ với biểu ca hắn trong mọi chuyện. Hễ có cơ hội, hắn ta lại đem biểu ca của mình ra bêu xấu trước thiên hạ, như một cách để làm vui lòng đám bằng hữu xung quanh.
Những lời châm chọc của hắn không chỉ nhằm hạ thấp Lý Hạo Nhiên, mà còn phản ánh sự bất an và ganh ghét trong lòng.
Lý Quý tức giận đến điên cuồng, dùng kiếm chém loạn cây cỏ trong sân. Tiếng kiếm chạm đất vang lên sắc lạnh, mỗi nhát chém như phản ánh sự phẫn nộ trong lòng hắn. Miệng hắn liên tục hét lớn:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy, hả?
Giọng nói của hắn đầy bất mãn, như thể đang chất vấn cả thế giới vì sự bất công mà hắn phải gánh chịu.
Những suy nghĩ bẩn thỉu liên tục xuất hiện trong đầu hắn, khiến Lý Quý không thể bình tĩnh.
Hắn muốn chạy ngay đến trước mặt Đại Công Chúa điện hạ, đem hết những chuyện xấu xa của Lý Hạo Nhiên ra kể, từ những lần hắn ta nhát gan như một con thỏ cho đến những thất bại trong quá khứ. Hắn khao khát khiến đám Cẩm Y Vệ biết rằng, biểu ca của hắn hoàn toàn không xứng đáng với lệnh bài Tử Sắc một chút nào.
Nhị trưởng lão Lý gia, phụ thân của hắn không quá khó để hiểu được tâm tình của hắn lúc này.
Càng nghĩ đến Lý Quý, lão càng cảm thấy sầu não. Lẽ ra, sự đố kỵ nên thúc đẩy người ta tiến về phía trước, nhưng nhi tử của lão lại nảy sinh những mưu hèn kế bẩn. Làm cha, lão không muốn nhìn thấy con mình rơi vào con đường tăm tối như vậy.
Lão bước đến sân luyện võ, nơi nhi tử đang xả giận lên đám cây cỏ, nghiêm khắc khuyên nhủ.
- Con tức giận thì có ích gì? Cơn giận sẽ không làm con mạnh hơn, cũng chẳng thay đổi được gì cả. Thay vì trút giận lên đám cây cỏ vô tri này, con nên tập trung vào việc siêng năng luyện tập. Hãy dành tâm sức để đạt được thứ hạng cao trong Lễ Hội Săn Bắn của gia tộc, vượt qua biểu ca của con bằng chính khả năng và thực lực của bản thân, khi ấy mọi người sẽ công nhận con.
Vốn dĩ đây là một câu nói động viên khích lệ với ý tốt của lão, nhưng khi lọt vào tai của Lý Quý, nó lại kích thích hắn nảy sinh một kế hoạch hèn hạ.
Hắn cười lạnh, chắp tay lại, nghiêng đầu nhìn phụ thân và nói:
- Phụ thân, con hiểu rồi!
Thấy hắn như vậy, lão cảm thấy an lòng phần nào, nhưng lão sẽ không bao giờ nghĩ đến rằng, lời đáp đó chỉ là sự đối phó nhằm che giấu những toan tính của con trai mình.
Lý Quý híp mắt như lưỡi đao, chăm chú nhìn bóng lưng phụ thân rời đi.
"Phải rồi, biểu ca! Vinh quang của ngươi sẽ sớm được thay thế bằng sự tủi nhục và thất bại ê chề trong Lễ Hội Săn Bắn. Ha ha, đừng trách ta, hãy trách chính ngươi vì luôn tranh giành hào quang và mọi thứ tốt đẹp với ta! Biểu ca yêu quý của ta! Kiệt kiệt... Đa tạ phụ thân đã nhắc nhở nhi tử, ha ha ..."
Hắn cười khẩy, âm thầm tính toán âm mưu quỷ kế trong lòng.