0
Hai người dừng lại ở trên một mỏm đồi nhô ra ngoài, ở phía cuối của thảo nguyên, đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát cả Trung Châu thành.
Chu Dĩnh Hi như bị quang cảnh bên dưới hớp hồn trong thoáng chốc, những thứ này nàng trước đây chỉ có thể thấy qua Quang Hạp, hoặc là được nghe thuyết khách giang hồ kể lại.
Bây giờ, chính nàng đã được trải nghiệm nó, không có bất kỳ ngôn từ nào có thể diễn tả hết được cảm xúc trong lòng nàng lúc này.
Nàng nhìn hắn, còn hắn thì nhìn cả Trung Châu thành.
Trước mặt hắn, hư ảnh của Thạch lão đầu dần được tái hiện.
Tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại nàng ngồi trong thư phòng tĩnh mịch, nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn bầu trời thăm thẳm, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
- Được rồi, ngươi có thể lui ra!
Cẩm Y Vệ và Thạch lão như thể hoá đá trước lời nàng vừa nói.
Niệm Vân nắm lấy bàn tay của hắn, cùng hắn hàn huyên đến tận khuya.
Chỉ cần hắn động ý niệm, vận khí, nhục thân của hắn như thể lân hoá, ẩn ẩn giao lân bàng bạc, cứng cáp vô cùng, một quyền thuần tuý của hắn cũng có thể nhẹ nhàng đánh vỡ một tảng đá to bằng hai cái bàn trà ở trước mặt.
Lý Hạo Nhiên sau khi luyện thể bằng Đỉnh Thái Cổ xong, liền tập trung tu luyện tu vi bằng công pháp, còn thần hồn của hắn lại lặng lẽ tiến vào Mộng Cảnh.
Hơn nữa, kể từ khi được lão nhân kia điểm hóa, kỳ kinh bát mạch và huyệt vị trong cơ thể hắn trở nên vô cùng thông suốt, khiến hắn vận khí một cách cực kỳ trôi chảy, không còn nửa điểm tắc nghẽn.
Chẳng biết tại sao, Lý Hạo Nhiên bỗng nhiên vòng tay qua ôm eo Chu Dĩnh Hi, mạnh mẽ kéo nàng sang bên ngựa của mình, cùng nhau phi nước đại dưới bầu trời đầy sao.
- Hạo Nhiên huynh, từ nay, nếu không có trưởng bối bên cạnh, ta thật mong huynh có thể gọi ta là Dĩnh Hi như lúc chúng ta ở thác Lưu Ly ...
Cơn gió thoảng qua, làm cho tấm vải lụa trên mặt nàng bay bổng theo làn gió, bay lên tận trời cao, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Nhiên nhi, con là đứa trẻ kiên định, ta tin tưởng con!
Niệm Vân lấy tay dí lên trán hắn, nói tiếp.
- Cảm ơn huynh, Hạo Nhiên!
...
- Điểm này con minh bạch!
Hắn nhận ra ánh mắt của mẫu thân không có chút trách cứ nào, ngược lại, còn chứa đựng sự khích lệ như đang bảo hắn - “Con làm rất tốt!”
- Cung Uyển Nhi, tái tạo hư ảnh Hoàng Sư Cẩm Y Vệ, mức độ ác mộng.
Nhi tử của nàng, đã lớn rồi!
Nhìn hắn ngẩn ngơ, hai má của Dĩnh Hi bỗng ửng hồng, nàng bật cười khúc khích khi lần đầu thấy hắn như vậy, nàng cứ ngỡ trái tim hắn là một khối băng lạnh lẽo.
Sau khi tiễn mẫu thân hồi viện, hắn liền trở lại thư phòng, đắm chìm vào bên trong tu luyện.
Đỉnh Thái Cổ quả thực là chí bảo của thiên địa, hắn càng lúc càng cảm nhận được sức mạnh phi thường của nhục thân, vượt qua cả thường thức của hắn ở kiếp trước.
Khoé miệng hắn nở một nụ cười tà, nâng kiếm lên bắt đầu lại một trận tử chiến với hư ảnh của lão trong Mộng Cảnh của Thông Thiên Tháp.
- Hai ngày nữa là đến Lễ Hội Săn Bắn rồi, thương thế con đã hồi phục chưa?
Chu Cẩm Tú im lặng lắng nghe thủ hạ trong đoàn Cẩm Y Vệ thuật lại toàn bộ câu chuyện về Dĩnh Hi và Hạo Nhiên trong ngày hôm nay.
- Điện hạ, cũng đã đến nơi, người đi thong thả, hạ thần xin phép cáo lui!
Thạch lão đầu đáng lẽ ra có thể lên tiếng nhắc nhở, nhưng lão lại lựa chọn im lặng, bởi vì khó khăn lắm, Chu Dĩnh Hi mới có một bằng hữu đích thực như hắn, lão không muốn làm nàng tổn thương vì nhưng quy tắc cứng nhắc kia.
Lý Hạo Nhiên về đến thư phòng của mình, nương của hắn đã chờ ở bên trong.
- Tiểu tử con cũng thật là lớn mật! Xém nữa thì doạ chết ta rồi!
Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, cảm xúc của hắn đã bộc phát, không còn nằm trong kế hoạch của hắn nữa.
- Con cũng chỉ đơn giản nghĩ là Điện hạ sẽ thích cưỡi ngựa ngắm cảnh hơn là dạo phố nhàm chán thôi mà! Cảnh sắc bên trong Trung Châu thành không thể nào so sánh với vẻ đẹp của Hoàng Đô được, đúng không, nương?
Thạch lão vỗ trán, một cái bạch.
Bây giờ hắn chỉ cần chưa tới năm canh giờ là đã có thể hoàn toàn luyện hoá hết một viên chân khí thạch thượng phẩm to bằng quả trứng gà.
Lý Hạo Nhiên nhún nhún vai, hắn nói.
"Mau theo bảo vệ điện hạ!"
Chu Dĩnh Hi rốt cuộc cũng hiểu tại sao nàng có ấn tượng sâu đậm với hắn như vậy, bởi ở bên hắn, nàng cảm thấy như được sống một cuộc đời mới, hoàn toàn khác biệt, tràn đầy cảm giác phiêu diêu tự tại, an nhiên khó nói thành lời.
Hắn ban đầu hành động như vậy chỉ để tranh thủ hảo cảm của nàng, tạo cơ hội cho tương lai ở Hoàng Đô.
- Nhiên nhi à, tiểu trẻ, khí huyết hưng thịnh, bạo gan làm đại sự đúng là không có gì sai, nhưng sau này con cũng nên cẩn thận một chút.
Lý Hạo Nhiên nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh trên thinh không, thở ra một ngụm trọc khí, đem quá khứ bỏ sang một bên.
Đợi tiểu Thuý khép lại hai cánh cửa của đại môn, Chu Dĩnh Hi mới ôm mặt vì xấu hổ, nghĩ lại lúc nãy, mặt nàng không khỏi đỏ bừng bừng, hai tai có chút nóng.
Lý Hạo Nhiên đứng dậy, làm động tác khoa tay múa chân, nói với nương hắn.
Những mạch máu trong cơ thể hắn như được lấp đầy bằng dòng chảy năng lượng thuần khiết, từng tế bào dường như đang được Đỉnh Thái Cổ luyện hoá, chậm rãi thay đổi từng chút một.
Lý gia gia trang.
...
Chu Dĩnh Hi ngồi trong lòng hắn, không ngừng la lớn vì thích thú. Nàng muốn doạ những con thú nhỏ đang nghỉ ngơi ở bên kia, cùng chạy theo nàng. Cảm giác này thật mới mẻ và hồi hộp, nàng chưa bao giờ trải nghiệm điều này trước đây.
- Con đó, thành tích lần này rất quan trọng, con không được lơ là, bây giờ con đang có thiện cảm trong mắt của Quận Chúa, phải tranh thủ chớp lấy cơ hội, sau này tiền đồ mới rộng mở được.
- Con đó!
Lý Hạo Nhiên dứt khoát gật đầu.
Cảm giác tràn đầy sinh lực lan tỏa từ từng đầu ngón tay đến từng thớ thịt, khiến hắn cảm thấy như bản thân bắt đầu vượt qua giới hạn thông thường của nhục thể.
"Tên nhóc hỗn xược!"
Chửi xong, lão không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa không gian tĩnh lặng.
Chu Dĩnh Hi cũng vui vẻ cười thành tiếng với hắn, nàng chủ động thúc ngựa, đứng sát bên hắn, cùng hắn ngắm hoàng hôn buông xuống Trung Châu thành.
Nghe thấy hai tiếng Dĩnh Hi từ miệng hắn, trái tim của nàng trở nên rạo rực, nàng nhìn dải ngân hà lấp lánh xa xa, đôi môi mỉm cười hạnh phúc.
Tốc độ tu luyện vì vậy mà gia tăng lên hai thành.
Hắn ước chừng có cảm giác như nhục thân của hắn đã vượt qua tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong thông thường, đặt nửa bước chân vào cấp độ Trúc Cơ sơ kỳ.
Ánh nắng chiều tà chiếu rọi, khiến vẻ đẹp của nàng trở nên diễm lệ, hớp hồn người đối diện.
- Lý công tử, đi đường cẩn thận!
- Nương đừng lo, bây giờ con đã hoàn toàn bình phục!
Đã rất lâu rồi, những người thân cận của nàng mới lại thấy nàng vui vẻ đến như vậy.
Nếu bây giờ hắn phải tái đấu với lão, hắn hoàn toàn tự tin có thể đả bại lão trong vòng chín chiêu, nếu lão vẫn nhường hắn như cũ.
- Con biết rồi, nương!
- Ừm, ta biết rồi, Dĩnh Hi!
Cơn gió mùa thu thổi thoảng qua, làm mái tóc của bọn họ bồng bềnh trong gió.
Hai con ngựa, cúi đầu gặm cỏ non dưới chân, chốc chốc lại thở ra tiếng phì phò trong không gian yên tĩnh.
Ngay cả Lý Hạo Nhiên, kẻ đã sống hai kiếp người dài đằng đẵng, cũng không khỏi ngẩn ngơ trước nét thuần khiết của nàng, cảm giác như thời gian ngừng trôi trong giây lát.
Lý Hạo Nhiên bị tiếng cười trong như tiếng chuông của nàng làm cho hắn tỉnh lại, hắn bật cười thành tiếng giòn giã.
Nhưng rồi, nàng lại đứng giữa sân, hai tay giang rộng, xoay thành một vòng tròn, cười khúc khích vì thích thú.
Chu Dĩnh Hi đứng trước đại môn của tiểu viện dành cho khách quý của Lý gia, trong lòng có chút không nỡ bước vào bên trong, nhưng rốt cuộc, nàng vẫn cất bước đi vào.
...
Lý Hạo Nhiên xoa xoa cái cổ, cười xuề xoà một trận.
- Ài, đúng là như vậy, nhưng con cũng quá bạo gan đi! Phụ thân con bị doạ một trận muốn mất cả hồn kia kìa, nếu không phải lo chuyện Lễ Hội Săn Bắn, ông ấy cũng đã đến đây giáo huấn con một trận rồi!
Trời càng lúc càng tối dần, ánh đèn dần thế chỗ thái dương, đem Trung Châu thành đắm chìm vào ánh sáng lunh linh huyền ảo.