0
Chuyện của Đường Chuyên tựa như cơn sóng lớn vỗ vào vách núi, ầm ĩ một hồi rồi lại lặng yên.
Tuy xung quanh vẫn có vài nhóm nhỏ tụ tập bàn tán, nhưng tựu chung lại, phần lớn mọi người đều dồn sự chú ý vào kết quả chung cuộc.
Bản thân mỗi người trong số họ đều mong rằng mình sẽ đạt được thứ hạng cao, cho nên không khí của quảng trường nhanh chóng bị sự hồi hộp chiếm lấy.
Các vị trưởng lão lúc này đều đang tất bật xác minh yêu đan, nhìn chung thì không khó để xác định yêu đan đã được lấy ra khỏi yêu thú bao lâu, bởi bì giới thương nhân trong Tu Chân Giới từ lâu đã phát minh ra các loại giám định pháp bảo, nhằm thuận tiện cho việc mua bán, tránh bị kẻ khác g·ian l·ận, lừa gạt.
Xung quanh lập tức trở nên ồn ào một trận nữa, yêu đan của Luyện Khí kỳ đỉnh phong yêu thú ở chỗ này cũng có trên dưới chục viên, nhưng hầu hết đều là của Huyết Bì Tê yêu thú.
Hắn gần như sụp đổ, rốt cuộc vì sao hắn lại bị đối phương bỏ lại phía sau? Năm đầu yêu thú Luyện Khí trung kỳ đâu phải là con số nhỏ!
Giữa đám đông, bỗng có một tên đệ tử vô tình nói lớn:
- Người như Lý công tử, ở Hoàng Đô cũng phải nói là khó gặp.
- Đúng, đúng, Thiểm Điện Báo này nếu là hắn săn một mình, thì thật là không thể tin nổi!
Nói một cách dễ hiểu, săn một con nai trưởng thành và một con hổ trưởng thành chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, độ khó của hai việc này có thể nói là một trời một vực.
Sở dĩ bọn họ trầm trồ như vậy, là bởi vì tuy cùng một cấp độ, nhưng việc săn giết một đầu Thiểm Điện Báo khó khăn gấp nhiều lần so với Huyết Bì Tê, thậm chí nếu không cẩn thận còn có thể bị nó phản sát.
- Lý Đường Chuyên, lần này biểu hiện của con thật xuất sắc, vượt xa mọi kỳ vọng của ta. Theo quy định, ta sẽ ban tặng cho con một kiện binh khí Địa Giai Thượng Phẩm, ba mươi giọt Linh Khí Ngọc Dịch, cùng một viên Hoàn Dương Đan.
Chu Cẩm Tú dường như đang trao đổi chuyện gì đó với vị Hoàng Sư Cẩm Y Vệ đứng ở bên cạnh, hai người thì thầm to nhỏ cũng đã được một lúc, hơn nữa, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Chuyên.
Lý Hạo Nhiên nghe Quận Chúa nói vậy, hắn liền nở một nụ cười vui vẻ.
Nàng làm vậy không những đem danh tiếng Chu gia dương cao, còn đem hình ảnh của Hoàng Thất Chu gia tô điểm trong mắt mọi người một cách tốt đẹp.
Hắn cũng giết được Huyết Bì Tê yêu thú Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nhưng không có ai bàn tán về nó, không có ai tâng bốc gã, làm gã như phát điên.
Đường Chuyên biết chuyện này sẽ xảy ra, bởi hắn là người duy nhất trực tiếp chứng kiến cảnh tượng Lý Hạo Nhiên hạ gục đầu Thiểm Điện Báo kia.
Lý Hạo Nhiên nhìn lên chỗ của Quận Chúa một thoáng.
Lão vừa nói, vừa đưa ra phần thưởng, làm đệ tử Lý gia trầm trồ mà nhìn.
Tâm tình lão tổ Lý gia bây giờ vô cùng vui vẻ, Lý Hạo Nhiên chỉ nhường một bước, Lý gia liền có thêm một người có thể tiến vào Trung Viện của Hoàng Đô Học Phủ, tương lai vô cùng sáng lạn.
Tu vi lẫn thiên phú của Lý Quý vốn dĩ không tệ, việc hắn lọt vào mười hạng đầu, thậm chí năm hạng đầu là điều không thể nghi ngờ.
- Nhìn kìa, đó chẳng phải là yêu đan của Thiểm Điện Báo sao? Lý Hạo Nhiên săn được một đầu Thiểm Điện Báo Luyện Khí kỳ đỉnh phong, trời ạ!
- Lý Đường Chuyên công tử, hẳn là nhi tử của Lý Phó Tướng Quân đang trấn thủ Nam Cương, phải không?
Lý Đường Chuyên ở bên này vô cùng cảm kích, vội vã quỳ xuống nhận lễ.
- Không tệ, tốt lắm, tiểu tử!
Lý Hạo Nhiên trở về khá trễ, tuy đã giao nộp yêu đan lên khay giám định, nhưng vẫn chưa đến lượt hắn, hơn nữa, hắn còn cố ý chọn vị trưởng lão có nhiều người đến giám định nhất.
Nhiều cái tên đã xuất hiện trên bảng xếp hạng, nhưng thứ hạng liên tục bị thay đổi, bởi kết quả vẫn đang được các vị trưởng lão cập nhật không ngừng.
Trong ba thứ mà lão vừa đề cập thì Hoàn Dương Đan là trân quý nhất
Thạch lão cười cười, vội đáp.
Thạch lão đầu lúc này mới gật gù một cái, miệng nói nho nhỏ.
Lão tiếp tục trao thưởng cho chín người còn lại, ba hạng đầu, mỗi người đều được thưởng một viên Hoàn Dương Đan, riêng hạng hai, hạng ba cùng hạng tư thì được thưởng binh khí Địa Giai Trung Phẩm, mấy hạng sau thì chỉ có binh khí Địa Giai Sơ Phẩm, còn số lượng Linh Khí Ngọc Dịch thì cứ mỗi một hạng thấp hơn sẽ giảm đi hai giọt.
- Mau nhìn kìa, Lý Hạo Nhiên hạng hai!
Mọi chuyện diễn ra như đúng ý của Hạo Nhiên, mọi ánh nhìn và sự chú ý đều đổ dồn lên Đường Chuyên.
Thứ "phần thưởng" mà hắn mong chờ nhất hôm nay cuối cùng cũng đã xuất hiện.
- Ta thấy nếu công tâm mà nói, Lý Hạo Nhiên phải là người đứng hạng nhất, hắn không chỉ giết được Thiểm Điện Báo mà còn trợ công Đường Chuyên giết Bạch Mao Viên.
Lão tổ Lý gia rời khỏi ghế chủ toạ, đi lên phía trước, đứng ở đài cao, hướng ánh mắt xuống bên dưới, nhìn chúng đệ tử Lý gia một lượt rồi dừng lại ở mười thứ hạng đầu.
Chính vì thế mà nảy sinh nhiều cuộc tranh luận sôi nổi.
Chưa đầy một khắc sau, kết quả cuối cùng cũng đã công bố, chúng đệ tử Lý gia ở bên dưới, mỗi người mỗi cảm xúc, có người vui mừng vì kết quả vượt ngoài kỳ vọng, có người buồn rầu vì kết quả không được như ý, cũng có kẻ đố kỵ với người khác, muôn hình vạn trạng.
Thế hệ trẻ Lý gia bây giờ, tương lai sẽ lại là trụ cột của Lý gia, ban phát ân huệ cho bọn họ là phương thức tốt nhất để lôi kéo Lý gia.
Có nó, tương đương có thêm một cái mạng, nói như vậy cũng đủ để hình dung sự trân quý của nó.
Tiếng bàn tán về Lý Hạo Nhiên quanh quẩn bên tai Lý Quý, tựa như chùy luyện sắt nện mạnh vào tâm trí hắn.
Hơn nữa, nàng cũng không phải là tự ý quyết định, hoàng huynh của nàng, Hoàng Đế Đương Triều sau khi nhận được tin tức từ nàng về lời căn dặn của Diêu tiền bối, cũng đã hạ quyết định lôi kéo Lý gia trở thành phe cánh trung kiên của Chu gia.
Theo thời gian, mười hạng đầu dần trở nên ổn định, những cái tên ở đầu bảng, hầu như không có thay đổi gì mấy.
- Bẩm Quận Chúa, quả thật là như vậy!
Mà không chỉ riêng hắn, đệ tử của Lý gia ai nấy đều cùng tâm trạng, mỏi mắt trông chờ kết quả của vị thiên tài kiếm đạo trăm năm có một này, hơn nữa, hắn còn là kẻ được Hoàng Sư Cẩm Y Vệ tán thưởng, khen ngợi trước mặt nhiều người.
Lúc này, Chu Cẩm Tú mới lên tiếng.
Đệ tử Lý gia một lòng đồng thanh nói, rền vang của Tổ Sơn.
Chu Cẩm Tú khẽ cười, nàng nói với lão.
Trên dưới Lý gia cũng lần lượt quỳ xuống nhận ngự ban từ Quận Chúa Điện Hạ.
Yêu đan của Thiểm Điện Báo, chỉ có duy nhất một viên đến từ Lý Hạo Nhiên.
- Nguyện nghe theo lời Lão tổ chỉ bảo!
- Tạ ân điển của Quận Chúa Điện hạ! Tạ thánh điển của bệ hạ!
Ngược lại, bên phía Lý Đường Chuyên, tiến trình lại nhanh hơn nhiều, tên của hắn đã hiện lên trên bảng xếp hạng.
Sở dĩ hắn tự tin như vậy, là bởi Chu Cẩm Tú là vị Quận Chúa phóng khoáng nhất Chu gia, rất mến mộ nhân tài, cho nên, nếu hắn tính toán không sai thì chuyện Đường Chuyên được nhận lệnh bài hoàng kim gần như đã là điều không phải nghi ngờ.
- Tốt! Bây giờ ta sẽ đích thân trao giải thưởng cho mười hạng đầu!
Ngược lại, ở bên phía của Lý Đường Chuyên, lại nhanh hơn bên này không ít, cái tên của hắn đã xuất hiện trên bảng xếp hạng.
Chẳng mấy chốc, việc trao thưởng đã hoàn tất, lão khích lệ bọn họ thêm một câu rồi trở lại ghế chủ toạ.
Cảm nhận được ánh mắt ác ý của Lý Quý nhìn sang, tên vừa nói lập tức im bặt, miệng lầm bầm chửi rủa gì đó mà không ai nghe rõ.
- Tạ ân điển của Quận Chúa Điện hạ! Tạ thánh điển của bệ hạ!
"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Khốn kiếp, tại sao ngươi cứ phải tranh hết cái này đến cái khác với ta?"
Lý Đường Chuyên chắp hai tay, cung kính trả lời.
Những lời này, càng lúc càng trở nên khó nghe trong tai của Lý Quý, hắn siết chặt nắm đấm, cố gắng nuốt xuống lửa giận trong lòng.
- Ta nói mà, nếu Hạo Nhiên thiếu chủ không bị thương, nói không chừng còn có thể tranh giành hạng đầu với Đường Chuyên nữa.
- Phụ thân của công tử vì Hoàng Thất Chu gia, vì con dân trong thiên hạ của Đại Nam Thiên Triều trấn thủ biên cương mấy chục năm nay, công trạng khó mà có thể trong một lời nói hết, lại thêm, thiên tư của công tử cũng vô cùng xuất chúng, ta liền thay mặt Hoàng Thất Chu gia ban cho công tử một kiện Hoàng Kim Sắc Lệnh Bài của Hoàng Đô Học Phủ một phần là để đền đáp cho công lao của Lý Phó Tướng Quân bao năm nay, một phần là tạo cơ hội cho công tử có thể phát triển.
Chu Cẩm Tú uyển chuyển nói.
"Lý Hạo Nhiên à Lý Hạo Nhiên, Lý gia này nợ con một cái công đạo! Ta nhất định sẽ bù đắp cho con!"
Với thân phận là nhi tử của Phó Tướng Quân thủ vệ Nam Cương của Đường Chuyên cùng biểu hiện xuất sắc của hắn lúc này, chắc hẳn đã lọt vào mắt xanh của Chu Cẩm Tú rồi.
- Hiếm khi được nghe Thạch lão đây khen ngợi một tiểu bối liên tiếp hai lần như vậy!
- Tạ ân điển của Quận Chúa Điện hạ! Tạ thánh điển của bệ hạ!
Đây là đan dược Lục Phẩm, thường chỉ có các đại gia tộc mới có thể sở hữu, nghe nói phàm là tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, chỉ cần giữ lại được một tia hơi thở, ba hồn bảy phách không mất quá hai, là có thể cứu sống dù cho bị trọng thương cửu tử nhất sinh cũng như vậy.
- Lễ Hội Săn Bắn đã chính thức khép lại, ta biết các ngươi, ai cũng đã nỗ lực hết mình để đạt được kết quả ngày hôm nay, ta trân trọng sự nỗ lực này, dù thứ hạng cao hay thấp cũng không quan trọng. Các ngươi cũng đừng vì bản thân đạt thứ hạng cao mà tự mãn, kiêu ngạo mà quên đi tinh thần phấn đấu và nỗ lực của bản thân. Cũng đừng vì bản thân không đạt được thứ hạng như mong muốn mà thoái chí, nản lòng, từ bỏ sự kiên trì trong con đường tu luyện. Cuộc thi ngày hôm nay chỉ phản ánh những gì đã qua, nó không thể định đoạt số phận trong tương lai của các ngươi. Các đệ tử có thứ hạng cao, nhất định phải luôn ghi nhớ, bản thân phải không ngừng vươn lên phía trước, như đại bàng tung cánh, càng bay càng cao. Những đệ tử còn lại, cũng phải cố gắng hết mình, để vượt qua chính mình trong quá khứ, vượt qua kẻ khác, vươn lên đỉnh núi cao hơn, theo kịp những kẻ đứng đầu, đó mới là điều ta muốn thấy ở các ngươi.
- Đầu bảng, là đầu bảng! Ta đã nói mà ngươi không tin, làm sao Lý Quý có thể so với Đường Chuyên được.
Tuy nhiên, kể từ khi tên Lý Quý xuất hiện trên bảng, nó đã yên vị ở ngôi đầu bảng một lúc khá lâu.
- Là hạng hai! Hơn hẳn Lý Quý năm đầu yêu thú Luyện Khí trung kỳ, kết quả này coi như không tệ rồi!
ý Quý bị tụt xuống hạng hai, lập tức tâm trạng trở nên bực bội, khó chịu, vẻ mặt có chút cáu bẩn, hắn bây giờ đang nóng lòng chờ đợi kết quả của Lý Hạo Nhiên.