0
Viêm gia gia chủ nhanh chóng nhận ra biểu hiện bất thường của nhi tử, liền truyền âm nhắc nhở.
"Bằng nhi, không được nháo sự! Lập tức trở về bàn!"
"Phụ thân ..."
Viêm Thiên Bằng còn chưa kịp lên tiếng để giải thích, lão đã đanh thép quát hắn.
"Câm miệng!"
Hắn cũng chỉ có thể ngậm ngùi quay trở lại bàn của Viêm gia, hận ý trong lòng đối với Lý Thành Hải và Lý Quý vô cùng nồng đậm.
Viêm gia gia chủ liếc nhìn con trai, thở dài một hơi trong lòng.
Lý gia bây giờ đã quá quyền thế, lão không thể để nhi tử của mình hành động bồng bột, gây hoạ được.
Lý Hạo Nhiên nhìn qua phía Viêm Thiên Bằng, đọc được mấy dòng chữ nói về hận ý của hắn với hai tên kia thì không khỏi tặc lưỡi một cái.
"Chậc, hai cái thằng nhãi này đúng là hai cái tai hoạ ngầm của Lý gia mà!" ánh mắt của Lý Hạo Nhiên u ám nhìn về phía Lý Thành Hải và Lý Quý.
Những kẻ được gọi là Khí Vận Chi Tử này không phải là loại người mà ai cũng có thể tùy tiện chọc vào, Lý gia của hắn cũng vậy.
Mà án theo cái tình hình này thì Lý gia sớm hay muộn cũng sẽ phải gánh lấy phiền phức, nếu hai tên kia cứ tiếp tục hành động lỗ mãng như vậy.
Tiếng nhạc du dương dần lan tỏa khắp không gian, mở màn cho đại yến.
Đoàn vũ công của Thiên Hương Lâu uyển chuyển theo giai điệu của bài hát, như hòa làm một thể với tiếng nhạc, tạo nên một màn trình diễn say đắm lòng người.
Những vũ điệu tuyệt mỹ tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của các nàng, khiến đám thiếu niên trẻ tuổi không thể rời mắt khỏi những thân hình kiều diễm với những đường cong quyến rũ.
Lý Hạo Nhiên nhìn mấy nàng vũ công, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu. Kiếp trước, khi Lý gia còn ở thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng từng giống như đám thiếu niên trẻ tuổi này, từng một bị tửu sắc che mờ đôi mắt, theo đuổi những hư danh phù phiếm.
Giờ đây, khi ngẫm lại, hắn chỉ thấy bản thân thật nực cười, những thứ mà hắn từng mải mê theo đuổi lúc đó, bây giờ nhìn nhận lại thì chẳng khác gì những ảo ảnh phù du, hư ảo.
Hắn tự mình rót đầy ly rượu trong tay, cạn chén tiêu sầu! Cái sầu của kẻ đầu bạc, từng trải qua bao thăng trầm! Cái sầu không lời, nhưng đong đầy bi ai!
Dáng vẻ tiêu sái, phong trần của Lý Hạo Nhiên lại vô tình lọt vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của Nam Cung Thanh Tuyết.
Ánh mắt nàng say đắm nhìn theo từng cử chỉ trầm mặc ấy, như bị cuốn hút vào thế giới mà hắn mang theo, thế giới của một người đã đi qua bao phong ba bão táp.
Dáng vẻ của hắn lúc này thật sự giống với hình ảnh những vị đại hiệp hành tẩu giang hồ mà nàng từng tưởng tượng ra từ những truyền kỳ truyền miệng.
Nàng nhìn hắn đến nỗi si ngốc, tâm hồn lạc lối trong những suy nghĩ mộng mơ.
Tiếng trống kết bài vang lên, kéo nàng ra khỏi cơn say, hai má nàng hây hây đỏ, nàng cúi gầm mặt, len lén nhìn hắn.
Hình như lúc nãy, hắn có nhìn qua chỗ của nàng.
Dù chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng vẫn biết ngại.
Nam Cung Hạo ngồi đối diện cũng thấy hành động này của Lý Hạo Nhiên thật soái, liền một bộ bắt chước theo, nhưng hắn có làm động tác y hệt cũng không thể nào bày ra được phong thái đó của đối phương.
Nam Cung Thanh Tuyết khúc khích cười ca ca của mình.
- Ca, đừng bắt chước người ta nữa!
- Xuỳ, xuỳ, muội lại không biết gì rồi!
Hắn chữa ngượng, ho khan mấy tiếng, ánh mắt né tránh tiểu muội của mình.
Hắn nhìn sang chỗ của Lý Hạo Nhiên, nhe răng ra cười hề hề một trận.
...
Phần tiệc chính nhanh chóng đi qua, bây giờ đã là cuối buổi tiệc, mọi người không còn ngồi một chỗ nữa, mà bắt đầu đứng dậy, đi qua những bàn khác, giao lưu với nhau.
Thấy đám người Vũ Như Vân, Nam Cung Hạo, Mộ Dung Phục đang đứng ở xung quanh Lý Hạo Nhiên, Liễu Dương liền cất bước đi tới.
- Hạo Nhiên đệ, lâu ngày không gặp nha!
Tên họ Liễu này vốn luôn thích tranh cao thấp với Lý Hạo Nhiên, cho nên khi biết mình hơn tuổi đối phương, liền xưng huynh gọi đệ, miệng lưỡi tự nhiên, không một chút ngượng.
- Liễu huynh!
Bọn họ nhìn thấy tên họ Liễu, liền lục đục chào hỏi hắn.
Không cần biết câu chuyện của bọn họ là gì, Liễu Dương đã nói.
- Ta nói đệ nghe, Hạo Nhiên, bản thân là thiên tài kiếm tu trăm năm có một của Lý gia, mà lại để bản thân đứng hạng hai trong Lễ Hội Săn Bắn truyền thống của gia tộc, chuyện này có chút khó coi, ... mọi người, ta nói có đúng không?
Hắn quay sang hỏi đám người Vũ Như Vân, Mộ Dung Phục ở bên cạnh.
Đừng tưởng hắn đang khen ngợi, từng câu từng chữ đều ẩn ý châm chọc, đá xoáy vào đúng chỗ n·hạy c·ảm.
Lý Hạo Nhiên mỉm cười xuề xoà, hắn nói.
- Mấy chữ thiên tài kiếm tu trăm năm có một này, quả thực đệ không dám nhận. Còn chuyện Lễ Hội Săn Bắn, tài nghệ của đệ không bằng người, tình nguyện cam bái hạ phong, đã khiến huynh và mọi người chê cười rồi!
Trước câu hỏi của hắn, tốt nhất là không nên phản bác, vì càng nói, hắn sẽ càng bới móc thêm.
Vũ Như Vân gật gù nhìn Lý Hạo Nhiên ở trước mặt, thầm nghĩ, xem ra tên thiếu chủ Lý gia này tâm cơ cũng không đơn giản, nhất là khoản nhẫn nhịn.
Mộ Dung Phục hừ lạnh, lên tiếng bênh vực Lý Hạo Nhiên.
- Tư chất thiên tài trong một đạo pháp, và xếp hạng săn g·iết yêu thú vốn là hai chuyện khác nhau, làm sao có thể đánh đồng như vậy được?
Liễu Dương như bắt được mạch nước ngầm, miệng nói liền liền, không chút vấp váp.
- Ấy, Mộ huynh nói vậy, ta càng không đồng tình, xưa nay, có thiên tài kiếm tu nào lại xếp hạng dưới những người tầm thường? Trong Lễ Hội Săn Bắn của Mộ gia, và của Liễu gia, huynh và ta đều đạt hạng nhất, e là chỉ có Lý Hạo Nhiên đệ đây là hạng hai mà thôi!
Ai cũng có thể dễ dàng nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, câu trước câu sau, đều muốn vũ nhục Lý Hạo Nhiên.
Hắn không trực tiếp nói mình là thiên tài, nhưng lại so sánh bản thân với Lý Hạo Nhiên, tự đặt mình ngang hàng với Mộ Dung Phục, ngầm ám chỉ rằng Lý Hạo Nhiên không xứng đáng được gọi là thiên tài, chỉ có hắn mới xứng mà thôi.
Hơn nữa, hắn ta còn cố ý chia bè kéo cánh, nếu Lý Hạo Nhiên nóng nảy, không suy nghĩ cẩn thận, liền sẽ cho rằng Mộ Dung Phục và hắn ta là cùng một phe.
Thậm chí, Mộ Dung Phục cũng có thể bị hắn ta làm lung lay, nghĩ rằng Mộ Dung Phục và hắn ta mới thực sự là cùng một đẳng cấp, đứng ở trên Lý Hạo Nhiên một bậc.
Vũ Như Vân rất có tài trong việc đọc nhân tâm thông qua lời nói, hắn liền xác định rằng tên họ Liễu này không phải hạng người tốt lành gì.
Mộ Dung Phục lười đôi co với hắn ta, nhưng vẫn buông một câu.
- Ta thực sự chả thấy chuyện này có liên quan gì ở đây! Hơn nữa, Hạo Nhiên huynh hạng hai là bởi vì tình nguyện giúp đỡ huynh đệ nên mới b·ị t·hương, ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi. Mà nhắc mới nhớ, Liễu huynh đây đã g·iết được một con Thiểm Điện Báo nào chưa?
- Hừ, Mộ huynh đây là có ý gì? Ta tuy chưa từng săn g·iết Thiểm Điện Báo nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể? Mà chuyện này thì liên quan gì đến chuyện ta vừa nói?
Mộ Dung Phục hừ lạnh, ánh mắt chán ghét thái độ của Liễu Dương.
- Vậy thì, chuyện thứ hạng của hắn trong Lễ Hội Săn Bắn liên quan gì đến ngươi?
- Hừ, bởi vì ta thấy, hắn làm như vậy, không xứng với hai chữ thiên tài!
Vũ Như Vân âm thầm lắc đầu, bất dắc dĩ phải lên tiếng để hoà hoãn không khí.
- Liễu huynh, chuyện này ta thật sự cảm thấy có chút không thoả đáng, vốn dĩ đây là hai chuyện khác nhau, hay là chúng ta tạm thời bỏ qua đi!
Lý Hạo Nhiên gật đầu, vui vẻ nói.
- Đúng vậy, hai huynh mỗi người bớt một câu, chuyện này tạm thời bỏ qua đi, ta thực sự cũng không để tâm đến loại chuyện này cho lắm, đừng để mọi người mất nhã hứng.
Một câu nói này của hắn đã khéo léo đem mâu thuẫn dời lên hai người kia, bản thân hắn lại phủi sạch mối quan hệ.
Liễu Dương biết không thể dây dưa thêm, càng nói chỉ càng thêm cãi vã với Mộ Dung Phục, liền hừ lạnh, nói thêm mấy câu vô thưởng vô phạt, rồi phất tay áo rời đi.
Lý Hạo Nhiên mỉm cười, hắn vốn biết Mộ Dung Phục sẽ thay hắn đối đáp với tên kia, cho nên mới im lặng nhường sân diễn cho cả hai, kết quả tên kia tự làm bẽ mặt chính mình, buộc phải rời đi.
- Đa tạ Mộ huynh!
- Hạo Nhiên, huynh cũng đừng để ý đến loại người đó! Ta thấy hắn so với huynh chưa chắc đã hơn!
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bỏ qua chuyện của tên Liễu Dương, tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, vui vẻ như lúc ban đầu.
Liễu Dương thấy vậy, trong người càng thêm hậm hực.