0
Nhìn hạ nhân của Lý gia đang tất bật chuẩn bị võ đài, trong lòng Chu Dĩnh Hi có chút áy náy, nàng nhỏ giọng nói với a di ngồi ở bên cạnh.
- A di, rõ ràng là hai tên kia sai, tại sao a di lại làm như vậy? Con nghe nói kinh mạch của Viêm Thiên Bằng hình như bị tàn phế, làm sao có thể là đối thủ của hai người kia? A di làm như vậy, chẳng khác nào giúp hai tên kia công khai vũ nhục hắn trước mặt mọi người.
Chu Cẩm Tú nghe Chu Dĩnh Hi chất vấn, không những không tức giận mà còn mỉm cười, từ tốn giảng giải.
- Dĩnh Hi con có biết vì sao bọn họ đối với con đều cung kính mười phần như vậy hay không?
Chu Dĩnh Hi chu cái mỏ nhỏ của nàng nói.
- Đó là bởi vì con là Công Chúa Điện Hạ của Đại Nam Thiên Triều, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện của Viêm Thiên Bằng đâu, a di?
Chu Cẩm Tú khẽ cười, nàng nói.
- Con trả lời sai rồi. Bọn họ cung kính với con như vậy, chính là bởi vì Chu gia chúng ta là gia tộc đứng đầu thiên hạ, không ai dám mạo phạm, dù chỉ là một thành viên nhỏ bé trong gia tộc. Không chỉ ở Đại Nam Thiên Triều, mà cả Tu Chân Giới này đều lấy thực lực vi tôn. Kẻ có thực lực sẽ tự mình nắm giữ được tôn nghiêm, còn nếu không có thực lực, tôn nghiêm chỉ là một thứ xa vời mà thôi.
Chu Dĩnh Hi lâm vào trầm mặc, cái thân phận của nàng suy cho cùng cũng chỉ là bốn chữ vô nghĩa mà thôi, thứ tạo nên tôn nghiêm của bốn chữ này, chính là Chu gia.
Nhưng dẫu vậy, nàng vẫn bướng bỉnh nói.
- Nhưng mà a di, với uy quyền trong tay của a di, việc giúp đỡ Viêm Thiên Bằng chẳng phải là chuyện nhỏ sao? Chỉ cần lật tay là có thể tuỳ ý làm được mà?
- Dĩnh Hi, chuyện này về sau con sẽ từ từ hiểu ra thôi. Quyền lực không chỉ đơn giản là muốn làm gì thì làm. Nắm trong tay quyền lực lớn không đồng nghĩa với việc chúng ta có thể tuỳ ý hành động. Chúng ta cần duy trì cục diện ổn định, mà để làm được điều đó, cần có sự cân bằng. Mỗi khi đưa ra quyết định, chúng ta phải hết sức cẩn trọng và khôn ngoan. Thân là Hoàng Tộc đứng đầu thiên hạ, chúng ta không thể thiên vị bất kỳ ai. Lời đề nghị của ta không chỉ tạo ra cơ hội công bằng cho cả hai bên, mà còn giúp họ có cơ hội giành lấy tôn nghiêm của bản thân. Nếu Viêm Thiên Bằng bị nhục nhã, đó không phải vì quyết định của ta, mà vì hắn yếu. Trong thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng nhận được sự kính trọng thực sự. Con hãy nhớ, lòng thương hại không giúp ích gì cho ai cả, nó thậm chí còn có thể làm mọi chuyện tồi tệ hơn, tệ nhất là huỷ hoại đi tôn nghiêm của kẻ được giúp đỡ, Dĩnh Hi à.
Chu Cẩm Tú chỉ nói những điều cần thiết cho Dĩnh Hi nghe vào lúc này. Nhưng sâu xa bên trong, vẫn còn rất nhiều điều nàng chưa tiện nói rõ.
Chẳng hạn như hiện tại là thời điểm vô cùng n·hạy c·ảm đối với các thế lực lớn, tất cả đều đang dõi theo thái độ của Chu gia và Lý gia. Chu gia không thể thẳng thừng ra mặt ủng hộ Lý gia một cách công khai và thô thiển, nếu làm vậy, các thế lực khác sẽ dễ dàng đoán được ý đồ của Chu gia, mà Viêm gia cũng có thể vì chuyện này mà mà sinh lòng nguội lạnh.
Ngược lại, nếu Chu gia ra mặt vì Viêm gia, có thể dẫn đến sự hiểu lầm từ Lý gia và các gia tộc khác rằng, Chu gia đang dằn mặt Lý gia thông qua sự kiện này. Thông qua đó, ngầm khẳng định rằng, dù Lý gia có lão tổ Hoá Thần kỳ tọa trấn, Chu gia vẫn là kẻ đứng đầu thiên hạ.
Cho nên có thể nói bất kỳ sự thiên vị cho bên nào cũng đều có thể gây ra những hệ lụy phức tạp về sau.
Cũng vì vậy mà Chu Cẩm Tú mới đưa ra quyết sách như vậy, nàng tạo ra cán cân công bằng, ba người bọn họ ai cũng có cơ hội như nhau theo đúng nguyên tắc của Tu Chân Giới.
Phần còn lại, thành hay bại, vinh hay nhục là do bọn họ tự quyết định, không phải Chu gia quyết định, cũng không phải Chu gia thiên vị.
Dường như Chu Dĩnh Hi cũng đã ngộ ra được điều gì đó, hai tay nàng bấu chặt váy lụa, ánh mắt áy náy nhìn thân ảnh của Viêm Thiên Bằng.
Chuyện này, quả thực không ai có thể giúp hắn, chỉ có thể do bản thân hắn tự mình giành lấy tôn nghiêm mà thôi.
...
Ở phía bên này, Lý Hạo Nhiên cũng rơi vào trầm tư. Quyết định của Chu Cẩm Tú khiến hắn khó lòng phỏng đoán chính xác thái độ của Chu gia đối với Lý gia.
Trong khi đó, trận đấu giữa Viêm Thiên Bằng và Lý Quý rốt cuộc cũng đã bắt đầu.
Lý Quý không ngừng dùng miệng lưỡi sắc bén để khiêu khích, chọc giận đối phương.
Hắn muốn làm cho Viêm Thiên Bằng mất bình tĩnh, nóng nảy mà mắc phải những sai lầm chí mạng.
Nhưng dường như Viêm Thiên Bằng càng nóng nảy, chiêu thức lại càng trở nên mãnh liệt và cuồng bạo, hơn nữa, không có nửa điểm sai sót.
Lý Hạo Nhiên cũng phải thầm tán thưởng một câu: "Lợi hại!"
Vũ Như Vân, Mộ Dung Phục, và Nam Cung Hạo đều chăm chú quan sát từng động tác của Viêm Thiên Bằng, thỉnh thoảng lại gật gù trước thương kỹ và chiến pháp sắc bén của hắn.
Trận chiến giữa Viêm Thiên Bằng và Lý Quý diễn ra vô cùng ác liệt.
Cả hai đều mang tâm thế đánh đối phương đến tàn phế mới thu tay, vì vậy, mỗi chiêu thức tung ra đều vô cùng hiểm hóc.
Tuy Lý Quý tâm địa xấu xa, miệng lưỡi độc địa, nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận tài năng của hắn ta được.
Điều làm mọi người bất ngờ nhất, đặc biệt là Viêm gia, chính là những gì Viêm Thiên Bằng đang bộc lộ ở trên võ đài.
Lúc này, các trưởng bối của Viêm gia chỉ có thể dùng hai chữ kinh diễm để miêu tả về thương kỹ mà hắn thể hiện.
Lý Hạo Nhiên, người đã thân chinh bách chiến, từng trải qua vô số sinh tử quan đầu, càng xem trận tỷ võ càng dễ dàng nhận ra lợi thế đang nghiêng về phía ai.
Nếu Lý Quý không còn chiêu thức hay chiến pháp nào đột phá, có thể rút ngắn khoảng cách với Viêm Thiên Bằng, thì bại cục đã định.
Dù nhìn qua, hắn đang đánh trả quyết liệt, chiêu thức hai bên đều làm người xem phải trầm trồ, nhưng thực tế, Lý Quý chỉ đang thuần túy phòng ngự trong thế bị động.
Hơn nữa, tên họ Viêm kia cũng đã nhìn ra sơ hở của Lý Quý!
Chuyện này, Lý Hạo Nhiên đã sớm nhận ra nhờ vào Thiên Nhãn, thậm chí còn nhanh hơn tất cả các vị trưởng bối có mặt ở đây.
Khác với đa số người có mặt ở đây, Lý Hạo Nhiên không quan tâm đến thắng thua của cả hai, hắn đang suy nghĩ chiến pháp hoá giải thương pháp kia của Viêm Thiên Bằng.
Bộ Thương Kỹ này của hắn ta vô cùng cao minh, công thủ toàn diện, thế công liên miên không dứt, nếu không cẩn thận liền sẽ bị hắn ta điều khiển tiết tấu trận đấu, bản thân rơi vào thế bị động nghiêm trọng, bị hắn ta dùng trường thương mài mòn từng chút một.
Có vẻ như Vũ Như Vân và Mộ Dung Phục ở bên kia cũng đang tính toán đối chiêu để hóa giải thương kỹ của Viêm Thiên Bằng.
Vũ kỹ nào thì cũng sẽ có điểm yếu, Lý Hạo Nhiên quyết tâm tự mình suy nghĩ mà không sử dụng đến Thiên Giám. Kiếp trước hắn có thể tìm được sơ hở của địch nhân để phá vây chạy trốn, kiếp này há lại không thể, hắn không thể phụ thuộc vào ngoại lực được.
Lý Hạo Nhiên khẽ nhếch môi, một nụ cười tự tin nở trên khuôn mặt khi hắn nhận ra điểm yếu của bộ thương kỹ này.
Theo dõi từng chuyển động của Viêm Thiên Bằng, hắn hoàn toàn có thể nhận ra rằng, mặc dù công thủ đều toàn diện, nhưng tay trái của đối thủ lại có dấu hiệu thiếu linh hoạt hơn so với tay phải.
Đây không phải là điểm hạn chế trong thương kỹ của hắn ta, mà đến từ bộ pháp của Viêm Thiên Bằng và chiến pháp của hắn.
Dường như bộ pháp của tên họ Viêm không đáp ứng được sự linh hoạt cần phải có của bộ thương pháp.
Những đòn t·ấn c·ông ở mạn sườn trái, làm Viêm Thiên Bằng tốn nhiều sức lực và thời gian để xoay sở hơn là bên phải.
Nếu như dùng Tam Thiên Lôi Động để làm hư chiêu, đem sự chú ý của Viêm Thiên Bằng dồn lên phía bên phải, thì phía bên trái sẽ lập tức lộ ra sơ hở.
Hơn nữa, nếu có thể tiếp cận ở khoảng cách lý tưởng, tức là ở giữa thân thương, Viêm Thiên Bằng rất khó để phản công, hay phòng thủ, bởi vì đây là điểm yếu chung của thương pháp.
Trong tích tắc, Lý Hạo Nhiên đã đem điều mình suy nghĩ vào bên trong Mộng Cảnh để thử nghiệm.
Khi hắn mở mắt trở lại, trên miệng đã treo một nụ cười sáng lạn.
Nhưng đây cũng sẽ chỉ là một trong những điểm yếu đầu tiên mà hắn nhìn ra được mà thôi, bởi lúc này Lý Hạo Nhiên đã tiếp tục quan sát để tìm điểm yếu tiếp theo.
Vũ Như Vân thấy Lý Hạo Nhiên mỉm cười, liền biết đối phương đã hóa giải được chiêu thức của Viêm Thiên Bằng, trong lòng thở dài, tự nhận thua.
"Lý Hạo Nhiên a Lý Hạo Nhiên! Huynh đúng là một tên thiên tài! Ta phục rồi!"
Dù nói vậy, hắn vẫn không nản lòng, tiếp tục quan sát, tìm kiếm kẽ hở trong chiêu thức của Viêm Thiên Bằng. Ngộ nhỡ sau này có gặp phải kẻ địch như vậy, hắn còn biết đường chống đỡ.