0
Lý Hạo Nhiên nhìn Viêm Thiên Bằng đang quỳ gối thất thần phía trước, khẽ thở dài, nếu như hắn ta biết tiến thoái đúng lúc, thì đã không rơi vào kết cục thảm hại như hiện tại.
Khi nãy, chỉ cần hắn ta chịu nhượng bộ đôi chút, Lý Hạo Nhiên tin rằng Chu Cẩm Tú nhất định sẽ ban cho hắn một tấm Hoàng Kim Sắc Lệnh Bài, giúp hắn có cơ hội tiến vào Trung Viện của Hoàng Đô Học Phủ.
Với khí vận mà hắn sở hữu, việc vươn lên Thượng Viện vốn không phải là điều xa vời hay viển vông, nhưng tiếc là hắn lại không làm như vậy.
Cổ nhân nói không hề sai, cứng quá thì dễ gãy!
Lý Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn vào mấy dòng chữ trong thông tin mô tả về Viêm Thiên Bằng, rồi khẽ thở dài.
"Mấy tên Khí Vận Chi Tử này, quả nhiên chẳng có tên nào chịu nói lý lẽ cả!"
Thu hồi ánh mắt và tâm tư, Lý Hạo Nhiên xoay người, cất bước rời khỏi tỷ võ đài.
Đúng lúc này, Viêm Thiên Bằng lảo đảo đứng dậy trong vòng tay của Viêm Ngọc Nhi, chỉ tay vào bóng lưng của hắn, giọng nói run rẩy nhưng đầy sự phẫn nộ.
- Lý Hạo Nhiên, chỉ cần cho ta ba năm thời gian, ta nhất định sẽ đả bại ngươi!
Hắn ta vừa nói dứt lời, xung quanh đã rộ lên những tiếng xì xào bàn tán, đủ mọi thể loại, từ chê trách cho đến ủng hộ.
- Tên này điên rồi sao? Lý Hạo Nhiên vừa hạ thủ lưu tình tha cho hắn một chiêu, hắn ta không những không biết điều, lại còn dám nói những lời ngang ngược như vậy!
- Thật là ngông cuồng, phách lối! Có tài thì sao? Hạng người kiêu căng ngạo mạn như vậy, ta cũng chẳng để vào mắt!
- Hắn ta xem ra cũng có cốt khí, bại trận mà không hề nản chí!
- Biết đâu ba năm sau hắn thật sự có thể đả bại Lý Hạo Nhiên thì sao? Ta tin rằng nếu như sau chuyện này Viêm gia chịu đầu tư tài nguyên cho hắn bài bản thì việc hắn đánh bại Lý Hạo Nhiên là chuyện hoàn toàn có thể.
Có kẻ ghét Viêm Thiên Bằng, thì cũng có người tán thưởng hắn, và cũng không ít người tỏ ra bàng quan trước thái độ của hắn, dù gì thì chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Lý Hạo Nhiên dừng bước, ánh mắt thoáng lóe lên một tia sát khí nhàn nhạt.
"Ta và ngươi vốn không can hệ gì nhau, nhưng nếu ngươi cứ cố chấp nhằm vào ta, thì cũng đừng trách ta."
Hắn quay người, giọng nói trầm ổn, sắc bén.
- Tại hạ nhất định sẽ phụng bồi Viêm huynh đến cùng!
Viêm Thiên Bằng hừ lạnh, dùng ánh mắt khó chịu nhìn Lý Hạo Nhiên, lớn tiếng đáp trả.
- Lý Hạo Nhiên, ngươi cứ chờ đó, ba năm nữa, ta nhất định sẽ đả bại ngươi, trả lại toàn bộ nhục nhã của ngày hôm nay cho ngươi!
Mấy người Vũ Như Vân và Mộ Dung Phục đứng ở bên ngoài, nghe tên này nói như vậy trong lòng cũng vô cùng khó chịu, đúng là một tên điên! Bọn họ thật muốn lao lên đánh hắn ta một trận ra hồn thay cho Lý Hạo Nhiên.
Vũ Như Vân cũng lười quản tên kia, hắn đi đến bên cạnh Lý Hạo Nhiên, khẽ huých vai đối phương, giọng nói vô cùng vui vẻ.
- Lý huynh, huynh cừ thật! Trận này, đánh hay lắm!
Mộ Dung Phục không giỏi trong việc khen ngợi người khác, hắn chỉ nhìn Lý Hạo Nhiên rồi gật đầu một cái.
Còn tên Vũ Như Vân thì cứ bám lấy Lý Hạo Nhiên, liên tục hỏi hắn về trận chiến vừa nãy, từ cách lựa chọn chiêu thức cho đến chiến thuật, đủ mọi thể loại câu hỏi, làm hắn cũng phải vất vả trả lời một phen.
Nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng ấy, nếu không phải nhục thân của Lý Hạo Nhiên cường đại, e rằng hắn cũng đã không thể thi triển Hữu Phượng Lai Nghi đến mức hoàn mỹ như vậy, bây giờ có đủ thời gian để nhìn lại trận chiến, hắn mới thấy rõ độ hung hiểm của nó.
Bất chợt, Lý Hạo Nhiên nghĩ đến tiểu đỉnh, hắn khẽ cười nhàn nhạt trong lòng.
Viêm Ngọc Nhi đứng từ xa nhìn qua đám người Lý Hạo Nhiên đang cười cười nói nói ở bên kia, ánh mắt vô cùng bất bình, nàng không phục, miệng lẩm bẩm với Viêm Thiên Bằng.
- Có gì hay ho mà khoác lác cơ chứ, nếu như biểu ca có được tài nguyên bồi dưỡng như hắn ta, chắc chắn hắn ta đã bại trong tay của biểu ca rồi. Chưa kể biểu ca còn bị trọng thương mới vừa hồi phục không lâu, hoàn toàn không phải ở trạng thái đỉnh phong, hắn lấy tư cách gì mà kiêu ngạo cơ chứ!
Viêm Thiên Bằng khẽ lắc đầu, chầm chậm nói.
- Ngọc Nhi, kệ bọn chúng, cứ để bọn chúng ba hoa chích choè, ba năm nữa, những cay đắng, tủi nhục ngày hôm nay ta sẽ trả lại cho hắn ta và Lý gia gấp bội.
...
Tiệc vui nào cũng có lúc tàn, đại yến của Lý gia cũng đã kết thúc, quan khách bắt đầu lũ lượt kéo nhau ra về.
Đại môn của Lý gia lúc này vô cùng náo nhiệt, quan khách không ngừng nói lời tốt đẹp trước khi cáo biệt, hầu hết bọn họ đều hết lời khen ngợi Lý Hạo Nhiên làm cho phụ thân của hắn, gia chủ Lý gia, Lý Vân Sơn vô cùng nở mặt nở mày.
Lão tổ Lý gia đích thân đưa người của Chu gia Hoàng Thất ra đại môn, trịnh trọng tiễn bọn họ trở về Hoàng Đô.
Chu Dĩnh Hi cũng phải theo chân lão tổ Chu gia, trở về Hoàng Cung, nàng luyến tiếc nhìn quang cảnh xung quanh, rồi len lút nhìn Lý Hạo Nhiên đang cung kính tiếp chuyện a di và lão tổ, hắn là người làm nàng lưu luyến nhất khi ở đây.
Nhìn hắn, nàng lại nhớ đến hôm hai người cùng cưỡi ngựa ở thảo nguyên, ký ức ùa về làm lòng nàng không khỏi thổn thức bồi hồi.
Chu Dĩnh Hi cũng không biết bao lâu nữa nàng mới có thể trải nghiệm lại cái cảm giác tự do, vô tư ấy.
Nàng có nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng hiện tại lại không có cách nào để mở lời, chỉ đành chôn chặt trong lòng, ngậm ngùi theo lão tổ rời đi.
"Hạo Nhiên, hẹn gặp lại huynh ở Hoàng Đô!"
Nàng nhìn hắn, ánh mắt nặng tâm tư, tự nhủ với chính mình, như thể là nhắn nhủ đôi điều với hắn vậy.
Dĩnh Hi lưu luyến bước chân, nàng vẫn cố chờ hắn, chờ một cái quay đầu nhìn nàng của hắn.
Chờ lâu như vậy, nàng cũng đã có ý định quay đầu rời đi, nhưng đúng vào cái lúc này, hắn đã nhìn nàng, ánh mắt hắn nhu hoà, khẽ mỉm cười, gật đầu chào nàng một cái.
Nàng biết cái chào này không phải theo lễ quân thần, mà là cái lễ bằng hữu mà nàng chờ đợi nãy giờ.
Trái tim nàng bỗng chốc loạn nhịp, ánh mắt vui vẻ, mỉm cười xoay người rời đi, thứ nàng mong ngóng cuối cùng đã đến.
"Ta sẽ chờ huynh đến Hoàng Đô!"
Chu Dĩnh Hi tự tin, bước ra khỏi đại môn Lý gia, bước lên phi liễn, bắt đầu hành trình trở lại Hoàng Cung.
...
Trời tối mịt, Lý gia mới tiễn khách xong, Lý Hạo Nhiên lúc này cũng mới được xả hơi.
- Mệt c·hết ta rồi!
Hắn lẩm bẩm một mình, lấy tay trái đấm đấm vai phải, lững thững trở về hậu viên.
Tiểu Nhu Nhi và Lý Hoàng Khải lẽo đẽo đi theo sau hắn.
Hai người tuy không ai nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng hãnh diện về vị thiếu chủ mà bọn họ đang theo hầu này.
Lý Hoàng Khải ngập ngừng mãi một lúc, rốt cuộc cũng gom đủ can đảm để lên tiếng.
- Thiếu chủ, ngài thật tuyệt! Tiểu nhân cũng muốn mình có thể mạnh mẽ và oai phong như người vậy!
Lý Hạo Nhiên nghe hắn nói vậy, liền bật cười sảng khoái một trận, nói lời động viên Hoàng Khải.
- Tiểu tử, ta tin ngươi nhất định sẽ làm được, căn cơ của ngươi rất tốt, nếu chịu khó chăm chỉ tu luyện, ngươi nhất định sẽ trở thành cường giả kiêu ngạo một phương!
Lý Hoàng Khải nghe hắn nói như vậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, tâm tư của một đứa trẻ đơn thuần bỗng nhiên tràn ngập quyết tâm.
- Thiếu chủ, tiểu nhân nhất định sẽ không phụ lòng tin của người!
- Tốt!
Hắn oai phong như vậy, Tiểu Nhu Nhi cũng được thơm lây, cả ngày hôm nay nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, tươi tắn hẳn ra.
Lý Hạo Nhiên kêu ca với Tiểu Nhu Nhi một câu.
- Tiểu Nhu Nhi, ta muốn ngâm mình, mệt c·hết ta rồi!
- Vâng, thưa thiếu chủ, về đến tiểu viện, Nhu Nhi sẽ lập tức đi chuẩn bị cho thiếu chủ!
- Ừm!
Lý Hoàng Khải bắt đầu bạo gan, mạnh dạn đem những chuyện hắn thắc mắc trong lòng, hướng Lý Hạo Nhiên mà hỏi.
- Thiếu chủ, ... tại sao lúc đó người lại có thể nhìn ra sơ hở của Viêm công tử?
Thấy tiểu tử này ham học hỏi, Lý Hạo Nhiên cũng kiên nhẫn giải đáp cho nó từng chút một, hắn cũng hy vọng có thể rèn sắt khi còn nóng, đào tạo ra một tên thủ hạ mạnh mẽ, có thể trông cậy.
Cứ như thế, ba người vừa đi vừa trò chuyện ríu rít suốt quãng đường trở về tiểu viện, làm cho không ít hạ nhân cảm thấy ngưỡng mộ.