0
Mấy ngày tiếp theo, Lý Hạo Nhiên bận rộn một phen, thu thập một vài loại đan dược diệu dụng để hỗ trợ Tiểu Nhu Nhi đả thông kinh mạch một lượt, và hướng dẫn nàng luyện tập những thế kiếm cơ bản trong Lưu Thuỷ Kiếm Pháp.
May mắn là Tiểu Nhu Nhi cũng lanh lợi, nên Lý Hạo Nhiên không cần phải tốn nhiều thời gian để dẫn nàng nhập môn.
Hiện tại, nàng cũng đã nắm vững các thế kiếm cơ sở, nên đã có thể tự mình lĩnh ngộ và luyện tập các chiêu thức trong kiếm pháp mà không cần hắn phải tỉ mỉ chỉ bảo như mấy ngày trước nữa.
Tiểu Nhu Nhi thu kiếm, hồi hộp chờ đợi sự đánh giá của thiếu chủ.
Một tiếng vỗ tay trầm thấp vang lên, khiến tâm tình của nàng được thả lỏng.
- Tốt lắm, Tiểu Nhu Nhi! Cứ tiếp tục phát huy như vậy, ta tin chỉ cần một năm nữa, ngươi sẽ thành thạo được bộ kiếm pháp này! Nhưng cũng đừng quên chăm chỉ luyện tập các thế kiếm cơ bản, chúng là nền tảng của toàn bộ các kiếm chiêu trong Lưu Thuỷ Kiếm Pháp. Khi luyện đến mức nhuần nhuyễn, cơ thể sẽ hình thành phản xạ tự nhiên, giúp việc thi triển kiếm chiêu trở nên thông thuận và liền mạch hơn.
Tiểu Nhu Nhi nghe hắn tán thưởng, trong lòng vô cùng vui vẻ, thận trọng đáp lời hắn.
- Tiểu Nhu Nhi sẽ hết mực cố gắng để không phụ lòng tin tưởng của thiếu chủ!
- Ừm!
Lý Hạo Nhiên khẽ gật đầu đáp lại, rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Mấy ngày qua, hắn và nàng vẫn thường lén lút tập luyện trong căn phòng này vào mỗi buổi sáng sớm, để tránh ánh mắt dòm ngó của kẻ khác.
Ngoài sân, Lý Hoàng Khải cũng vừa mới luyện xong bài kiếm pháp, hiện tại đang đứng tấn.
Thấy tên tiểu tử này định thu công để thi lễ với mình, Lý Hạo Nhiên vội xua tay, khẽ gật đầu ra hiệu hắn ta cứ tiếp tục luyện công, không cần phải đa lễ.
Lý Hoàng Khải vô cùng cảm kích thiếu chủ của hắn, hắn ta lấy đó làm động lực, càng thêm chăm chỉ trong việc luyện tập.
Thông qua Thiên Nhãn, Lý Hạo Nhiên có thể dễ dàng nhận ra tư thế của tên kia chưa chuẩn, hắn liền tiện tay chỉnh lại một chút.
Lý Hạo Nhiên dùng linh lực điểm lên mấy chỗ, chỉnh sửa lại tư thế của tên kia, động tác vừa dứt, áp lực trên hạ thân của Lý Hoàng Khải đột nhiên tăng lên gấp bội, khi ấy tên tiểu tử này mới biết bản thân đã đứng sai tư thế.
"Thiếu chủ thật lợi hại!"
Lý Hạo Nhiên thong dong đi ra đại môn, vừa đi, vừa nói với Hoàng Khải.
- Cứ tiếp tục luyện tập! Không cần phải đa lễ!
Lý Hoàng Khải ở phía sau, lớn tiếng đáp lời hắn một cách dõng dạc.
- Vâng, thưa thiếu chủ!
...
Lý Hạo Nhiên thẳng một đường đi đến tiểu viện của phụ mẫu hắn.
- Phụ thân, người cho gọi nhi tử?
- Ừm, con ngồi đi!
Lão rót đầy chén trà ở trước mặt, đợi hắn đến ngồi.
Lý Hạo Nhiên đến chỗ bàn trà, ngồi uống trà cùng phụ thân hắn.
- Con tiến vào Luyện Khí trung kỳ từ khi nào?
- Con nghĩ đại khái là vào sáng hôm nay.
Lão nhấp một ngụm trà, dùng lý lẽ để khuyên nhủ hắn.
- Ừm tốt lắm! Tiến cảnh của con xem như không nhanh không chậm, khế hợp thiên đạo. Hạo Nhiên, hãy ghi khắc lời phụ thân mà nghiền ngẫm, việc tu luyện như bước đi trên tầng băng mỏng, đi chậm mà được an toàn, còn hơn là tiến nhanh mà đánh vỡ băng, trầm thủy. Cầu đại đạo phải lấy tâm bình khí hòa làm gốc, vọng động tất sinh họa. Luyện Khí kỳ cùng Luyện Thể kỳ chính là căn cơ của thiên địa đại đạo, một phần công lực, một phần đạo hạnh, càng vững chắc về sau càng thêm thâm hậu. Con không nên cầu mau cầu gấp, dục tốc tất bất đạt, chỉ một bước sai lệch, thiên quân vạn mã cũng khó giữ được căn cơ về sau, lúc ấy có hối tiếc nhìn lại cũng đã quá muộn màng rồi.
Lý Hạo Nhiên hiểu rất rõ tâm ý của phụ thân hắn, hắn cũng đã từng trải qua sự hối hận như vậy, cho nên lời của lão nói đã chạm đến tâm khảm ở tận đáy lòng của hắn.
Phụ thân hắn tất nhiên sẽ không biết được nội tình thật sự ở đằng sau, chỉ thấy tốc độ tinh tiến tu vi của hắn nhanh hơn bình thường, nên mới ân cần chỉ điểm, nhắc nhở tận tâm một phen như vậy, Hạo Nhiên nghĩ đến đây, càng cảm kích tấm lòng của phụ thân hắn.
- Phụ thân, nhi tử minh bạch!
- Ừm, hiểu được là tốt! Nếu chưa thông, hãy nghiền ngẫm kỹ càng, đừng giẫm lên vết xe đổ của ta năm xưa.
Những lời này của phụ thân khiến Hạo Nhiên không khỏi nhớ về chuyện cũ, chuyện này, cũng là khi hắn trưởng thành, nhìn lại mới có thể thấu hiểu đạo lý ở bên trong.
Năm đó, phụ thân và tam thúc đều là kỳ tài trong tộc, tư chất của hai người như long phượng song sinh, đồng vai đồng bậc, một chín một mười.
Chính vì thế mà thuở niên thiếu, phụ thân hắn háo thắng, quyết chí cưỡng ép đẩy nhanh tốc độ tinh tiến tu vi, mong vượt qua tam thúc, đoạt lấy hư danh đệ nhất trong tộc.
Nào ngờ, trời xanh vô tình, đường tu đạo nào có thể miễn cưỡng, phụ thân hắn vì nóng vội, cưỡng ép tinh tiến tu vi dẫn đến căn cơ không vững, về sau tiến cảnh ngày một chậm lại, dần dần bị tam thúc bỏ lại ở phía sau, trở thành nỗi ân hận khắc cốt ghi tâm suốt kiếp tu hành.
Giờ đây, thấy hắn tiến cảnh có chút nhanh, phụ thân hắn liền không muốn vết xe đổ năm xưa lặp lại ở trên người của hắn.
Lão sợ hắn sẽ để tâm đến chuyện Viêm Thiên Bằng mà trong lòng gấp gáp, đạo tâm dao động, liền khuyên nhủ, hy vọng hắn có thể bình tâm tịnh khí trên con đường tu đạo.
- Nhiên nhi, trong tu chân giới này, thắng thua nhất thời không nói lên được điều gì cả, làm người tốt nhất nên nhớ lấy sáu chữ này, thắng không kiêu bại không nản. Cổ nhân cũng từng nói, đường dài mới biết ngựa hay, đừng để những chuyện được mất này làm r·ối l·oạn tâm cảnh, ảnh hưởng đến cả con đường tu đạo về sau. Điều quan trọng không phải là kẻ thắng người thua trước mắt, mà là ai người bước được xa hơn trên con đường đại đạo. Đôi khi những kẻ đả bại con ở thời điểm hiện tại, quay đầu nhìn lại đã thành bạch cốt phơi sương, lúc ấy, kẻ mỉm cười ở đỉnh Cửu Thiên, có còn là hắn ta hay không?
Phụ thân hắn, một kẻ từng lăn lộn trong phong vân biến ảo, trải vạn ngàn thăng trầm trong nhân thế khổ hải, mỗi một câu, một chữ đều như kim ngọc châu ngữ, thấm sâu vào tâm khảm người nghe.
Mà hắn, kẻ đã từng nếm trải bao t·ang t·hương cay đắng, trải qua nhân gian phong trần, chỉ cần thoáng nghe qua liền thông tỏ thâm ý, như người uống nước, nóng lạnh liền biết.
Nghĩ đến phụ thân nhọc lòng như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn, muốn hắn có một tương lai sáng lạn, vượt qua cả chính lão nhân gia người, trong lòng hắn liền tràn ngập ấm áp.
- Phụ thân, những lời này nhi tử nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm!
- Ừm! Bây giờ, nói đến chuyện chính sự!
Lão nhìn hắn, ánh mắt vừa ngưng trọng, lại vừa lo âu.
- Phụ thân, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lão thở dài, nhìn tay hắn châm trà, khẽ nói.
- Quận Chúa Điện Hạ không biết vì cớ gì lại hối thúc tiểu tử con sớm ngày đến Hoàng Đô Học Phủ tu luyện, ta vừa nhận được chiếu thư từ Hoàng Đô.
Lão thở dài, tất nhiên vì lo lắng cho hắn, hắn ở Trung Châu thành chính là thế gia công tử, khí phách ngút trời, coi trời bằng vung, không cần phải kiêng nể một ai.
Thế nhưng khi đến Hoàng Đô, nơi ong cuộn ngọc bàn, hổ ngự kim tòa này, thân phận của hắn chẳng khác gì hạt cát giữa sa mạc, không đáng nhắc đến. Chỉ cần sơ sẩy một bước, ắt sẽ rước họa sát thân, nhỡ may chọc vào danh gia vọng tộc ở Hoàng Đô, Lý gia dù có lão tổ Hoá Thần kỳ toạ trấn, cũng khó xử trăm bề, khó lòng mà bảo vệ hắn chu toàn.
Nhất là đám người Hoàng Thất kia, không ít kẻ tính tình quái gở, ngạo khí xung thiên!
Mà hắn thì chỉ mới qua mười lăm tuổi, tu vi còn non nớt, tâm trí chưa đủ chín chắn thì làm sao có thể đối mặt với nơi hung hiểm như vậy.
Nhưng Hoàng Lệnh đã ban, lão cũng không thể thoái thác, chỉ hy vọng có thể dùng lời lẽ bảo ban hắn.
Một canh giờ tiếp theo, lão kiên nhẫn giảng dạy cho hắn đạo lý hành sự ở Hoàng Đô, làm thế nào để tránh tai vạ gió bay nhiều nhất có thể.
- Tiểu tử, ta hy vọng con có thể ghi nhớ những lời này.
Lý Hạo Nhiên đứng dậy, trịnh trọng đáp lời phụ thân, để người có thể an tâm hơn.
- Phụ thân, nhi tử nhất định sẽ cẩn tuân lời chỉ dạy của phụ thân, không dám chểnh mảng.
- Tốt! Nếu đã như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa, hai tháng tới này con cứ chuẩn bị cho thật tốt, khi nào đến hẹn, ta sẽ phái người hộ tống con đến Hoàng Đô!
- Vâng, thưa phụ thân!