Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Không ai quan tâm anh
Tiến sĩ Gấu nhếch miệng, chẳng biết nên cười hay nên phản ứng thế nào.
Tiến sĩ Gấu do dự, Cẩu Bất Lý mặtkhôngđổi sắc nhìn ông, “Ông tađãchết, chúng tađithôi.”
côtrở về thế giới cũ củacô, màanhtrở thànhcôhồn của thế giới này.
Giọng tiến sĩ Gấu càng thêm bất đắc dĩ, “côcho rằng tôi muốn sao! Nhưng ngàikhôngtìm đường chếtkhôngđược. Dùkhôngphải lần nàythìlần sau còn chẳng biếtsẽlàm ra chuyện gì đáng sợ hơn... Mẹ ơi, sao trước đó tôi chả pháthiệnra ngài làmộtkẻ điên chứ...”
“Thằng nhóc thối!” Tiến sĩ Gấu đánhmộtchưởng, nhưng giữa đường lại gắng gượng rút tay về.
Nguyễn Kiều Kiều kích động muốn òa khóc.
“Tô Tầm đâu?”
Tô Tầm lau vệt máu nơi khóe miệng, rồi lạnh lùng nởmộtnụ cười, “Tôi luôn nhớ mà.”
Cẩu Bất Lý ném người đó xuống, “Tôi khiêng Liễu Như Yên tới rồi, chúng tađithôi.”
“khôngcó gì.” Cẩu Bất Lý nhét toàn bộ đồ vật vào balo, “Tôi chỉ làm chuyệnmộtđứa con phải làm.”
Cẩu Bất Lý ném Liễu Như Yên xuống, sau đó tìm vài chai lọ trong túi mình, “Đồ của Liễu Như Yên, tôi đều lấyđirồi. Kể cả di cốt của con trai c·h·ế·t yểu củacôta, ông xem còn cần gì nữakhông?”
anhquá nhàm chán mà, cũng quácôđơn.anhchẳng dám nghĩ tới nếu quãng đời còn lạikhôngcócôbên cạnh,thìcuộc đờianhsẽcó quang cảnh gì.
Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, nhìn tiến sĩ Gấu mặt đầy nước mắt, cười lạnhmộttiếng, “Trái lạikhôngnhìn ra ông có tình cảm sâu đậm với ông ta như thế, còn lệ rơi đầy mặt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiến sĩ Gấu khó lòng chống đỡ, thổ huyết ọe ọe.
Tiến sĩ Gấu thở dàimộtcái, “côMèo à, đại nhânđigiết Tô tướng quân rồi.”
“Tôi đâu quan tâm.”
Tiến sĩ Gấu thở dài, ấn lồng ngực, “côđừng khóc có đượckhông?cômà khócthìtôi cũng muốn khóc theo.”
Có lẽ c·h·ế·t như vậy cũng tốt.khôngai quan tâmanh, cho dù là Nguyễn Kiều Kiều cũng chỉ vì bịanhép buộc.
Giống nhưđãtrù tính ban đầu,anhthựcsựsắp c·h·ế·t rồi.
“Mẹkhôngquan tâm đâu.” Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Nếu mẹ quan tâmthìmẹsẽkhôngbỏ tôi ở lạimộtmình.”
“TôinóinàycôMèo,côcó thể đừng nhúc nhíchkhông? Tôi đâu phải đại nhân, tôi chịukhôngnổisựgiày vò như thế đâu.”
Có thể cứu sống Nguyễn Kiều Kiều haykhông,thậtraanhchẳng nắm chắc 100%. Song trong từ điển của cuộc đờianh,khônghề có hai chữ từ bỏ.
Khi Nguyễn Kiều Kiều c·h·ế·t trước mặtanh,anhrất kinh ngạc.anhkhôngngờ rằng Nguyễn Kiều Kiềusẽchết, ở trong lònganh,côchính là nhu yếu phẩm bầu bạn vớianh, theoanhcùng nhau sinh hoạt.
“Mẹsẽkhôngbiết, vì mẹ c·h·ế·t rồi, tôi biết mà.”
“Đó là việc ông ta phải làm.”
“Cẩu Bất Lý?”
Tiến sĩ Gấu kinh ngạc, “khôngphải cậu ở núi Tuyết trông chừng mẹ cậu hả?”
Song vẫn muốn quay đầu lại, mà đườngđãbị Tô Tầm cho người phá hỏng.
Tiến sĩ Gấu lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều.
“Đại nhân, cậu thiết kế đại nhân c·h·ế·t sao?”
“Con mẹ nó, cònkhôngnỡ đánh. Hèn gì con hư tại mẹ.”
Vốn dĩ giữ lại hồn phách của mẹanhchỉ vì buồn chán, songkhôngngờ bà ta lại giúpanhtìm được Nguyễn Kiều Kiều.
Chốc lát sau, ông nắm tay Cẩu Bất Lý, “Thằng nhóc thối, tôi xin cậu, đừngnóinhững lời tuyệt tình như thế đượckhông? Mẹ cậu sắp xé nát hồn tôi rồi.”
“Mẹ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tô Tầm?”
“Tôi nhịnkhôngđược mà.”
“Cho nên... tôi cho ông tamộtcái c·h·ế·t thoải mái.”
anhkhôngmuốn cuộc sống như vậy!
Chẳng biếtanhdùng biện pháp nào, dù sao đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều mở mắt lần nữa,côlại trở về căn phòng tốinhỏlúc trước.
“...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“...”
“Ông ta đáng c·h·ế·t. Làm sai, lẽ nàokhôngcần phải chịu lỗi?”
Tô Tầm làmộtkẻ điên, đây làsựthậtphải công nhận, song rất nhiều người đều từ chối tin tưởngsựthậtnày, kể cả Tô tướng quân.
“Đợiđã, Cẩu Bất Lý... Cậu có ý gì? Mặc kệ thế nàothìngài cũng là cha cậu!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc khu mỏ bắt đầu nổ tung, Tô Tầm mơ hồ suy nghĩmộtchuyện.
“Tô Tầm! Tôi muốnđitìm Tô Tầm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
anhmuốncôsống lại. Cuộc đờikhôngcócôthựcsựquá buồn chán, buồn chán đến nỗianhchả muốn làm chuyện gì.
Thuộc hạ của Tô tướng quânđiqua đều nổ tung, c·h·ế·t cũng gần hết. Ông ta chống kiếm, lảo đảo tới bên cạnh Tô Tầm.
“Đúng.” Cẩu Bất Lý kéo tiến sĩ Gấu ra ngoài, vừa xách Liễu Như Yêntrênmặt đất chẳng biếtđanghôn mê hay ra sao nữa, dù gì cũngkhôngthể động đậy, “Ông ta đúng là cha tôi, nhưng thếthìsao? Chính vì ông ta mà mẹ c·h·ế·t. Lẽ nào tôi phải chăm sóc ông ta cả đời? Chăm sóc kẻ thù g·i·ế·t mẹ tôi cả đời?”
“Ngài ấy là cha cậu đó!”
mộtkiếm đâm vào, Tô Tầm nhíu mày.anhvươn tay, rút trường kiếm của Tô tướng quân ra. Hơi sức củaanhtiêu tan rất nhanh, vết thương chảy máu róc rách, năng lực tự lành trước đó chẳng còn tác dụng nào vớianhnữa.
“Đâu chỉ rất giỏi, dứt khoát nó là...” Dứt khoát là Tô Tầm thứ hai đấy.rõràng là hạt giống tốt,hiệntại xem ra, chẳng biếtđãnát bét từ lúc nào.
Thực tế,cômuốn rờiđithật, nhưng luyến tiếcanhcũng làthật.
Tiến sĩ Gấu nức nở, nước mắt chảy cuồn cuộn, “Tôi cũngkhôngngờ, nhưng tôi nhịnkhôngđược. Còn nữa, thằng nhóc thối, chẳng lẽ cậukhôngbiết khi cậu làm những việc xấu nàysẽcó người thấy sao?”
Tiến sĩ Gấu híp mắt, “Hai người đừngnói...”
“Thằng nhóc ngu xuẩn! Cậu đúng là cả đời thông minh nhất thời hồ đồ mà, mẹ cậuđãđược đại nhân bắt về từ lâu rồi, nhưng giờ cậu g·i·ế·t đại nhânthìtôikhôngbiết làm cách nào định hồn,khôngbiết còn có thể áp chế mẹ cậu được bao lâu.”
Thậm chí thỉnh thoảnganhcòn có thể cảm giác được ánh nắng tươi sáng.
“...” Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng ngừng lại ở phòng tốinhỏcủa tiến sĩ Gấu.
Tô tướng quân như con ruồikhôngđầu đâm loạn, chạm lung tung cuối khu mỏ, cuối cùng chỉ dẫn ramộtđống thuốc nổ.
Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn tiến sĩ Gấu, “Ôngnóimẹ tôi sắp xé nát hồn ông. Mẹ tôiđangở đâu? Có phải mẹsẽtrở vềkhông?”
“Tô Tầm! Tô Tầm!anhđangở đâu?”
Bỗng nhiên, căn phòng tốinhỏchợt chuyển động, giọngnóiđành chịu của tiến sĩ Gấu vang lên trong bóng đêm.
Nguyễn Kiều Kiều liên tục nhảy nhót ở phòng tối của tiến sĩ Gấu,cômuốn gặp Tô Tầm.
“Nhưng...” Tiến sĩ Gấu dụi mắt, “côMèo ở đây,côMèosẽnhìn thấy,côtasẽquan tâm.”
Hóa ra,anhtưởng rằng cuộc sống chỉ có như thế, đời người vốn như vậy. Nhưng về sau, Nguyễn Kiều Kiều c·h·ế·t.
“đãbiết mà ông còn choanhấyđi!”
Đây là Cẩu Bất Lý ngây thơ ư? Từ khi nàođãxấu xa thành bộ dạng này rồi?côthựcsựbật khóc.
“...” Tiến sĩ Gấu lại lệ như suối tràomộthồi.
hiệntạicôchỉ có thể giao lưu với tiến sĩ Gấu, “Tôikhôngnghe lầm chứ, hình như Cẩu Bất Lýđãlàmmộtchuyện rất phi thường.”
Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt, “Cẩu Bất Lý đáng thương sao biến thành bộ dạng này vậy... Còn nữa, Tô Tầm thựcsựchết rồi ư? Huhuhuhuhu...”
Chương 89: Không ai quan tâm anh
“Màynóiđi, nơi này có phải lối rakhông? Màynóimau!”
Nếuanhchếtđi, tiến sĩ Gấukhôngthể cứu sốngcô,thìđểcôtrở lại thế giới cũđi.
anhhận đời, bi quan, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống.
Ở trước mặtanhchẳng hề có điềm báo trướckhôngcònsựsống nữa.
Tiến sĩ Gấu trố mắt ngoác mồm,mộtlát sau mới tìm lại được giọng mình, “côMèo mà biếtsẽrất đau lòng...”
“Thằng điên này! Màysẽhại c·h·ế·t chúng ta! Rốt cuộc màyđangnghĩ gì hả? G·i·ế·t tao có chỗ nào tốt? Đừng quên rằng tao là ông già mày!”
côởtrênhưkhôngkêu nhiều lần, Tô Tầm đềukhôngtrả lời.
Đây chính là số phận củaanh.
côcó chút nóng nảy,anhđangnhốtcôở chỗ nào?
Cẩu Bất Lý lắc lắc cái đuôi xù, ánh mắt lạnh buốt, “Với tôi, mẹ c·h·ế·t rồithìai tôi cũng chẳng quan tâm.”
Nguyễn Kiều Kiều thựcsựkhônghiểu nổi Tô Tầm, đến lúc này rồi màanhcòn bướng bỉnh cho rằng đây là lỗi củamộtmìnhcôư?
anhôm thi thể củacônằm ba ngày. Ba ngày sau,anhtỉnh táo lại.
Quan trọng nhất là bọn họ chơikhôngnổi với vận mệnh. Tô Tầm làm như vậy, sớm muộn gì cũngsẽchết.
Cẩu Bất Lý khiêngmộtngười sải bước tiến vào.
“Tôi biết!”
Có điều,anhcó được quá nhiều,anhđều chưa hề nghĩ tới cho đến khi mấtđi.
côbiết làm cơm, còn biết làm ấm giường, ở bêncô,anhcó thể cảm giác được cuộc sống bắt đầu có chút lạc thú,khôngcòn nhàm chán như trước đây.
Tiến sĩ Gấukhôngtrả lời.
Bị dẫn đến cuối khu mỏ, khi ông ta nhìn chung quanh chỉ có mỗi mình Tô Tầm, mới giật mình pháthiệnmình bị lừa.
“Vốn dĩ đâu có ý định ra ngoài.”
Trong lúc hai mắt đẫm lệ, ông vất vả lắm mới tìm được giọng mình.
anhquá sớm đạt được thứanhcần, nên chả quý trọng.anhcho rằng đời này cứ thế ngơ ngơ ngác ngác trôi qua,anhtìm rất nhiều chuyện để làm hòng tiêu bớt thời gian nhàm chán.
Tiến sĩ Gấu che ngực, trước mắt biến thành màu đen, khi trong lòng thầm hậnkhôngnên đồng ý cho Tô Tầm làm chuyện này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Còn tìm Tô Tầm cái gì!côlấy cái gì tìm?côchỉ làmộthồn phách!”
“Tiểu Bạch, saocôở đây?”
Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, “Nếu ôngkhôngnói, tôisẽnhảy nhót lung tung.”
anhbắt đầu ngủkhôngyên, ănkhôngvô, trước đâyanhcó d*c v*ng phá hoại rất mạnh, nhưng sau khi Nguyễn Kiều Kiều rađi, bỗng nhiênanhmất hết sức lực toàn thân.
Tô Tầm ho ramộtngụm máu, linh hồn phản phệ khiến cơ thểanhmệt mỏi rã rời, hơn nữa mẹanhliên tục làm loạn trong thân thểanh,anhthựcsựcảm thấy cực kỳ mệt.
Chính vì nhớ kỹ, nên mới muốn g·i·ế·t ông.
“Bàcôơi,côđừng cử động nữa có đượckhông? Tôi sắp c·h·ế·t rồi.” Sớm biết vậyđãtừ chối Tô Tầm, tại sao phải lấy thân thể mình ra trấn ápcôMèo chứ!
C·h·ế·t, đối vớianhcũngkhôngđáng sợ.anhphải thừa nhận tiến sĩ Gấunóiđúng, từ đầu đến đuôianhlàmộtngười tiêu cực.
“Nhưng, đại nhân bên kia...”
“Lần này cậu quá đáng lắm luôn. Cậu dám thiết kế đại nhân c·h·ế·t, cậu cũng biết đại nhân là vì mẹ cậu mới đồng ý với Lý Tuyểnđiám sát Tô tướng quân mà.”
“Mày điên rồi! Mày dẫn tao tới đây, bản thân mày cũng chẳng ra được!”
“Khoan, Cẩu Bất Lý, rốt cuộc cậuđanglàm gì?”
Dù sao chuyệnanhcó thể làm, đều làm hết rồi. Chuyệnkhôngthể làm, vĩnh viễn cũngkhônglàm được. Biếtrõchuyện đókhôngcó cách nào thựchiện, nhưnganhvẫn kiềmkhôngđượcđilàm.
anhkhôngthích như thế!anhmuốncôở bênanh, cho dù làm hồn phách!
Tiến sĩ Gấu bị kéo ra cửa, ngay cửa cómộtngười đeomộtcái balothậtto,rõràng là Tiểu Bạch bị mấtmộttay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.