Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Mấy phiên ngoại nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Mấy phiên ngoại nhỏ


Khi kinh nguyệt của Nguyễn Kiều Kiều tới,côđềukhôngcho Tô Tầm lên giường.

Tô Tầm rất thù dai, vết thương vừa lànhđãmuốn ra ngoài diệt Lý Tuyển.

[1]mộtthoáng kinh hồng: đểnóilên, dù chỉmộtthoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉmộtcái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Đối với việc thỉnh thoảngsẽxuấthiệnmộtngười đàn ông có cái đuôi to giống mình, Cẩu Muội rất thích.

“Chỉ cầncôđừng dùng sức lực đánh Chuột Đệ no đònthìsẽkhôngsao.”

Kết thúc.

Thời gian lâu dài, bị Tô Tầm cào bới ramộtcon đường ngầm.

​Nguyễn Kiều Kiều pháthiện, cho dù sinh congáiđángyêu– Cẩu Muội, mối quan hệ thân thuộc trong xương cốt của Tô Tầm vẫn rất lạnh nhạt.

sựthậtchứng minh, tình huống lúc đó, Nguyễn Kiều Kiều cũng cho rằng mình phải c·h·ế·t rồi, c·h·ế·t chung với tên khốn kiếp Tô Tầm.

Tối nay, hẳn nên cho con c·h·ó săn to kia lên giường nhỉ!

Mắthắnsáng như đuốc, tênđãlên dây. Hai mắtcôđẫm lệ giàn giụa,khôngnóinên lời.

Từ sau khi về vùng đất hoang, thời giananhdùng nhiều nhất là để dính lấycô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tên ngu ngốc này! Chúng ta sắp c·h·ế·t kìa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt, đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

“anhhai, đẹp.”

côcómộtđôi tay khéo léo.

Nhắc tới con đường ngầm này, còn phải cảm ơn Tô Minh.

Song sau khi Nguyễn Kiều Kiều làm nồi lẩu như trước đây ở thành Hắc Kim,anhkhôngghét nữa.

“khôngsao,hắnkhôngcòn trở thành vấn đề nữa.”

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cả đời này chắcsẽkhôngbước vào ranh giới của thành Nhân Loại nữa, nhưng mỗi ngày cứ nhìn Tô Tầm mãi cũng rất chán.

Đôi mắt da cam của Tô Tầm híp thành vầng trăng khuyết, “anhkhônggiếthắn,anhchohắncả đời đềukhôngcứng nổi. Đồng thời...anhmuốn đưa chohắnmộtphần quà đau nhói cả tim.”

Rất nhiều người thúkhôngbiết trồng trọt, lãng phí tài nguyên tốtmộtcách vô ích.

“Ừm.” Cẩu Bất Lý ngồi xuống, đặt đuôi lên tay Cẩu Muội, “Chơiđi.”

Vìanhluôn dùng đuôi quyến rũcô,côsợcôchịukhôngnổi, phải chiến đấu đẫm máu.

Bầu bạn nhiều năm, chung đụng với nhau ngày này qua tháng nọ, chung quycôvẫn thích Tô Tầm.

“Hay thôiđi, đừngđinữa. Emkhôngbỏ đượcanh.”

“Tôi đâu có dùng.” Nguyễn Kiều Kiều nhìn tiền vàng đầy phòng, “Tôi để khắp phòng, cho ánh vàng chọc mù mắt c·h·ó mấy người.”

côxemanhlà người nhà, là chồng,khôngmuốnanhchết.

“khôngnhớ Tô Minh hử?”

Thực tế, nhà họ Tô cómộtcon đường ngầm mà Tô tướng quân và Lý Tuyển đềukhôngbiết.

“Tại sao có thể như thế?”

Tiến sĩ Gấu khịt mũi khinh thường, “Nhiều tiền như vậy,côtính dùng thế nào?”

“Đúng rồi, đại nhân vàcôra ngoài bằng cách nào?”

Đương nhiên, cũngkhôngphải chokhông.

Thấy bộ dạng cẩn thận củacôấy, Nguyễn Kiều Kiều bật cười.

hắnlúc còn thiếu niên mới biết mùi vị tìnhyêu, có vài phần nóng nảy.

Trung khuyển đángyêu,côthích đấy. Nhưng Tô Tầm cứ dính lấycô, cùng nhau làm cơm, cùng nhau ăn, ngay cả khicôra ngoài trồng rau hái rau,anhcũngđitheo.

Hai người chia đôi, kiếm tiền rất vui vẻ.

Cẩu Muội lăn long lóctrêncỏ, vẻ mặt vô tội.

khôngtrở về nhà được, ngay cả sống cũng hi vọng xa vời sao?

​Tiểu Manh hỗ trợ trồng từng hạt mầm cà rốt lên vườn hoamộtcách cẩn thận.

“...” Cái tên chỉ có thể cứng với Liễu Như Yên trong truyền thuyết à?

“???” Tha thứ cho chỉ số thông minh củacôkhôngtăng đột xuất.

“Ừm.” Cẩu Bất Lý vuốt tai của Cẩu Muội, thoáng nhìn đuôi củacôbé, trong lòng xuấthiệnmộtsuy nghĩ.

nóithật,côhơi chánanhrồi.

Nhạc hết ngườiđi.

anhvịncôđứng dậy, “Chúng ta trở vềđi.”

Chuyệncôbé thích làm nhất là trèo lên người Tô Tầm, chơi với cái đuôi to kia củaanh.

côtrồng thửmộtchút, vậy mà 90% đều sống.

Ban đầu Nguyễn Kiều Kiều kinh hồn bạt vía, songcônhanh chóng pháthiệnra tên Tô Tầm nàykhôngcó vấn đề.

Thú vương phi mang thai.

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôinóivớianhấy, muốn báo thùthìtôi chia tay vớianhấy, tiện thể nhổ sạch lông đuôi củaanhấy. Nênanhấykhôngđinữa.”khôngbiết là sợcôchia tay, hay sợ bị nhổ lông nữa.

Sát khí trong mắtanhbỗng nhiên tan biếnkhôngcòn gì, khi Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng màng ngủ,anhduỗi tay ôm eocô.

Tô Tầm chơi trò thần bí, tối nayanhkhôngchịunóicho Nguyễn Kiều Kiều biết.khônglâu sau,côbiết được tin tức từ chỗ Cẩu Bất Lý.

côhơi vui mừng nghĩ tớimộtchuyện.

Mặt phấn má đào.

Buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều đề cập chuyện này với Tô Tầm.

“Em cho rằnganhđưa Liễu Như Yên chohắnlàm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc ấy, Tô Tầm lại tỉnh. Nhìn thấycô, ánh mắtanhsáng lấp lánh, giống nhưmộttội phạm bị xử tử hình chợt nghe được tin tức mình được đặc xá.

Bỗng dưng trong đầu lóe lênmộtthoáng kinh hồng[1].

Tô Tầm khẽ l**m môi, có chút buồn ngủ.

Tối nay, vốn dĩanhkhôngthể lên giường!

Tô Tầm v**t v* tấm lưng trơn nhẵn củacô, giọngnóilạnh nhạt, “điđâu?”

Cái đuôi của Tô Tầm còn đau, bịcôkéomộtcái,anhnhe răng nhếch miệng, “Đau...”

Thế giới lớn như vậy,cômuốn ra ngoài xem.

Đương nhiên, đối với Nguyễn Kiều Kiều cung cấp rau dưa tươi,côấy tuyệt đốikhôngbạc đãi.

“Quà gì ạ?”

“Sao em lại ở đây?”

Muốn b*n r* ghê!

Phiên ngoại 5:khôngbiết tên là gì

Nhưng,cômuốn sống.

Tiểu Manh vươn tay, “Tôi sợ tôi vừa cầmmộtcái, nó c·h·ế·t rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Kiều Kiều hậnkhôngthể tátmộtcái đập c·h·ế·t Tô Tầm.

Phiên ngoại 3: Nông trại vui vẻ của Nguyễn Kiều Kiều

​Đến khu vực của người thú,khôngkhí tốt, thổ nhưỡng tốt, hết thảy đều tốt.

“...anhkhôngphải c·h·ó.”

Nhưng ánh mắt rơi xuống cái đuôi trụi lủi của Tô Tầm,côlạikhôngđành lòng.

Cách đókhôngxa, Nguyễn Kiều Kiều thấy Cẩu Muội chạy đến gần Tô Tầm, sau khi Tô Tầm bắncôbé ra,côbé lại gấp rút nhào tới.

Nếu bắn cục thịt này ra,côsẽtức giận nhỉ? Tức giận rồi, tối nay chắc chắnsẽkhôngchoanhlên giường!

Hai cha con chơi rất vui vẻ.

côquyết định tìm cho mìnhmộtít chuyện làm.

Tiểu Bạch rất nổi tiếng, kiếm đượcmộtbộn tiền, nghiễm nhiên trở thànhmộtphú bànhỏ.

Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Phiên nhược kinh hồng” hoặc “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹpnhẹnhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.

Cẩu Muội bắt đầunóichuyện, chẳng qua từ ngữ thiếu hụt.

“Đại nhân à, em muốn ra ngoài chơi.”

“...”

Ai kêuanhtạo nghiệp! Ai kêuanhkiêu ngạo! Ai kêuanhrảnh quáđiphản xã hội phản loài người!

“Sinh mạngkhôngyếu ớt như vậy, đừng lo lắng.”

Lòngcôcó chút mệt mỏi.

Tại nơi xa xôi, dì Heo còn gửi chocôkhôngít hạt giống.

​Ở vùng đất hoang ba năm, Nguyễn Kiều Kiều chán rồi.

Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, “Lẽ nào?”

Đuôinhỏthế này, là ruột thịt ư?

“Con c·h·ó ngu ngốc này!anhchết rồi em tính làm sao đây?”

Chương 94: Mấy phiên ngoại nhỏ

Ánh mắt Tô Tầm rơitrênđôi mắt trong suốt củacô,mộtlát sauanhgật đầu.

Phiên ngoại 1: Máu mủ của Tô Tầm hoạt động

hắncúi đầu, mổ lên môi,mộtđườngđixuống, đến vùng bụng trắng nõn, tìm kiếm hoa tâm, môi lưỡi khuấy đảo say sưa.côquấn lấy, hai chân run rẩy, cánh bướm hé mở, dịch d·ụ·c chảy ra, dần dần vui sướng.

côtìm được rất nhiều sách vở công nghệ nông nghiệp trongkhônggian của Cẩu Bất Lý.

mộtlát sau, Tô Tầm mở to hai mắt nghĩ tớimộtchuyện.

“...”

cômở mắt ra,hắncó vẻ vô cùng luống cuống.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều biết, nét mặt có chút —— vặn vẹo.

Cái tên này, chưa từng làm qua chuyện tốt nào, giờ c·h·ế·t ở đây cũng do nghiệp quật.

“điđâu cũng được, em ở đây mãi chán quá.”

khôngchỉ ra ngoài chơi, còn rất nghênh ngang chạy trở về thành Nhân Loại, chạy tới nhà hàng của Tiểu Bạch ănmộtbữa no nê, còn suýt nữa tới địa bàn của Lý Tuyển làm càn.

Khi tiến khi ra, sâu cạnkhôngđồng nhất, ngọc hộ được rót đầy.

“Hửm, ai biết được.” Trong mắt Tô Tầm thoánghiệnchút sát khí.

“Sau đó đại nhân thựcsựkhôngbáo thù nữa?”

Tô Tầm đồng ý sảng khoái như vậy, Nguyễn Kiều Kiều lại lo lắng.

Tiểu Bạch cũng rất thích rau của Nguyễn Kiều Kiều, rảnh rỗisẽtrở lại tìmcôlấy rau.

Tuy nhiên, cục thịtđangôm cái đuôianhrốt cuộc còn định ôm bao lâu?

Khi còn bé, Tô Minh luôn luôn bắt nạt Tô Tầm, nhốtanhtại tầng hầm đen như mực. Tô Tầm rảnh rổi, trong lúcđangbiến hình,mộtcon sói mà,khôngcó việc gìthìthích cào bới.

Bị Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt đuôi, “anhcòn muốn tạo nghiệp tới khi nào?khôngthể yên ổn sống qua ngày được hả?”

Vào mùa thu, Nguyễn Kiều Kiều thu hoạch được rất nhiều rau dưa, đủ loại đủ dạng, đủ mọi màu sắc.

​Ban đầu,côkhô rápkhôngdung nạp nổi.

anhngắm trời, bầu trời là màu xanh lam, xinh đẹpthật. Còn có mấy đám mây trắng, như kẹo bông gòn Nguyễn Kiều Kiều làm choanhăn.

“anhhai, đuôi.”

Thậm chíanhcòn dẫncôđinhìn lén đông cung của Lý Tuyển, cũng biết đượcmộtbí mật.

Nguyễn Kiều Kiều từng vô số lầnnóiqua với Tô Tầm rằng phải quan tâm con cái nhiều hơn, đừng nuôi dưỡng Cẩu Muội thành Cẩu Bất Lý.

Bây giờ Tiểu Bạch là đầu bếp nổi tiếng, tài nghệ củacôấy truyền thừa từ Nguyễn Kiều Kiều, hơn nữa rau dưa tươi mới, đối với loài người đánh giặc quá lâu, tinh thần và thân thể đều mệt mỏi, cộng thêm tay nghề tốt đều khiến bọn họ cảm thấy như rưới nước trong lành vào người.

hắnkhôngtiến vào sâu, dịch ngọc bắn tung tóe, xuân tâm rung động.

Tiểu Manh: “...”

Bỗng nhiêncôrất đau buồn,khôngmuốn biết đáp án của vấn đề này lắm.

“Còn... cònmộtcon đường ngầm.”

Tô Tầm bịmộtcái tát đánh tỉnh.

HOÀN

“anhnóixem, Lý Tuyển còn muốn g·i·ế·t chúng ta nữakhông?”

v*t c*ng rắn như sắt, đầu ngón tay ấn loạn, thẳng vào trung tâm.

À, nhắc tớithìđây làmộtcâu chuyện dài.

hiệntại loài người và người thú chung sống hài hòa, Lý Tuyển hẳn buông lơi cảnh giác nhỉ?

Sau đó Tô Tầm thựcsựdẫn Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài chơi.

“Sau đó bọn tôi ra ngoài. Nhưng Tô Tầm bị thương nghiêm trọng, bọn tôi sợanhấy bị Lý Tuyển bắt được, nên tìmmộtchỗ trốn.”

Con mẹ nó vậy cũng được à!

Tô Tầm lạikhôngthích,anhvẫn là động vật ăn thịt.

“Đường bị bịt kín hết rồi.” Nguyễn Kiều Kiều muốn khóc.

Cùng Thú vương cầm sắt hòa minh, vợ chồng hòa hợp.

Ánh mắt Tô Tầm rơitrênngười Nguyễn Kiều Kiềuđanghái rau ở cách đókhôngxa, chậm rãi thu hồi móng vuốt mình lại.

Tô Tầm bị Nguyễn Kiều Kiều ép buộc phải tương tác với con trai congáithực ra rất buồn chán.

Tô Tầm nghĩ thông suốt rồi vươn móng vuốt ra, dựa theo suy nghĩ của bản thân, piumộtcái bắn Cẩu Muội ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái đuôi thựcsựto, mềm mại, đángyêuhơncôbé nhiều, đuôi củacôbé nhonhỏ, khi nào mới có thể to lên?

Phiên ngoại 2: Tô Tầm, cútđi!

Cuối cùng,côbé nhìn cái đuôi to cách đókhôngxa, nở nụ cười, bướcnhỏlao nhanh về phía cái đuôi to rối bù kia.

anhkhôngphảimộtngười cha tốt.

Phiên ngoại 4: Món quà đau nhói cả tim

Lý Tuyểnkhôngthể g*** h*p.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Mấy phiên ngoại nhỏ