Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Duyên nợ
Trần Thanh Trúc:"Con trai... con người a... đời này, kiếp này đến với nhau đều do duyên nợ tiền kiếp... có lẽ kiếp trước mẹ con ăn ở quá tốt nên kiếp này toàn người có duyên mà không có mối nợ nào mang tới nên mới FA tới giờ đó..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tin Tin đưa tay lên xoa xoa đầu cười ngây ngô, nói.
Tin Tin:"Con đây còn không phải là muốn tốt cho mẹ sao? Muốn tìm một người thật tốt tới chăm sóc cho mẹ..."
Tin Tin:"Ha ha ha.... Mẹ..."
"Thì con thấy chú ấy khá tốt a... đẹp trai, lại tài giỏi nên con muốn hỏi là mẹ cảm thấy chú ấy có..."
Trần Thanh Trúc nhìn con trai, lại nhìn cặp lồng cháo mà nhóc đưa tới trong lòng cảm giác ấm áp lan tràn khắp thân. Cô đưa tay đón lấy chiếc cặp lồng mỉm cười ôn nhu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân viên nhìn hai người trước mặt, một lớn một nhỏ nắm tay nhau. Lớn thì xinh đẹp, làn da trắng hồng, tóc đen dài xõa xuống, trên người là một thân váy lụa màu trắng nhẹ nhàng thanh thoát... Bé thì là một cậu nhóc với khuôn mặt phấn điêu, ngọc trác, thân hình nhỏ nhắn trong một bộ com lê cắt may tỷ mỷ, trên khuôn mặt là một nụ cười như nắng xuân rực rỡ, nói chuyện cùng cô. Nhìn sơ qua đã biết là người có tiền rồi. Nhân viên bán hàng liền niềm nở cười tươi, đưa tay lấy chiếc lắc đưa tới cho cậu nhóc, nói.
Vì hôm nay là chủ nhật nên siêu thị có chút đông đúc hơn bình thường, Trần Thanh Trúc cùng Tin Tin nắm tay nhau đi dạo một vòng, bất chợt Tin Tin nhìn thấy trong cửa hàng ngay trước mặt có một chiếc lắc tay vô cùng đẹp mắt lại rất hợp với mẹ nhóc vậy là bé liền kéo mẹ mình đi tới.
Trần Thanh Trúc:"Cắt... con trai, mẹ nói rõ cho con hiểu nhé... mẹ và chú Hào chỉ là bạn bè trên phương diện hợp tác công việc mà thôi. Chú ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển, ngoài cái đó ra mẹ không có bất kỳ một đánh giá nào cả, con hiểu chứ..."
Trần Thanh Trúc:"Ừm... con trai, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi, duyên nợ này không cưỡng cầu được đâu..."
"Cảm ơn con trai ngoan..."
"Cô ơi! Lấy cho cháu xem chiếc lắc tay có những ngôi sao này với ạ..."
Chương 12: Duyên nợ
"Con trai... con hỏi vậy là sao?"
Trần Thanh Trúc:"Xì... con trai, con đang tính toán điều chi chi... mẹ nói cho con biết người ta là tổng giám đốc một tập đoàn lớn có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh, con nhìn mẹ con đi... hừ... mẹ con a... với không nổi..."
(Còn tiếp)
Trần Thanh Trúc nuốt trôi một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn con trai.
~~~~~~~~
Tin Tin thấy mẹ đã ăn được một nửa cặp lồng cháo cậu bé liền nheo mắt cười hỏi.
Tin Tin có đôi chút ngượng ngùng khi bị mẹ mình bắt bài, cái miệng nhỏ hơi bất mãn mà chu lên một cái.
"Cậu bé, cháu thật là có mắt nhìn đó nha, đây chính là chiếc lắc tay vừa mới được chuyển về ngày hôm qua, hôm nay vừa mới được đưa ra để trưng bày đó. Đây là một thiết kế có một không hai của nhà thiết kế trang sức hàng đầu Hoàng Yến Vi, chỉ có một chiếc duy nhất mà thôi. Trên bốn ngôi sao của chiếc lắc này là sự kết hợp hoàn mỹ của bốn viên kim cương có kích thước đẹp tương ứng theo phong thủy, là Sinh – Lộc – Phát – Cửu. Mỗi viên kim cương đều tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chí quy chuẩn 4C về trọng lượng, độ tinh khiết, màu sắc và giác cắt; được kiểm định bởi các Trung tâm kiểm định uy tín hàng đầu trên thế giới như GIA, IGI..."
"Mẹ... mẹ cảm thấy chú Hào là người như thế nào ạ?"
Trần Thanh Trúc:"Ờ ha!!! Cái này chẳng có lẽ kiếp trước mẹ nợ con rất rất nhiều nhỉ? Aizz..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mẹ... mẹ ăn chút cháo đi ạ..."
Tin Tin trên tay xách một chiếc cặp lồng màu xanh, cậu nhóc mở nắp cặp lồng ra khẽ thổi nhẹ rồi đưa tới cho Trần Thanh Trúc.
Tin Tin:"Xì... mẹ... có ai như mẹ chứ, nói như vậy thì đời trước mẹ chẳng phải nợ con rất nhiều hay sao?"
Cậu nhóc chỉ vào chiếc lắc tay, nói với nhân viên bán hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Siêu thị trung tâm thành phố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tin Tin:"Nhưng mẹ à... chú ấy đã đồng ý với con là sẽ làm bạn cùng mẹ rồi... mẹ... có thêm một người bạn rất tốt, nếu được... mẹ có thể cùng chú ấy kết giao bằng hữu được không?"
Tin Tin:"Nhưng chú ấy đã đồng ý với con là sẽ cùng mẹ làm bạn rồi..."
Trần Thanh Trúc:"Ế!!! Nhóc con... con ngây thơ như vậy từ khi nào vậy, bình thường không phải luôn bày ra cái bộ dáng ông cụ non hiểu thấu sự đời hay sao? Chắc chắn rằng con đã dùng tiểu xảo để cho người ta đồng ý đến làm bạn với mẹ đi... hừ hừ... chú Hào ấy mới tiếp xúc với con nên không biết, nhưng con nghĩ qua nổi mắt mẹ sao? Mẹ khuyên con đừng giở trò quỷ, mẹ đây yêu tự do, con đừng mang mẹ đi bán nữa..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.