Thiện Đường chính là phòng ăn của những đệ tử tạp dịch như Lăng Cửu. Vừa hoàn thành hết nhiệm vụ, thời gian cũng đã đến giữa trưa, đương nhiên hắn phải đi lấp đầy cái dạ dày của mình.
Lăng Cửu vừa bước vào Thiện Đường thì đã thấy bên trong đông đúc, trên những bàn ăn đều chật kín người ngồi. Ở đằng xa, phía cuối của Thiện Đường, có rất nhiều đệ tử xếp hàng chờ đợi lấy thức ăn. Lăng Cửu cũng nhanh chóng đi về phía đó, đứng vào hàng.
Hắn lướt mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Trần Vũ và A Kỳ đâu. Hắn đoán rằng hai người họ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ hoặc đã ăn xong từ lâu. Sau đó, Lăng Cửu liền yên tĩnh chờ đến lượt mình.
Chờ ước chừng vài phút, những đệ tử khác lần lượt rời đi khi đã lấy xong phần thức ăn của mình. Lăng Cửu tiến về phía trước, đến trước quầy được làm bằng những tấm gỗ. Người đang bận bịu phía bên trong không ai khác chính là lão Ngưu và một vài người khác.
Phổ Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Lăng Cửu, lão mỉm cười, chào hỏi: “Tiểu Cửu là ngươi à. Đây là phần đồ ăn của ngươi, mau cầm đi đi,” vừa nói, lão vừa bưng một cái khay bằng gỗ đến trước mặt Lăng Cửu.
“Cảm ơn Ngưu gia gia,” Lăng Cửu cảm ơn, nhận lấy phần đồ ăn trên tay Phổ Ngưu, rồi quay người đi về chỗ bàn ăn. Lựa chọn một cái bàn trống rồi ngồi xuống, hắn nhìn phần đồ ăn gồm cơm trắng, mấy loại rau củ và một ít thịt. Đồ ăn của đệ tử tạp dịch chỉ có nhiêu đây, hơn nữa hắn còn được lão Ngưu chiếu cố, chứ không đệ tử khác cũng không có nhiều như này.
Nguyên nhân vì sao hắn được Phổ Ngưu chiếu cố, thật ra cũng không có gì sâu xa. Lão ta là một kẻ rất nghiện rượu. Lúc mới trở thành đệ tử tạp dịch, Lăng Cửu vô tình bắt gặp Phổ Ngưu len lén cắn xén gạo của tông môn để trưng cất rượu. Vì không để hắn báo cáo lên chấp sự điện, lão ta đã mặt dày làm đủ trò.
Tuy nhiên, Lăng Cửu cũng thật sự không muốn hãm hại những người không trêu chọc mình. Nên hắn không những không báo cáo cho chấp sự điện, mà còn tặng cho lão ta vài phương pháp trưng cất rượu của Lăng gia. Cứ như vậy, hắn kết thiện duyên với lão Ngưu.
Vừa nghĩ, nhưng tay chân của Lăng Cửu cũng không chậm chạp, hắn đã đụng đũa, chậm rãi ăn thức ăn. Hương vị cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Lăng Cửu thì lấp đầy cái bụng đã đủ rồi.
Ăn xong, hắn lau miệng rồi đứng dậy, trả lại cái khay gỗ cho Thiện Đường rồi quay lưng rời đi. Ra khỏi cửa, hắn quẹo trái, đi sâu vào trong dãy phòng ốc.
Mặc dù là thời tiết mùa hè, nắng chói chang nhưng không biết có phải là vì vị trí địa lý đặc thù hay không, mà nhiệt độ ở dưới chân núi Thiên Vân Môn luôn mát mẻ, duy trì cả năm, chỉ có điều mùa đông sẽ trở nên vô cùng lạnh giá.
Trở về gian phòng ốc của mình sau khoảng một quãng thời gian, khi bước vào, Lăng Cửu liền trông thấy Trần Vũ đã ở ngay bên trong, đang ngồi trên giường của bản thân với tư thế xếp bằng, cố gắng cảm thụ thiên địa linh khí. Có thể là do tập trung quá độ, nên khi Lăng Cửu bước vào hắn cũng không nhận ra.
Không đánh thức Trần Vũ, Lăng Cửu rón rén quay lại giường của mình, rồi hắn cũng giống như Trần Vũ, ngồi xếp bằng và nhắm mắt lại, trong đầu thì không ngừng suy nghĩ về khẩu quyết của Dẫn Khí Quyết, không ngừng cảm thụ xung quanh để tìm kiếm thiên địa linh khí.
Bước này hắn, hay những đệ tử tạp dịch khác, đã làm đi làm lại rất nhiều lần, nhưng chung quy lại cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của cái gọi là thiên địa linh khí.
Đấy cũng là lý do vì sao Thiên Vân Môn mặc dù thu nạp bọn họ nhưng không trao thân phận đệ tử ngoại môn. Ngay cả việc cảm ứng thiên địa linh khí đều chật vật như thế, còn nói gì đến việc tu tiên.
Cho bọn hắn thân phận đệ tử tạp dịch cũng chỉ vì không muốn tuyệt đường người thôi. Theo như sự hiểu biết và những thông tin Lăng Cửu thu thập được thì thiên phú tu tiên của mỗi người đều được gọi chung là linh căn. Mà thiên phú cao thấp thì phải xem số lượng thuộc tính linh căn của bản thân.
Người sở hữu đơn linh căn chỉ có duy nhất một thuộc tính thì được gọi là Thiên Linh Căn, ý chỉ con cưng của trời đất, thiên phú cao nhất. Mà phía dưới còn có Địa Linh Căn gồm hai thuộc tính, Chân Linh Căn ba thuộc tính, Ngụy Linh Căn bốn thuộc tính, còn rác rưởi nhất, cũng chính là Phế Linh Căn, ngũ hành thuộc tính đều đủ. Ngoài ra còn có các loại linh căn dị biến như Phong, Lôi, Băng, đều có thể sánh ngang Thiên Linh Căn.
Lăng Cửu và những đệ tử tạp dịch khác đều là loại thiên phú được gọi là rác rưởi kia, Ngũ Hành linh căn. Mặc dù có thể bước lên con đường tu tiên, nhưng mỗi bước đều sẽ cực kỳ gian nan, vất vả cả đời cũng không có thành tựu lớn lao gì.
Nhưng dù chỉ có một tia hy vọng, Lăng Cửu cũng phải nắm lấy. Hắn đương nhiên sẽ không quên nợ máu của mình với kẻ thần bí kia, nhưng để trả thù, tiền đề là phải có thực lực đủ mạnh. Hơn nữa, lúc đó nếu không phải có một tu sĩ chính đạo cường đại cảm nhận được động tĩnh mà xuất hiện ở gần đó, khiến kẻ thần bí kia e sợ mà bỏ chạy, nếu không lúc đó Lăng Cửu cũng đ·ã c·hết rồi.
Lúc đó Lăng Gia Thôn cũng bị tàn sát không sai biệt lắm, lúc vị tu sĩ chính đạo kia bay đến thì cũng chỉ trông thấy Lăng Cửu trong đ·ống đ·ổ n·át. Chính vị tu sĩ đó đã nói cho Lăng Cửu biết, bản thân hắn có được linh căn, có thể tu tiên, nên đã chỉ dẫn hắn tiến về Thiên Vân Môn. Đó cũng là lý do vì sao Lăng Cửu xuất hiện ở nơi đây.
Tuy nói dài dòng, nhưng nãy giờ thời gian cũng không trôi qua bao lâu. Lăng Cửu nhanh chóng bài trừ suy nghĩ tạp nham trong óc, rồi bắt đầu chìm vào quá trình cảm thụ thiên địa linh khí. Đây là một quá trình nhàm chán, nhưng đối với Lăng Cửu đã tập mãi thành thói quen.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cảm giác chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng khi mở mắt tỉnh dậy, Lăng Cửu nhìn qua khung cửa sổ, thấy mặt trời đã bắt đầu ngả về phía đằng Tây.
Thở dài, nhẹ nói: “Ài, đã không biết là bao nhiêu lần rồi, mỗi lần cảm giác được sự tồn tại của linh khí và chuẩn bị sờ đến nhưng khi gần chạm đến thì nó lại bay xa, rời khỏi tầm với cho đến khi không cảm giác được nữa.” Nói đến đây, trên gương mặt Lăng Cửu đã bắt đầu hiện lên vẻ chán nản.
Quay đầu nhìn về phía hai chiếc giường còn lại, Lăng Cửu thấy Trần Vũ vẫn đang ngồi xếp bằng, gương mặt lúc thì thả lỏng, lúc lại cau có khó chịu. A Kỳ cũng đã trở về, ngồi xếp bằng trên giường, biểu hiện cùng với Trần Vũ không khác nhau lắm.
Không muốn q·uấy n·hiễu Trần Vũ và A Kỳ, Lăng Cửu rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng. Tiện tay lấy một bộ y phục khác dưới gầm giường, sau đó Lăng Cửu rón rén đi ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài đương nhiên là để tắm rửa và ăn uống. Mặc dù tu luyện sẽ dẫn đến cảm giác thời gian trôi qua mau, nhưng trên thực tế nếu không ăn uống thì cơ thể của hắn sẽ không chịu nổi.
Lại xuyên qua các dãy phòng ốc, Lăng Cửu đã quay lại con suối sáng nay. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn cởi y phục ra rồi nhảy xuống tắm.
Khu phòng ốc của đệ tử tạp dịch được chia làm hai khu, một khu cho nam đệ tử, một khu cho nữ đệ tử. Tông môn cũng có quy định trừ khi được cho phép, nếu không tùy tiện đi qua khu khác sẽ bị trừng phạt thật nghiêm. Hơn nữa khoảng cách còn rất xa, nên không lo vấn đề nam đệ tử rình mò nữ đệ tử khác tắm.
Cả khu đều là cùng giới tính, nên Lăng Cửu mới không cố kỵ, nếu không hắn cũng không dám tùy tiện như vậy.
End Chương 11
0