0
Thấy nàng nhìn mình, Lăng Cửu cũng không chậm trễ, hắn tiến đến, rồi trèo lên lưng con hạc. Mặc dù nhìn con hạc này trông không khác gì một con hạc bình thường, nhưng nếu đã được Từ Ngọc Lam chọn làm thú cưỡi thì chắc chắn có điểm đặc biệt của nó.
“Xuất phát thôi,” Từ Ngọc Lam nói khi thấy Lăng Cửu đã ổn định chỗ ngồi. Nàng vừa nói xong, con hạc cũng bắt đầu cử động hai cánh, nhấc mình khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng và duyên dáng. Cảm giác gió mát lùa qua mặt, Lăng Cửu không khỏi cảm thấy hồi hộp và hào hứng.
Khi con hạc bay lên cao, nó xoáy lượn vài vòng trên không trung rồi mới bay về hướng Thiên Vân Môn. Ngồi trên lưng hạc, Lăng Cửu khẽ cúi đầu nhìn xuống, trông thấy những khung cảnh đang dần xa, trong lòng hắn không tự chủ hiện lên một cỗ cảm giác ước ao. “Không biết bao giờ ta mới có thể ngự kiếm phi hành, hay thậm chí chân không phi hành như những tu sĩ cấp cao nhỉ?”
Từ Ngọc Lam đứng ở chỗ gần đầu con hạc khẽ dùng linh thức cảm ứng đằng sau, nhìn thấy bộ dạng của Lăng Cửu, nàng cười, không quay đầu, nhẹ hỏi: “Cảm giác lần đầu được phi hành trên không trung như thế nào, tuyệt vời chứ?”