Nhìn thấy hai đồng bạn của mình đều c·hết thảm dưới tay Lăng Tử Thần, Cao Thăng lúc này đã không còn tâm thái thoải mái nữa. Hắn nắm chặt thanh trường thương trong tay, gương mặt đã chuyển sang nghiêm túc. Hiển nhiên, biểu hiện bấy giờ của Lăng Tử Thần đã làm hắn không thể coi thường.
“Nhóc con, ta thừa nhận rằng đã quá coi thường ngươi, để ngươi có cơ hội g·iết c·hết Hách Lâm và Lệ Na. Đáng tiếc, cho dù ngươi có g·iết bọn chúng thì sao, kết cục vẫn chỉ là c·ái c·hết!” Cao Thăng lạnh giọng nói, nhất là khi nhấn mạnh từ “c·hết.”
“Đến đây đi, ta sẽ cho ngươi cảm thấy thế...” Lời chưa kịp nói xong, Cao Thăng đã nhanh chóng đưa cán thương lên cản đòn công kích của Lăng Tử Thần. “Keng!” Tiếng v·ũ k·hí của hai người chạm vào nhau vang lên như tiếng chuông ngân vang, bầu không khí chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Cao Thăng cản thành công đòn t·ấn c·ông của Lăng Tử Thần, nhưng sự mãnh liệt khi ép tới cũng làm cánh tay hắn tê rần. Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào đối thủ trước mặt, Cao Thăng nghiến chặt răng, dùng hết sức đẩy mạnh cây thương, tạo khoảng cách với Lăng Tử Thần.
“Không ai nói với ngươi trong chiến đấu mà dám đứng nói nhảm là một việc làm ngu ngốc sao?” Âm thanh lạnh nhạt của Lăng Tử Thần vang lên, nhưng rất nhanh hắn lại lao vun v·út về phía Cao Thăng.
“Keng! Keng!” Tiếng v·a c·hạm của kiếm và thương liên tục vang lên trong không gian. Lăng Tử Thần t·ấn c·ông như vũ bão còn Cao Thăng chỉ biết phòng thủ. Mặc dù hơn hẳn kẻ địch một cấp, nhưng thần thông liều mạng của Lăng gia cũng khiến hắn vô cùng chật vật.
“Ta không tin là không đánh lại được ngươi!” Cao Thăng gầm thét trong lòng, hắn một lần nữa dùng lực đẩy mạnh, tận lực lùi về phía sau. Tiếp theo, chỉ trong giây lát, trên mũi của thanh Huyền Thiên Thương bỗng xuất hiện từng tia sét màu xanh lam, không chỉ dừng lại ở đó, tia sét còn tiếp tục lan tràn, bao phủ khắp toàn thân Cao Thăng.
Đấy là thần thông Lôi Đình Chiến Khải, vận dụng năng lượng của bản thân và các nguyên tố trong vũ trụ, ngưng tụ tia sét có sức công phá khủng bố. Đừng nhìn uy thế của những tia sét này có vẻ bé nhỏ, nhưng trên thực tế chúng có thể phá hủy cả hợp kim cấp 4 một cách dễ dàng.
“Đi c·hết đi!” Cao Thăng thét lớn, hóa thành một tia chớp lao thẳng về phía Lăng Tử Thần. Hơn nữa tốc độ của hắn bây giờ đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Lăng Tử Thần thi triển thần thông Huyễn Ảnh Phân Thân, hai bóng hình giống y như đúc hắn xuất hiện ngay sau lưng, rồi sau đó chúng theo mệnh lệnh, tiến lên cản đòn công kích. “Chỉ với những thứ này mà dám cản ta à, cút hết ra,” Cao Thăng gầm lớn, quét thương t·ấn c·ông hai phân thân của Lăng Tử Thần.
“Ngu xuẩn!” Tiếng nói lạnh nhạt của Lăng Tử Thần vang lên. Ngay khi Cao Thăng đánh nát hai phân thân, hắn cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ ngay sau lưng. Cao Thăng quay lại nhưng đã quá muộn, Lăng Tử Thần đã xuất hiện phía sau hắn từ bao giờ.
Một nhát kiếm hướng về vị trí trái tim của Cao Thăng, trong thời khắc sống còn, hắn nhanh chóng vòng thanh trường thương ra sau cản đòn. Tiếng binh khí v·a c·hạm vang lên, cùng với cảm giác đau đớn ở phần lưng lan tràn khắp cơ thể.
May mắn tránh thoát khỏi c·ái c·hết, Cao Thăng trong bộ chiến giáp đã đổ mồ hôi như mưa. Nhưng không có thời gian để nghĩ ngợi, hắn mau chóng quay người, tung một quyền t·ấn c·ông thẳng vào Lăng Tử Thần.
Tiếc rằng, đòn t·ấn c·ông của hắn chỉ đánh vào mũi kiếm cản trước mặt Lăng Tử Thần. Mượn nhờ lực đẩy từ đòn t·ấn c·ông, Lăng Tử Thần lùi về đằng xa, trông thấy dáng vẻ chật vật của Cao Thăng. Nhưng hắn không cho rằng tên này sẽ dễ dàng gặp khó khăn, mà ngược lại, điều này càng kích thích hắn hơn.
“Ngươi thành công chọc điên ra!” Cao Thăng nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Thần, gằn giọng. Và ngay trong giây lát kế tiếp, bằng một tốc độ trước nay chưa từng có, hắn đã xuất hiện trước mặt Lăng Tử Thần, dùng mũi thương như sấm chớp của mình đâm thẳng. “Oành!” Tiếng nổ lớn vang lên khi đòn t·ấn c·ông bị Lăng Tử Thần chặn lại.
Mọi chuyện không dừng lại ở đó, cũng như rơi vào trạng thái điên cuồng, Lăng Tử Thần không ngừng đối kháng với Cao Thăng. Trong không gian, hai người bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Ở đằng xa, đoàn chiến cơ của Lăng gia cũng không phải đứng xem không, mà còn tiếp tục chiến đấu. Mãi cho đến ban nãy họ mới tiêu diệt hết chiến cơ của kẻ địch.
Lăng Sát thở dốc, tuy là chiến thắng nhưng trên mặt hắn không có vẻ vui mừng, thậm chí còn nhiều hơn vài phần nặng nề. Bởi dù thành công trong chiến dịch, nhưng bên đoàn Lăng gia cũng không có dư bao nhiêu người.
Hơn nữa điều hắn lo lắng là an nguy của Lăng Tử Thần. Ngẩng đầu nhìn hai bóng hình đang chiến đấu ở phía xa, hắn mặc dù muốn giúp nhưng vì thực lực yếu kém nên cũng đành chịu.
“Những người còn sót lại, mau chóng t·ấn c·ông tia sáng xanh kia. Có lẽ, nó chính là nguyên nhân khiến trận pháp khôi phục,” Lăng Sát ra lệnh qua máy truyền tin.
Nhận được lệnh, số người còn lại mặc dù mới trải qua một trận chiến nhưng cũng không tỏ ra vẻ uể oải, cả đám lựa chọn phương hướng, tiếp cận với con người máy trong vầng sáng xanh kia.
Quay lại trận chiến giữa Lăng Tử Thần và Cao Thăng, trải qua một cuộc chiến, trên người cả hai đều hiện lên những v·ết t·hương, đặc biệt là Cao Thăng, trên cơ thể hắn lúc này đã xuất hiện rất nhiều vết kiếm, máu tươi từ đó không chạy ra do Cao Thăng cố ý áp chế. Lôi Đình Chiến Khải cũng biến mất, nếu cố duy trì thêm tiêu hao sẽ lớn tới mức làm hắn mất đi sức phản kháng.
Còn Lăng Tử Thần thì thoải mái hơn hẳn, trên người cũng chỉ có một v·ết t·hương ở vai do thanh Huyền Thiên Thương kia tạo nên. “Chấm dứt tại đòn này đi!” cả hai đều lóe lên suy nghĩ trong đầu.
Tinh Không Ma Thần Thân không còn duy trì được lâu nữa, còn Cao Lăng cũng không sắp áp chế được v·ết t·hương, nên dù có kéo dài hắn cũng sẽ c·hết thôi. Nghĩ đến đây, không ai cho đối thủ cơ hội thở dốc, đều lao thẳng về phía đối thủ.
“C·hết đi!” Cả hai cùng gầm lên. “Oành!” t·iếng n·ổ lớn vang lên cùng một chùm sáng chiếu rọi xung quanh khi hai người v·a c·hạm, không có điều gì xảy ra kế tiếp, phảng phất thời gian đều dừng lại trong chùm sáng này.
Phải mất một lúc, chùm sáng mới tan biến, lộ ra hình ảnh. Cao Thăng với ánh mắt không thể tin, nhìn Lăng Tử Thần cản lại đòn t·ấn c·ông của mình. Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Phía sau lưng hắn, hai Lăng Tử Thần khác cũng xuất hiện, mỗi người đều cầm kiếm và đâm vào bộ vị trọng yếu của hắn.
“Không... không thể, ngươi... ngươi...” Đó là những gì mà Cao Thăng nói trước khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
“Kết thúc rồi,” Lăng Tử Thần nói, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng nói chứa nhiều cảm xúc. Hắn rút thanh Trảm Tinh Kiếm ra khỏi cơ thể Cao Thăng, hai phân thân cũng tự động biến mất. Quay người, Lăng Tử Thần phóng nhanh về phía vầng sáng màu xanh.
Không quá lâu để đến đó, vừa đến, Lăng Sát đã rời khỏi chiến cơ, đi xuống bồi tiếp. “Thiếu gia ngài...” lời hỏi han chưa kịp nói xong thì Lăng Tử Thần đã cắt đứt lời của hắn: “Ta biết, ngươi không cần nhắc.”
Sau đó hắn nhìn về phía vầng sáng màu xanh đang trôi nổi, những chiến cơ đang t·ấn c·ông cũng ngừng lại chờ đợi mệnh lệnh. Thở dài trong lòng, Lăng Tử Thần tiến lên vài bước, cầm Trảm Tinh Kiếm chém một nhát thật mạnh. Luồng kiếm khí được phóng ra ngay lập tức phá vỡ vầng sáng. Theo sau đó, trận pháp cũng ngay lập tức bị phá vỡ.
Lúc này những mảng thiên thạch xung quanh đã bắt đầu lấn tới. “Lăng Sát, đi đi. Ngươi cùng đám người sống sót hãy nhanh chóng trở về gia tộc báo tin, không cần ở đây dài dòng,” Lăng Tử Thần nói, sau đó hắn cũng biến mất tại chỗ.
Thở dài một hơi, Lăng Sát đương nhiên biết về Tinh Không Ma Thần Thân và hậu quả sau khi dùng. Mặc dù đau buồn nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể thực hiện theo lệnh của Lăng Tử Thần, kêu đám người sống sót quay trở lại tàu không gian.
Sau khi đã tập hợp đủ, kiểm tra số lượng người còn lại chưa đến một phần mười so với lúc trước, tâm tình Lăng Sát lại càng tồi tệ hơn.
“Khởi hành! Trở về gia tộc,” Lăng Sát đứng trong khoang lái, ra lệnh cho bốn tên điều khiển phi thuyền. “Rõ, thưa thống lĩnh đại nhân.”
Tiếp theo, dưới sự điều khiển, động cơ của tàu bắt đầu khởi động. Con tàu không gian của Lăng gia từ từ rời khỏi hiện trường, hướng về phía gia tộc, mang theo những người sống sót và tin tức về trận chiến khốc liệt này.
Hiện thân tại chỗ vừa biến mất, nhìn con tàu đã đi xa, một nỗi lo trong lòng hắn cũng biến mất. Lăng Tử Thần nhắm mắt cảm nhận những ngôi sao vây quanh mình, ánh sáng của chúng đã bắt đầu yếu dần, và đây chính là dấu hiệu kết thúc của thần thông này.
Cái giá mà hắn nói đến cũng chuẩn bị xảy ra, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ánh sáng của những ngôi sao vây quanh hắn dập tắt, theo sau là cả những ngôi sao và cả thân thể Lăng Tử Thần dần dần tan biến trong không gian. “Đáng tiếc, ta đã cô phụ kỳ vọng của mọi người,” đấy là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi hóa thành tro tàn.
Nhưng liệu đấy đã là kết thúc? Đáp án đương nhiên là không. Từ nơi Lăng Tử Thần biến mất bỗng xuất hiện một v·ụ n·ổ lớn, lớn đến mức mà những thiên thạch trong bán kính vạn dặm đều bị tan thành tro.
Đây chính là cái giá thật sự, sự kết thúc của một ngôi sao cũng chính là kết cục của những kẻ sử dụng Tinh Không Ma Thần Thân.
Khi v·ụ n·ổ đó kết thúc, không gian xung quanh lại trở về yên tĩnh, nhưng đâu ai biết rằng, ở trung tâm v·ụ n·ổ cũng là nơi Lăng Tử Thần biến mất bỗng nổi lên một vầng sáng.
End chương 7
PS: Hết phần đệm
0