Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du: Tạo Thần
Unknown
Chương 4: Tổ Thần trừng phạt
“Không ngờ tới không chỉ bên trong bộ lạc, thậm chí bên ngoài cũng rình rập nguy hiểm.” Cảnh Thiên cảm thán.
【 Bạn đã bị U Mạn Xà g·iết c·hết.】
【 Bạn có muốn hồi sinh? Số lần hồi sinh còn lại là 7!】
“Hồi sinh.” Cảnh Thiên nói.
Sau đó hắn lại trở về khung cảnh ban đầu, lần này hắn vẫn từ chối bọn họ dùng bữa sau đó lẻn vào trong tế đàn.
Mặc dù mấy lần bị g·i·ế·t nhưng hắn không nhìn kỹ tình hình bên trong chứ đừng nói tới việc nhìn thấy Ác Linh, bên trong tế đàn là một căn phòng đặt rất nhiều dụng cụ kỳ quái. Hắn chậm rãi quan sát, rất nhanh hắn đã thấy được một cái đền thờ trên đó có trưng bày một cái đầu lâu có hai sừng.
“Đây là biểu tượng Ác Linh sao?”
Nhưng lúc này hắn lại không cảm nhận được cái cảm giác uy áp như trước đó, rốt cuộc là vì sao?
Chợt hắn nghĩ tới điều gì liền đưa tay sờ nhẹ vào cái đầu lâu, trong khoảnh khắc đó cả người hắn ớn lạnh, một cỗ uy áp ập tới đem cả người của lảo đảo. Thế nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua rồi biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ đền thờ nghĩ nghĩ thế nào đi tới đằng sau sờ soạng bỗng cảm nhận được có âm thanh trống rỗng từ đằng sau đền thờ.
Đẩy mạnh bức tường ra, một đường hầm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Chẳng lẽ bên trong là nơi Ác Linh sống?” Cảnh Thiên nheo mắt, cất bước đi vào trong đường hầm.
Đường hầm khá quanh co, các bậc thang dẫn hắn đi xuống sâu dưới lòng đất mãi đến khi hắn đổ mồ hôi thì phát hiện ở phía trước có ánh sáng. Cảnh Thiên hít một hơi, cẩn thận đi tới, đập vào mắt của hắn là một phòng giam rất lớn. Bên trong giam giữ một sinh vật rất lớn, thân thể nhân loại nhưng trên đầu có hai cái sừng cong, làn da màu xanh nhạt, nhìn kỹ thì hắn còn thấy phía sau có đuôi.
Hắn không dám thở mạnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào sinh vật khổng lồ trước mặt.
Hắn suy đoán thứ này chính là Tổ Thần trong miệng người bộ lạc, cũng là Ác Linh mà hệ thống muốn hắn g·i·ế·t.
Liếc nhìn xung quanh phòng giam Cảnh Thiên tìm được một thanh kiếm, cầm kiếm trong tay hắn từ từ đi vào trong phòng giam. Bởi vì các song sắt nhà giam này cách nhau một đoạn khá rộng nên hắn dễ dàng lách mình đi vào trong, tay nắm chặt thanh kiếm chậm rãi đi tới chỗ sinh vật đang nằm rồi giơ kiếm lên đâm xuống đầu của nó.
Không rõ tim đối phương ở đâu hắn chỉ có thể lựa chọn công kích vào đầu, tuy nhiên ngay khi mũi kiếm đâm vào đầu đối phương thì hắn bị một cỗ lực lượng phản lại, kiếm trong tay rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng leng keng chói tai.
Cảnh Thiên cứng đờ người, bàn tay còn đang run rẩy vì lực phản chấn quá mạnh.
Hắn cúi người nhặt thanh kiếm lên nhưng lúc ngẩng đầu cảnh tượng trước mắt làm cho hắn khẽ giật mình, chẳng rõ từ khi nào sinh vật thần bí trước mặt hắn đã thức tỉnh. Nó đứng thẳng người, đôi mắt lóe lên tia sáng màu đỏ quỷ dị, từ trên cao nhìn xuống hắn giống như đang nhìn một thứ nhỏ bé không đáng nhắc tới.
“Nhân tộc…”
“A!” Cảnh Thiên chỉ kịp hét lên một tiếng đâu đớn, cả người hắn đã bị nó nắm chặt đưa lên miệng mà nhai nuốt.
“Hô hô hô…” Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã trở lại không gian chờ đợi hồi sinh.
【 Bạn đã bị Ác Linh g·i·ế·t.】
【 Bạn có muốn hồi sinh? Số lần hồi sinh còn lại là 6.】
Ký ức thân thể bị thứ sinh vật quỷ dị kia xé toạc không ngừng hiện lên trong đầu Cảnh Thiên, hắn nhìn xuống đôi tay của mình, bàn tay của hắn đang run rẩy vì sợ hãi. Ánh mắt của thứ sinh vật kia thật kinh khủng, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình đã bị đối phương bóp chặt, càng giãy giụa càng chìm sâu vào bóng tối.
Cảnh Thiên liên tục trán an bản thân, luôn nhắc nhở bản thân mình rằng đây chỉ là một thế giới ảo mà thôi. Thế nhưng, cái cảm giác tinh thần bị đè nén, bị ám ảnh cứ đeo bám hắn khiến hắn không thể nào bĩnh tĩnh được.
“C·h·ế·t tiệt!”
Hắn đưa tay tát má mình, nghiến răng thở dốc, cố gắng dùng cảm xúc tức giận để lấn át đi cảm xúc sợ hãi trước đó.
Qua mấy phút, hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này, Cảnh Thiên cảm thấy thế giới Thần Thoại của game võng du 【 Tạo Thần 】 chân thật tới mức nào.
“Thú vị. Thật thú vị! Thế này mới đã chứ!”
Khóe miệng Cảnh Thiên nhếch lên lộ ra nụ cười kích động.
…
Cảnh Thiên tháo mũ trò chơi xuống, đứng dậy đi ra ngoài phòng. Bây giờ đã là 17 giờ chiều, không nghĩ tới hắn lại đắm chìm trong thế giới võng du lâu như vậy.
Nhưng điều để hắn để ý chính là hắn lại không có khái niệm thời gian ở trong trò chơi, cái cảm giác nhập vai đến chấn thật đó thật khiến người khác mê mẩn.
Hắn liếc nhìn qua cửa phòng của Nhật Hạ, tuy nhiên cửa vẫn đóng hắn cũng không làm phiền mà bắt đầu nấu bữa tối.
Đợi tới lúc hắn nấu xong đã là 19 giờ tối.
Ăn một mình xong hắn để đồ ăn ở trên bàn rồi đạy lại, đợi khi Nhật Hạ đói nhất định sẽ đi ra ngoài.
Hôm nay chơi game nên hắn đã không đi chạy được, nhưng hắn bắt đầu nghĩ tới các cảnh trong trò chơi mà hắn đã trải qua, hồi tưởng mỗi một lần hồi sinh. Mãi đến khi hơn 20 giờ hắn một lần nữa đội mũ trò chơi lên tiếp nhập vào trò chơi.
Vẫn là trong không gian hồi sinh.
“Tôi muốn hồi sinh.” Lời hắn vừa dứt thì hệ thống đã chuyển dịch hắn vào phân cảnh nhiệm vụ.
Một lần nữa mở mắt ra, cảnh tượng vẫn như cũ nhưng lần này hắn đợi đám người tộc trưởng đi vào trong phòng liền cầm lấy viên đá kê đầu giường đập tới đầu của tên tộc trưởng An Khắc. Thế nhưng lão tộc trưởng lại nhanh mắt đem một tên trong bộ lạc chắn giúp mình, còn lão ta thì hoảng hốt lui về sau đồng thời hét lớn:
“G·i·ế·t. G·i·ế·t người! Xin Tổ Thần hãy trừng phạt kẻ này.”
【 Bạn đã g·i·ế·t NPC. Bạn bị Tổ Thần trừng phạt.】
【 Bạn đã c·h·ế·t.】
Trở lại không gian chờ đợi hồi sinh vẻ mặt của Cảnh Thiên trở nên nghiêm trọng, hắn không nghĩ tới g·i·ế·t NPC cũng có thể bị trừng phạt, kẻ trừng phạt lại là Tổ Thần. Tổ Thần mà bộ lạc đó tôn thời chẳng phải là Ác Linh sao?
Trước đó đều là Ác Linh g·i·ế·t.
Lần này hắn bị Tổ Thần g·i·ế·t.
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Lúc này, Cảnh Thiên rất rồi bời. Trải qua mấy lần tử vong hắn đã cảm nhận được thử thách cực hạn này thật không đơn giản.
“Không được g·i·ế·t NPC à? Nhưng Ác Linh trong phòng giam mình cũng đâu g·i·ế·t nổi… Tổ Thần, Ác Linh… rốt cuộc mình đã bỏ sót điểm nào…”
“Ác Linh g·i·ế·t bổi tối, Tổ Thần trừng phạt ban ngày… ban ngày? Đêm tối? Chẳng lẽ…”
Nghĩ tới điều gì hai mắt Cảnh Thiên sáng lên.
Hắn muốn kiểm chứng một chuyện.
“Hồi sinh.”
Khung cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, hắn không lựa chọn g·i·ế·t người mà chủ động trò chuyện với đám người trong bộ lạc. Không đi một mình, không ăn uống, không ngủ mà kéo đám người bộ lạc đi hết chỗ này đến chỗ khác… thời gian nhanh đến chiều tối.
Hắn nhớ được, thời điểm đó sắp đến rồi.
“Chúng ta hãy đi tới tế đàn. Ta có cách g·i·ế·t Ác Linh!” Cảnh Thiên nhìn tộc trưởng An Khắc, rồi nhìn những người khác trong bộ lạc nói.
Mấy người còn lại trong bộ lạc nhìn nhau rồi nhìn tộc trưởng, ánh mắt của họ có phần e ngại.
Tộc trưởng An Khắc nhìn bóng đêm đang nuốt chửng khắp bộ lạc hơi cúi người cung kính nói: “Đại nhân, để ta dẫn ngài đến đó.”
Đi đến tế đàn, nơi đây cũng đã trở nên u tối. Mấy người trong bộ lạc vội vã đi thắp sáng các cột đuốc.
“Thời gian đến rồi.” Cảnh Thiên từ trong người cầm ra một con dao sắc bén, khẽ nói.
Phập!
Con dao găm trong tay Cảnh Thiên đâm vào một lão già trong bộ lạc gần hắn nhất, trong chốc lát toàn thân hắn bị một cỗ lực lượng đè nén, tiếp đó mất đi ý thức.
【 Bạn đã bị Ác Linh g·i·ế·t.】
【 Bạn có muốn hồi sinh không? Số lượt hồi sinh còn lại là 5】
Nhưng Cảnh Thiên không quan tâm, hắn mỉm cười, đôi mắt hơi híp lại.
“Lại là Ác Linh. Ha ha, mình đã biết cách hoàn thành nhiệm vụ này rồi.”