Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Phút Giây Bình Yên

Chương 10: Phút Giây Bình Yên


Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn với những lời cảnh báo và nhiệm vụ thăm dò khu rừng, Lê Tâm cảm thấy một sự căng thẳng âm ỉ trong lòng. Nhưng ngay khi định tiếp tục tiến vào sâu hơn, một âm thanh từ hệ thống vang lên:

- Hệ thống cảnh báo: Bạn đã chơi liên tục 4 tiếng. Khuyến nghị người chơi đăng xuất để bảo vệ sức khỏe.

Lê Tâm khẽ thở dài. Mặc dù trong lòng còn nhiều điều phải lo toan và muốn nhanh chóng khám phá những manh mối liên quan đến mảnh ngọc hắc ám, nhưng lời cảnh báo này nhắc Lê Tâm nhớ rằng, cơ thể thực cũng cần được chăm sóc.

Lê Tâm đăng xuất khỏi Thiên Mệnh, không gian xanh thẳm của thôn làng dời đi, nhường chỗ cho thực tại. Căn phòng trọ cũ kỹ hiện ra trước mắt với tất cả sự quen thuộc nhưng cũng không kém phần đơn độc. Bức tường bong tróc, nền nhà đã nứt và chiếc giường nhỏ lộn xộn trong góc phòng, tất cả đều phản ánh cuộc sống đơn giản nhưng thiếu sự ấm cúng của Lê Tâm. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu qua tấm rèm cũ kỹ, tạo nên những bóng dài trên sàn nhà, nhấn chìm không gian vào trong một cảm giác tĩnh lặng và u uất.

Tháo xuống chiếc mũ VR, Lê Tâm nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. Cảm giác nặng nề và cứng nhắc trong cơ thể ngay lập tức hiện lên rõ ràng, từng khớp xương như phản ứng lại với sự ngồi yên suốt mấy tiếng đồng hồ. Lê Tâm duỗi người, nghe rõ tiếng các khớp kêu rắc rắc, cơ bắp căng cứng đang đòi hỏi được giải phóng.

"Bây giờ vẫn chưa phải một năm về sau, vẫn cần phải chăm sóc và rèn luyện sức khoẻ mới được." Lê Tâm thầm nghĩ. Cảm giác mệt mỏi và đau nhức nhắc Lê Tâm rằng, dù trong trò chơi có thể mạnh mẽ bao nhiêu, cơ thể ngoài đời thực vẫn cần được chăm sóc.

Lê Tâm đứng dậy, bước ra giữa căn phòng nhỏ và bắt đầu rèn luyện. Những động tác quyền cơ bản được Lê Tâm thực hiện một cách thành thục. Bài quyền này, dù đơn giản, nhưng đã là nền tảng của Lê Tâm từ kiếp trước. Những cú đấm mạnh mẽ, những bước chân uyển chuyển cùng nhịp thở sâu, tất cả đều thể hiện sự quyết tâm rèn luyện không chỉ cơ thể mà cả tinh thần.

Không gian tĩnh lặng của căn phòng nhỏ dường như bị xáo trộn bởi tiếng động nhẹ nhàng từ cơ thể Lê Tâm. Những cú ra quyền cắt qua không khí như những cơn gió nhỏ, tạo nên cảm giác hài hòa giữa sức mạnh và sự kiểm soát. Cơ thể Lê Tâm nóng dần lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng Lê Tâm không dừng lại. Lê Tâm biết rằng để có được sức mạnh bảo vệ những người quan trọng thì phải có thân thể khoẻ mạnh. Nếu không thì cũng không thể hoàn thành được những kế hoạch phía trước.

Lê Tâm hoàn thành bài quyền, thở phào nhẹ nhõm khi cảm giác căng thẳng trong người dần tan biến. Nhưng, ngay khi nhìn lại căn phòng trống trải xung quanh, Lê Tâm lại cảm thấy một sự trống rỗng kỳ lạ. Những ký ức từ kiếp trước ùa về, những khoảnh khắc Lê Tâm chìm đắm trong thế giới ảo của Thiên Mệnh, bỏ quên cả thế giới thực.

Sau khi rèn luyện cơ thể, Lê Tâm cảm thấy đói bụng. Lê Tâm tiến đến khu vực bếp nhỏ trong góc phòng. Tủ lạnh mở ra với những nguyên liệu đơn giản: một ít thịt, trứng và mì. Những nguyên liệu quen thuộc mà Lê Tâm vẫn thường sử dụng cho các bữa ăn nhanh gọn. Lê Tâm lấy tất cả ra, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho mình.

Tiếng xèo xèo của dầu nóng khi Lê Tâm thả trứng vào chảo vang lên trong không gian yên tĩnh, như một bản hòa âm đơn giản nhưng ấm áp. Lê Tâm nhẹ nhàng đảo trứng, để lòng trắng và lòng đỏ hòa quyện vào nhau trong làn mùi thơm đặc trưng. Tiếp theo, Lê Tâm nêm nếm gia vị vào chảo, thêm một chút hành lá cắt nhỏ để tăng thêm mùi thơm.

Lê Tâm cẩn thận xào thịt, từng lát mỏng vàng óng dưới lửa nhỏ. Mỡ từ thịt chảy ra, kết hợp với hành lá và gia vị, tạo nên một hương vị quen thuộc nhưng đầy đủ. Sau khi luộc mì chín mềm, Lê Tâm đổ tất cả nguyên liệu vào một cái tô lớn, thêm chút nước dùng nóng hổi, tạo nên một bữa ăn đơn giản nhưng hấp dẫn.

Ngồi xuống bàn, Lê Tâm chậm rãi thưởng thức từng miếng mì. Vị nóng hổi của nước dùng, vị béo ngậy của thịt và sự thơm mát từ hành lá hòa quyện với nhau trong từng miếng cắn. Bữa ăn này khiến Lê Tâm nhớ về những ngày tháng cùng gia đình, những bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng mà Lê Tâm đã từng bỏ quên vì mải mê theo đuổi cuộc sống trong trò chơi.

Ký ức ấy gợi lên trong lòng Lê Tâm một nỗi nhớ da diết. Lê Tâm đặt đũa xuống, nhìn vào chiếc điện thoại nằm bên cạnh. Đã nhiều ngày rồi Lê Tâm chưa liên lạc với bố mẹ kể từ khi trọng sinh, cũng bởi những áp lực và lo lắng về tương lai. Nhưng giờ đây, khi đã bình tâm lại, Lê Tâm cảm thấy mình cần phải nghe lại giọng nói thân thương ấy, cần phải kết nối lại với những người Lê Tâm yêu thương nhất.

Lê Tâm chầm chậm nhấc điện thoại lên, trong lòng vừa hồi hộp vừa xúc động. Lê Tâm bấm số của bố, tay Lê Tâm hơi run. Màn hình điện thoại hiển thị từng con số quen thuộc, mỗi tiếng tút tút vang lên như kéo dài vô tận, từng giây chờ đợi trôi qua nặng nề.

Và rồi, giọng nói thân thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

“Alo, Tâm à? Con sao rồi?”

Nghe giọng bố vang lên, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng Lê Tâm. Giọng nói ấy bao năm rồi vẫn vậy, trầm ấm, mạnh mẽ và đầy lo lắng, khiến Lê Tâm như trở về với tuổi thơ, những ngày còn ở nhà cùng gia đình. Nước mắt Lê Tâm gần như trào ra, nhưng Lê Tâm kiềm lại.

“Bố... Con đây,” giọng Lê Tâm khẽ run. “Con ổn, chỉ bận công việc một chút nên mấy hôm nay không gọi về.”

“Bận thì bận, nhưng cũng phải nhớ chăm sóc sức khỏe, con nghe chưa? Mẹ con lo cho con lắm đấy,” giọng bố vẫn điềm tĩnh, nhưng Lê Tâm nghe rõ sự lo lắng ẩn giấu bên trong.

“Dạ, con biết rồi. Mẹ có ở nhà không bố?”

“Có, để bố gọi mẹ nhé.” Bố nói, rồi chỉ vài giây sau, giọng mẹ vang lên từ đầu dây, Lê Tâm cảm thấy ấm áp và dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Tâm hả con? Sao mấy ngày nay không gọi về? Con có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không?”

Nghe giọng mẹ, Lê Tâm không thể kìm được nữa. Những cảm xúc bị dồn nén bao lâu nay bỗng chốc bùng lên. Đây là mẹ, người luôn lo lắng cho Lê Tâm dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất, người mà Lê Tâm đã từng bỏ bê vì những cuộc phiêu lưu trong thế giới ảo.

“Mẹ ơi... Con khỏe. Con xin lỗi vì mấy ngày qua không gọi về. Con bận chút công việc, nhưng con vẫn ổn.”

Mẹ thở phào nhẹ nhõm, giọng nói ấm áp của bà tiếp tục vang lên, đầy yêu thương và quan tâm. “Chỉ cần con khỏe là mẹ yên tâm rồi. Dù bận đến đâu cũng phải nhớ ăn uống, giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ với bố lúc nào cũng lo cho con đấy.”

Lê Tâm nghe những lời nói ấy mà lòng dâng trào cảm xúc. Lê Tâm nhận ra rằng, bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu quyền lực cũng không thể thay thế được những giây phút bình dị này, những lời yêu thương từ người thân.

Cuộc trò chuyện tiếp tục kéo dài, bố mẹ hỏi han Lê Tâm về cuộc sống, về công việc, về những điều nhỏ nhặt mà trước đây Lê Tâm từng bỏ lỡ vì quá mải mê. Bố kể về cái cây trước sân đang nở hoa, mẹ kể về con mèo nhà hàng xóm hay sang phá phách. Những câu chuyện nhỏ nhặt, tưởng chừng như không quan trọng, nhưng lại khiến Lê Tâm cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Khi cuộc gọi kết thúc, Lê Tâm đặt điện thoại xuống, nhưng trái tim vẫn tràn đầy những cảm xúc. Căn phòng trọ cũ kỹ, từng mang đến cho Lê Tâm cảm giác cô đơn, giờ đây lại trở nên ấm áp và thân thuộc hơn bao giờ hết. Lê Tâm nhìn xung quanh, lần đầu tiên Lê Tâm cảm nhận rõ ràng hơn về giá trị thực sự của cuộc sống. Đó không phải là sức mạnh, không phải là những mục tiêu xa vời, mà là những khoảnh khắc giản đơn bên gia đình, những lời yêu thương mà chính Lê Tâm từng bỏ qua.

Lê Tâm nhận ra rằng đây mới là điều Lê Tâm thực sự cần.

Trong lòng Lê Tâm dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ: kiếp này, Lê Tâm sẽ không lặp lại những sai lầm cũ. Lê Tâm sẽ sống một cách cân bằng hơn và cố gắng giữ gìn những giá trị thực tại, những người thân yêu mà Lê Tâm có. Lê Tâm đứng dậy, bước ra ngoài ban công, hít thở bầu không khí trong lành của. Những chiếc xe chạy phía xa xa, cùng với tiếng gió nhẹ nhàng thoảng qua làm Lê Tâm cảm thấy thanh thản.

Chương 10: Phút Giây Bình Yên