Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 16: Bí ẩn ngôi đền cổ (3)
Thánh Tăng, giữa bão tố của máu và quỷ dữ, vẫn đứng vững như một ngọn núi thiêng liêng. Ngài đứng ở trung tâm ngôi đền, kết hợp pháp tắc thiên địa, tụng niệm những bài kinh văn cổ xưa. Ánh sáng từ cơ thể ngài rực rỡ như mặt trời, đốt cháy bóng tối, khiến lũ quỷ tà sợ hãi nhưng cũng không thể ngăn cản được bước tiến của chúng. Ngài dùng toàn bộ linh lực để trấn áp những kẻ mạnh nhất, đánh bại từng tên quỷ vương từ Thâm Uyên.
Những đêm dài đầy máu và nước mắt trôi qua, từng vị cao tăng lần lượt ngã xuống. Những tấm thân mảnh mai, từng đôi tay chắp lại trong tư thế tụng kinh, dần kiệt sức rồi đổ gục. Nhưng họ không sợ hãi, không đau đớn, vì họ biết họ đang bảo vệ điều gì. Với mỗi vị sư ngã xuống, sức mạnh của trận pháp lại yếu đi, nhưng ý chí chiến đấu của những người còn lại vẫn không hề suy giảm.
Cuối cùng, sau nhiều ngày đêm chiến đấu không ngừng, một trận quyết định đã diễn ra. Lũ sinh vật từ Thâm Uyên dường như đã cảm nhận được sự mệt mỏi của các vị sư và đẩy mạnh đợt t·ấn c·ông cuối cùng. Chúng như cơn s·óng t·hần tà ác, ùn ùn kéo tới, xé tan mọi hàng rào bảo vệ còn lại.
Thánh Tăng, người đã gánh vác cả trận chiến trên đôi vai mình, biết rằng lúc này không còn đường lui. Với toàn bộ sức mạnh còn sót lại, ngài quyết định dùng đến phương pháp cuối cùng – hiến tế sinh mạng để phong ấn Thâm Uyên vĩnh viễn.
Các vị sư còn lại, dù đã kiệt sức, cũng không do dự. Từng người một quỳ xuống, chắp tay trước ngực, và bắt đầu tụng niệm những câu kinh cuối cùng. Từ đôi môi họ, từng âm thanh vang lên hòa quyện với linh lực còn sót lại trong cơ thể, hòa làm một với pháp lực của ngôi đền.
“Nam Mô A Di Đà Phật...”
Âm thanh tụng kinh vang vọng khắp bầu trời, ánh sáng từ cơ thể các vị sư tỏa ra rực rỡ. Họ không chiến đấu nữa, không cần phải dùng v·ũ k·hí hay pháp thuật. Họ dùng chính sinh mạng của mình để dệt nên phong ấn cuối cùng, phong ấn mà sẽ chặn đứng lối đi giữa Thâm Uyên và nhân gian.
Thánh Tăng đứng lên, ánh mắt ngài trầm lắng nhưng đầy kiên định. Ngài giơ tay lên, chỉ thẳng về phía vết nứt, và từ cơ thể ngài tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, như một ngọn đuốc soi rọi bóng tối. Các vị sư theo ngài, ánh sáng từ họ dần hòa quyện với ánh sáng của ngài, từng dòng linh lực chảy về phía vết nứt, bao trùm lấy nó.
Cuối cùng, một trận đồ phong ấn khổng lồ hiện ra, ánh sáng vàng kim rực rỡ chiếu khắp trời đất. Trận đồ này không chỉ được tạo nên từ sức mạnh của Thánh Tăng, mà còn từ hàng ngàn năm linh lực tích tụ của ngôi đền. Nó hoàn toàn trấn áp tà khí từ Thâm Uyên, khóa chặt cánh cửa địa ngục lại, chặn đứng lũ sinh vật tà ác một lần và mãi mãi.
Trong khoảnh khắc ấy, khi các sinh vật hùng mạnh của Thâm Uyên cuối cùng bị trấn áp, không gian ngôi đền trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Bóng tối dần tan biến, chỉ còn lại những vệt sáng yếu ớt từ đèn dầu leo lét trên các bệ thờ, chập chờn trong không khí u ám. Thánh Tăng, người đứng vững nhất trong suốt cuộc chiến, giờ đây đã kiệt quệ. Ngài quỳ xuống giữa sân đền, thân thể hao gầy nhưng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh. Xung quanh, các tăng ni còn lại cũng dần gục xuống, linh lực đã cạn kiệt sau khi cùng nhau dốc sức phong ấn lại thông đạo Thâm Uyên.
Thánh Tăng, thân thể ngài tỏa ra một luồng hào quang vàng nhạt, một thứ ánh sáng linh thiêng bao phủ, đối nghịch hoàn toàn với tà khí mà Thâm Uyên vừa mang lại. Lê Tâm, dù đang đứng từ xa, vẫn có thể cảm nhận rõ rệt sự cạn kiệt của sinh mệnh Thánh Tăng. Ánh mắt ngài, qua bao nhiêu kiếp nạn, vẫn chứa đựng sự bao dung và từ bi, tựa như một ngọn đèn cuối cùng giữa đêm tối vô tận.
Trong khoảnh khắc ấy, Thánh Tăng bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt hiền từ dừng lại ở Lê Tâm. Một cái nhìn đầy ý vị, như thể ngài đã biết đến sự hiện diện của Lê Tâm từ trước. Đôi môi của ngài khẽ nở một nụ cười, từ bi, không chút oán hận, không chút tiếc nuối về cuộc đời đã qua. Trong ánh mắt ấy, Lê Tâm cảm nhận được một điều gì đó thật sâu sắc, thật thiêng liêng, tựa như mọi bí mật của thế gian đều được gói gọn trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Nụ cười của Thánh Tăng chưa kịp tắt, thì từ thân thể gầy gò của ngài, một đoàn năng lượng vàng óng ánh bất ngờ bay thẳng về phía Lê Tâm. Lê Tâm chỉ kịp giật mình trong giây lát trước khi cảm nhận được nguồn năng lượng ấy tràn vào cơ thể mình. Năng lượng đó, không hề mang theo sự ác ý, mà ngược lại, tràn ngập sự thanh tịnh và tinh khiết, như một dòng suối mát lành trong sa mạc khô cằn.
Linh lực trong cơ thể Lê Tâm bỗng nhiên dao động mạnh mẽ, từng dòng khí lưu luân chuyển không ngừng, tựa như được hồi sinh. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, đoàn năng lượng còn mang theo một thứ cảm giác lạ lùng hơn – một liên kết vô hình giữa Lê Tâm và ngôi đền này, cùng với sứ mệnh thiêng liêng mà Thánh Tăng từng gánh vác. Liệu ngài có biết về sự hiện diện của Lê Tâm từ trước? Hay còn những bí mật sâu xa mà ngài chưa kịp tiết lộ?
Lê Tâm đứng im lặng, lòng trĩu nặng bởi những suy nghĩ mơ hồ. Cảm giác về Thánh Tăng không chỉ là sự tôn trọng, mà còn là một sự kết nối nào đó vượt qua ranh giới giữa các thế hệ, giữa sinh và tử. Ngôi đền, giờ đây trở nên huyền bí hơn bao giờ hết, dường như đang trông chờ một người kế thừa, một người tiếp tục sứ mệnh thiêng liêng mà các vị tiền nhân đã gánh vác.
Khi đoàn năng lượng cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, Lê Tâm cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong chính mình. Linh lực dồi dào hơn, mạnh mẽ hơn, và tinh thần Lê Tâm vốn mệt mỏi cũng được chữa lành và còn cảm giác xung mãn hơn bất kỳ lúc nào khác. Nhưng đồng thời, Lê Tâm cũng nhận thức rằng đây không phải chỉ là sự tăng cường sức mạnh, mà là một trọng trách mà Thánh Tăng đã truyền lại, một sứ mệnh mà Lê Tâm chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thánh Tăng khẽ nhắm mắt, thân thể ngài dần tan biến vào hư không, hòa mình vào luồng linh khí trong trẻo của thiên địa như cố gắng vận hành phong ấn nhằm mục đích cuối cùng có thể trấn áp Thâm Uyên vĩnh viễn. Cảnh tượng ấy, tựa như một sự giải thoát, không còn bi ai, chỉ còn lại sự thanh tịnh vĩnh cửu. Những tăng ni khác, chứng kiến cảnh tượng này, cũng lần lượt cúi đầu, kính cẩn đưa tiễn vị cao tăng cuối cùng của ngôi đền, sau đó bọn họ cũng như vậy thân thể hoà vào tư không tiêu tán trong thiên địa.
Khi cơn bão năng lượng cuối cùng lắng xuống, không khí quanh ngôi đền trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Tất cả mọi âm thanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh như bầu trời sau cơn giông tố. Lê Tâm đứng đó, giữa những đ·ống đ·ổ n·át, cảm nhận sự trống rỗng bao trùm lấy Lê Tâm. Ngôi đền, nơi từng diễn ra cuộc chiến khốc liệt giữa ánh sáng và bóng tối, giờ đây chỉ còn lại những dấu tích của những gì đã xảy ra.
Ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn dầu vẫn le lói, nhưng chúng không còn sức sống như trước. Những bức tường từng được khắc những hình ảnh thiêng liêng giờ đây chỉ còn lại những mảng vữa nứt nẻ, như những vết sẹo trên cơ thể ngôi đền. Mùi hương trầm vẫn còn phảng phất trong không khí, nhưng giờ đây, nó hòa quyện với mùi khói và sự tàn phá, tạo nên một cảm giác buồn bã, như sự chia ly giữa cái sống và c·ái c·hết.
Lê Tâm đứng im lặng, lòng dậy lên những câu hỏi chưa có lời giải. Lê Tâm nhớ đến hình ảnh của Thánh Tăng, người đã dùng toàn bộ sức mạnh để tạo nên phong ấn, hy sinh không chỉ cho ngôi đền mà còn cho cả thế giới này. Cái nhìn từ bi của ngài, nụ cười nhẹ nhàng mà tràn đầy sức mạnh vẫn còn hiện lên rõ nét trong tâm trí Lê Tâm.
Lê Tâm ngồi xuống giữa những mảnh vụn của ngôi đền, cảm nhận cái lạnh của nền đất. Từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự yên tĩnh kỳ lạ, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ vẫn đang tiếp diễn, dù cho một thế hệ đã khép lại. Cảnh tượng huyền ảo của ngôi đền hoang phế khiến Lê Tâm cảm thấy nỗi cô đơn dâng trào, để lại một cảm giác trống trải không gì lấp đầy.
Trong lòng Lê Tâm, một cảm giác nặng nề tràn ngập. Lê Tâm tự hỏi về số phận của những vị Thánh Tăng đã hiến tế sinh mạng để tạo ra phong ấn. Họ đã ra đi, nhưng linh hồn họ liệu có thể tìm thấy bình yên nơi cõi vĩnh hằng? Hay họ vẫn đang ở đâu đó, trong những góc tối của ngôi đền, chứng kiến sự t·ang t·hương mà thế gian này mang lại?