Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 18: Thu Thuỷ - Thanh Sương
Lê Tâm bước ra khỏi nhà thôn trưởng, màn đêm đã buông xuống, biến cảnh vật xung quanh trở nên yên tĩnh và mơ màng. Bầu trời trải rộng một bức thảm đen thẫm điểm xuyết những ánh sao lấp lánh, như ngàn viên ngọc ẩn mình giữa khoảng không vô tận. Mặt trăng tròn vạnh, tỏa ánh sáng bàng bạc, dịu dàng ôm lấy mọi cảnh vật dưới chân, khiến ngôi làng nhỏ trở nên thơ mộng và huyền ảo. Gió thổi nhẹ, mang theo hơi sương từ đồng cỏ xa xăm, khiến không gian thêm phần thanh bình.
Lê Tâm thở dài một hơi. Trận chiến với Ma Nhân và Địa Ngục Kỵ Sĩ ban chiều tuy đã kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Hình ảnh đổ nát, tàn phá, cùng tiếng gầm thét của Thâm Uyên vẫn vang vọng trong đầu như một bản nhạc chầm chậm mà không dứt. Lê Tâm nhìn quanh ngôi làng, nơi người dân đã quay lại cuộc sống thường nhật, những tiếng vui vẻ cười đùa từ người chơi, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác trầm mặc, như thể sự an lành này chỉ là tạm bợ.
Đột nhiên, từ trong bóng tối một con đường nhỏ, một bóng hình nhẹ nhàng bước tới. Đó là một cô gái, đôi chân nàng rất dài bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung, từng bước đi mềm mại như nước trôi. Mái tóc đen dài của nàng xõa nhẹ trên vai, lấp lánh dưới ánh trăng như dòng suối đen nhánh, từng sợi tóc bay bay theo làn gió.
Nàng mặc một chiếc váy dài trắng tinh khiết, kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên dáng vẻ yểu điệu và thanh tao. Làn da nàng trắng mịn màng, không tì vết, ánh sáng của mặt trăng như càng tôn thêm phần mờ ảo. Đôi mắt to tròn, trong veo và sâu thẳm, như chứa đựng cả trời sao trong đêm tĩnh mịch.
Cô đứng trước mặt Lê Tâm, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Cô ấy giống như một bóng hình bước ra từ tranh vẽ, xinh đẹp nhưng không xa vời, dịu dàng mà lại mang theo một khí chất khiến người khác không thể xem thường.
"Xin chào." Giọng nàng vang lên nhẹ nhàng, thanh thoát như dòng nước chảy qua đá cuội. Âm thanh đó vang vọng trong không gian, khiến mọi thứ dường như lặng thinh để lắng nghe nàng nói.
Lê Tâm khẽ gật đầu, đôi mắt anh vẫn mang theo thần tình lạnh nhạt, bình tĩnh, mặc dù cô gái này rất xinh đẹp nhưng dường như cũng chưa đủ để nhấc lên gợn sóng trong lòng anh. Hay Lê Tâm cần một cảm giác khác biệt?
"Xin chào, cô là tìm ta?" Giọng Lê Tâm nhàn nhạt vang lên, khiến cho người ta nghe không được bất kỳ cảm xúc gì.
Cô gái thấy vậy thì cũng hơi ngạc nhiên, bởi cô biết mị lực của mình là rất lớn, rất ít người đàn ông trẻ đối mặt với cô mà bình tĩnh được như vậy. Đây là thật sự hay là người thanh niên này cố ý biểu hiện với nàng như vậy để tìm sự chú ý?
"Đúng vậy, xin tự giới thiệu tôi là Thu Thuỷ, phó hội trưởng Thanh Sương hội. Sáng nay tôi đã được chứng kiến sức mạnh từ anh, bởi vậy tôi đặc biệt tới đây để mời anh gia nhập hội"
Giọng nói của nàng tuy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, từng từ một vang lên chắc chắn và kiên định. Lê Tâm nghe xong trong nội tâm cũng là kinh ngạc. Bởi vì Thanh Sương hội kiếp trước Lê Tâm cũng không lạ, hiện tại công hội mới thành lập nhưng sau này bọn họ danh tiếng rất lớn.
Thu Thủy thấy Lê Tâm không trả lời liền tiếp tục nói: "Hiện tại chúng tôi có thể trả lương cho anh 150 triệu một tháng để ngươi tham gia công hội. Đây chỉ là mức khởi điểm. Nếu anh càng thể hiện được năng lực thì chúng tôi có thể tiếp tục tăng lương cho anh."
Thấy Lê Tâm không nói gì, Thu Thuỷ tiếp tục nói tiếp: "Địa vị của anh trong công hội có thể đứng hàng trưởng lão, trang bị trong công hội sẽ ưu tiên cho anh được chọn lựa. Thời gian bình thường công hội không hạn chế tự do của anh. Nhưng khi cần thiết thì anh cần ra tay hoặc thực hiện nhiệm vụ của công hội."
Lê Tâm nghe vậy trong nội tâm cực độ kinh ngạc rồi. Chẳng nhẽ do lời đề nghị của Thu Thuỷ không đủ hấp dẫn? Không phải ngược lại đề nghị này quá hấp dẫn mới đúng. Mức lương 150 triệu là một khoản tiền lớn, chỉ dành cho những tuyển thủ hàng đầu trong nước. Trong khi lương nhân viên bình thường chỉ được trả khoảng 7 triệu, thì đây là con số khiến nhiều người phải mơ ước.
Lê Tâm vẫn giữ sự điềm tĩnh trong ánh mắt. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Thu Thủy, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của nàng.
- Điều kiện mà cô ra rất hấp dẫn, nhưng tôi có ý kiến đó là tôi sẽ ở lại công hội trong vòng 1 năm. Sau thời gian đó thì sẽ thì sẽ tính tiếp. Và tôi cũng không cần trang bị gì từ công hội và mỗi tháng tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ đúng ba lần.
Lê Tâm nói, giọng điềm đạm. Thu Thủy hơi bất ngờ trước yêu cầu của Lê Tâm. Cô dừng lại một lúc, ánh mắt nàng thoáng lấp lánh như đang tính toán điều gì đó. Thay vì đồng ý ngay, cô khẽ nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn. Cô tiếp tục nói nói, giọng nói vẫn mềm mại nhưng pha chút lưỡng lự:
- Ta không thể quyết định ngay lập tức. Ta cần thương thảo thêm với hội trưởng trước khi có thể đưa ra câu trả lời.
Lê Tâm gật đầu, anh không ngạc nhiên trước phản ứng của Thu Thủy. Lê Tâm không muốn bị ràng buộc quá sâu vào một công hội, dù điều kiện có hấp dẫn đến đâu.
Thu Thủy khẽ mỉm cười, nàng bước tới gần hơn, ánh mắt nàng lấp lánh dưới ánh trăng, tạo nên một cảm giác ấm áp nhưng không kém phần bí ẩn. "Trước mắt, chúng ta có thể kết bạn không? Dù sao, chúng ta cũng cần giữ liên lạc để cập nhật tình hình và thông tin khi cần thiết."
Lê Tâm nhìn nàng một lúc, ánh mắt anh dần mềm đi. Sự chân thành và khôn khéo của Thu Thủy khiến Lê Tâm rất thưởng thức. Thu Thuỷ không chỉ là một cô gái xinh đẹp, nàng còn là một người có khả năng giao tiếp tinh tế và biết cách thuyết phục người khác một cách tự nhiên.
"Được thôi," Lê Tâm đáp. Anh mở giao diện trò chơi, gửi yêu cầu kết bạn cho Thu Thủy. Sau khi xác nhận, Nhược Thuỷ hiển thị trong danh sách bạn bè, hiển nhiên Nhược Thuỷ là tên ingame.
"Tôi sẽ thông báo cho anh sau khi thương thảo với hội trưởng," Thu Thủy nói thêm, giọng nói của nàng dường như nhẹ nhàng hơn khi mối quan hệ giữa hai người đã có bước tiến đầu tiên.
Lê Tâm đứng lặng nhìn theo bóng dáng của nàng dần khuất sau con đường nhỏ, ban đêm ánh trăng chiếu rọi đại địa hư vô và mờ ảo. Bỗng nhiên lúc này, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: “Bạn đã online được bốn tiếng, vui lòng đăng xuất để tránh ảnh hưởng sức khỏe.” Lê Tâm khẽ gật đầu, chuẩn bị thoát ra khỏi thế giới "Thiên Mệnh." Trở về căn phòng trọ tĩnh lặng. Thời gian như ngưng đọng, một cảm giác trống rỗng len lỏi vào tâm trí anh.
Lê Tâm nhìn đồng hồ, một cảm giác đói bụng dâng lên. Anh bước vào căn bếp nhỏ, bắt đầu chuẩn bị bữa cơm sườn quen thuộc. Lê Tâm lấy ra những miếng sườn từ tủ lạnh, khéo léo ướp gia vị, để hương thơm của nước mắm, tỏi và tiêu len lỏi khắp căn phòng. Dầu trong chảo sôi lên, phát ra tiếng xèo xèo nhẹ nhàng khi những miếng sườn vàng ruộm được thả vào. Mùi thơm lan tỏa, bao trùm lấy không gian nhỏ bé, nhưng đầy ấm cúng.
Khi cơm chín và sườn đã được xếp gọn gàng trên đĩa, Lê Tâm ngồi xuống bàn, chậm rãi thưởng thức từng miếng. Cảm giác ấm áp của bữa cơm, dù đơn giản nhưng làm dịu đi phần nào sự mệt mỏi của anh sau một ngày dài đối diện với những thử thách. Sau bữa tối, Lê Tâm dọn dẹp gọn gàng, rồi bước ra ngoài ban công để hít thở không khí mát lạnh của buổi tối.
Trời đã về khuya, bầu trời đêm trải rộng, lung linh với hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh. Ánh trăng rọi xuống, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, như một tấm thảm bạc rực rỡ trải dài vô tận. Lê Tâm đứng đó, đôi mắt dõi xa về phía chân trời, suy nghĩ miên man về tất cả những gì đã trải qua. Cuộc chiến vừa rồi của Thánh Tăng hiện về trong tâm trí Lê Tâm, một cảnh tượng khắc sâu vào trái tim.
Thánh Tăng, với sức mạnh tối thượng, đã đối đầu với sinh vật rất mạnh từ Thâm Uyên trong trận chiến cuối cùng. Lê Tâm nhớ lại cách mà Thánh Tăng điều khiển những luồng khí mạnh mẽ, đầy uy quyền, từng chiêu thức dứt khoát mang theo sức mạnh tinh thần vô song. Thế nhưng, ngay cả sức mạnh của người cũng không đủ để đẩy lùi Thâm Uyên – một thế lực vô cùng mạnh mẽ và bí ẩn. Những gì chứng kiến khiến Lê Tâm không khỏi băn khoăn: "Rốt cuộc Thâm Uyên là gì? Là nguồn gốc của ma quỷ hay là thứ tồn tại vượt xa hiểu biết?"
Càng suy nghĩ, Lê Tâm càng thấy bí mật của Thiên Mệnh ngày một mờ mịt hơn. Kiếp trước, Lê Tâm không có cơ hội tiếp xúc với những bí mật này, nhưng hiện nay nhận ra rằng Thiên Mệnh cùng Lam Tinh tồn tại hiểm nguy còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Tương lai phía trước vốn tràn đầy tự tin thì giờ đây nó như một con đường phủ bị sương mù bao phủ. Lê Tâm cảm thấy nỗi bất an len lỏi trong từng suy nghĩ của mình, nhưng cùng lúc đó, anh cũng cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết.
Dù con đường phía trước có rất nhiều khó khăn, nhưng với khởi điểm hiện tại, Lê Tâm có niềm tin đương đầu hết với tất cả mọi thứ. Bầu trời đêm kia, dù lung linh và đẹp đẽ, lại ẩn chứa những điều mà con người chưa thể nào hiểu hết.