Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Võng Du Thiên Mệnh
Unknown
Chương 20: Lựa chọn
Lê Tâm ngồi đọc sách trên chiếc bàn gỗ. Tay anh lật từng trang sách cũ kỹ trong cuốn sổ do Trưởng thôn trao cho. Ánh sáng hắt lên gương mặt anh, hòa vào bầu không khí tĩnh lặng đầy bí ẩn của màn đêm. Từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian, và mùi hương gỗ mục từ quyển sổ hòa lẫn với mùi khói thoang thoảng khiến không gian trở nên tĩnh mịch hơn. Quyển sổ như chứa đựng cả một kho tàng tri thức về các môn phái trải dài khắp thế giới Thiên Mệnh, nơi mà bất kỳ ai bước vào con đường tu tiên cũng mơ ước được một lần gia nhập.
Lê Tâm bắt đầu đọc từ trang đầu tiên, nơi ghi chép những môn phái nổi tiếng và hùng mạnh nhất trong thế giới tu tiên hiện nay. Thánh Địa Cửu Thiên, Kiếm Vân Cung, Vạn Linh Tông… mỗi cái tên đều gắn liền với những truyền thuyết oai hùng và uy lực vô song. Các môn phái nhất phẩm này là đỉnh cao của tu tiên giới, nơi mà những thiên tài kiệt xuất từ khắp các lục địa tìm đến để học hỏi và phát triển sức mạnh.
Lê Tâm lướt qua những cái tên này với ánh mắt bình thản, mặc dù đời trước anh cũng gia nhập vào môn phái ngũ phẩm mà thôi. Nhưng hiện tại lại có cơ hội gia nhập vào những môn phái nhất phẩm mạnh nhất. Mà cuốn sổ này ghi lại rất nhiều tin tức và đặc điểm của mỗi môn phái. Lê Tâm cần thăm dò kỹ càng để xem môn phái nào thật sự phù hợp.
Lê Tâm tiếp tục lật từng trang, lướt qua hàng loạt môn phái khác nhau với đủ loại công pháp và truyền thống. Mỗi môn phái có một nét đặc sắc riêng: một số mạnh về kiếm đạo, số khác chuyên tu về phù chú, hoặc là điều khiển linh thú. Từ những môn phái hạng cao cho đến những môn phái trung bình và yếu kém, thế giới tu tiên hiện ra như một bức tranh rộng lớn với hàng ngàn lựa chọn.
Nhưng rồi, một cái tên hoàn toàn xa lạ xuất hiện trên trang giấy khiến tim anh bất giác đập mạnh: Thái Hư Môn.
Thông tin về môn phái này ít ỏi, chỉ vỏn vẹn vài dòng, gần như bị lãng quên giữa những môn phái hùng mạnh khác. Thái Hư Môn được liệt vào hạng bát phẩm, một môn phái đã suy tàn đến mức hầu như không ai còn nhớ đến nó. Nhưng có điều gì đó về cái tên này khiến Lê Tâm muốn tìm hiểu nó.
Trong giới thiệu thì Thái Hư Môn từng là một trong những thế lực mạnh nhất của thời viễn cổ. Nhưng hiện tại Thái Hư Môn đã suy tàn, gần như bị xóa sổ khỏi bản đồ tu tiên. Hiện giờ, chỉ còn lại một tàn tích nhỏ ở Tây Nguyên Lục Địa, nằm trên một ngọn dãy núi hiểm trở và ít người qua lại. Số lượng môn nhân rất ít và hầu như mọi người ở đó đều không tin tưởng truyền thuyết này. Cho rằng Thái Hư Môn chỉ là đang khoác lác mà thôi, không có mấy ai thật sự coi trọng nó cả.
“Thái Hư…” Lê Tâm nhẩm đọc cái tên đó, một cảm giác kỳ lạ dâng lên bên trong người, như thể là tiếng vang vọng từ quá khứ, kết nối với thiên phú mà Lê Tâm sở hữu với thực tại.
Lê Tâm đặt tay lên dòng chữ, cảm giác có gì đó rất quen thuộc nhưng lại mơ hồ. Thiên phú "Thái Hư chi tâm" của mình liệu có liên quan mật thiết đến Thái Hư Môn hay không? Điều này vẫn là một ẩn số, nhưng trực giác mách bảo anh rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đây là một sự đ·ánh b·ạc mạo hiểm, bỏ qua cơ hội gia nhập vào những môn phái hùng mạnh nhất, nơi tài nguyên và lực lượng dồi dào có thể trợ giúp Lê Tâm có thể thăng tiến sức mạnh rất nhanh. Mặc dù có chút xoắn xuýt nhưng rất nhanh Lê Tâm đã có quyết định.
Thấy Lê Tâm đến trước mặt mình, trưởng thôn đôi mắt trầm tư nhìn anh.
"Ngươi đã quyết định?"
Trưởng thôn cất tiếng hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng một sự nghiêm túc lạ thường.
Lê Tâm gật đầu, đôi mắt kiên định. "Tôi chọn lựa Thái Hư Môn."
Trưởng thôn nghe đến cái tên đó, đôi mày khẽ nhíu lại, ông cầm lên cuốn sổ theo dõi tin tức về môn phái này. Trầm ngâm một lát rồi nhìn Lê Tâm đầy nghi hoặc:
- Thái Hư Môn sao? Tại sao ngươi lại chọn một môn phái yếu kém và suy tàn như vậy? Với khả năng của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể chọn một môn phái hùng mạnh hơn, nơi có thể giúp ngươi phát huy hết tiềm năng.
Lê Tâm lặng im trong giây lát, ánh mắt nhìn thẳng vào Trưởng thôn chậm rãi nói:
- Không biết vì điều gì khi nhìn thấy cái tên này tôi lại có một cảm giác nếu như không chọn lựa nó thì sẽ để lại một tiếc nuối rất lớn vậy. Trưởng thôn ngài có tin vào định mệnh không?
Trưởng thôn thở dài, ánh mắt ông dịu đi, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng. Ông đứng dậy, bước tới bên cạnh Lê Tâm và đặt một tay lên vai anh, như một người thầy đang khuyên nhủ đứa học trò cứng đầu:
- Ngươi còn trẻ, và có tiềm năng vô hạn. Đường tu tiên là một con đường dài và khắc nghiệt, mỗi lựa chọn đều có thể ảnh hưởng đến tương lai của ngươi. Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại. Có rất nhiều môn phái hùng mạnh sẵn sàng đón nhận ngươi, nơi đó ngươi sẽ có đủ tài nguyên, công pháp, và sự bảo vệ cần thiết để trưởng thành.
Lê Tâm im lặng, cảm nhận sự lo lắng từ Trưởng thôn. Ông nói không sai, gia nhập một môn phái mạnh mẽ chắc chắn sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn. Nhưng trái tim anh vẫn hướng về Thái Hư Môn, như thể định mệnh đã vạch sẵn con đường này. Mà anh cũng không muốn để lại tiếc nuối, kiếp trước Lê Tâm đã có quá nhiều tiếc nuối rồi. Đời này anh chỉ muốn sống một cuộc đời thông suốt, còn tương lai phát sinh thì ai mà biết được.
"Tôi hiểu, thưa trưởng thôn." Lê Tâm đáp nhẹ nhàng. "Tôi cảm thấy rằng đó là nơi duy nhất có thể giúp tôi giải đáp những câu hỏi của mình."
Trưởng thôn trầm ngâm một lúc lâu. Ông hiểu rằng không thể thuyết phục Lê Tâm thay đổi quyết định. Cuối cùng, ông gật đầu, chấp nhận:
- Được rồi, nếu ngươi đã kiên định như vậy, ta không còn gì để nói. Nhưng hãy nhớ, con đường ngươi chọn không hề dễ dàng, hãy cố gắng bước đi về phía trước dù có bất kỳ điều gì xảy ra.
Lê Tâm mỉm cười, sau đó hướng về phía trưởng thôn gật đầu. Trưởng thôn nhìn Lê Tâm với ánh mắt đầy xúc cảm. Sự kiên định trong đôi mắt của người thanh niên này làm ông thoáng nhớ về chính mình thời trẻ, một thời nhiệt huyết, táo bạo và không ngừng theo đuổi lý tưởng.
Tuổi trẻ của ông đã qua, nhưng giờ đây, nhìn Lê Tâm, ông như nhìn thấy một phần của quá khứ mình trong chàng trai trẻ này. Ông trao phong thư tiến cử cho Lê Tâm, lá thư với dấu triện đỏ thắm của triều đình tỏa ra khí thế uy nghiêm, chứng nhận một hành trình mới đang mở ra trước mắt Lê Tâm.
Trưởng thôn hít một hơi sâu, ánh nắng sớm chiếu qua những tán cây làm nổi bật vẻ thanh bình của Tân Thủ Thôn. Ông quay sang Lê Tâm, trầm giọng nói:
"Đi thôi. Ta sẽ dẫn ngươi đến truyền tống trận."
Trưởng thôn bước ra khỏi nhà, Lê Tâm theo sát phía sau. Trời sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, làm không gian trở nên rực rỡ và ấm áp. Những tia nắng vàng nhạt len lỏi qua từng nhành cây, chiếu xuống con đường lát đá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của hoa dại và cỏ cây xung quanh, tạo nên cảm giác dễ chịu nhưng cũng đầy lưu luyến.
Tân Thủ Thôn vào buổi sáng luôn nhộn nhịp những người chơi, nhưng dường như mọi thứ đều tĩnh lặng hơn khi Lê Tâm và trưởng thôn tiến về phía cuối làng. Cuối cùng, họ đến một khoảng đất trống ở rìa ngôi làng. Ở đó, giữa bãi đất trống rộng lớn, truyền tống trận hiện ra. Đó là một vòng tròn khổng lồ khắc sâu vào mặt đất, bao quanh bởi những hoa văn cổ xưa phức tạp, phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt dưới ánh mặt trời. Những họa tiết ấy uốn lượn như dòng chảy của một con sông, tạo nên một không gian huyền bí khó tả.
Truyền tống trận này không phải điều gì xa lạ với người dân Tân Thủ Thôn. Nó đã xuất hiện từ trước khi những người chơi đầu tiên đến đây một thời gian, mỗi khi có người đạt đến giới hạn của Tân Thủ Thôn, họ sẽ được truyền tống đến những khu vực mới được chỉ định. Và mỗi trưởng thôn đều có nhiệm vụ chấp hành điều này.
Trưởng thôn tiến lên phía trước, đôi tay già nua nhưng đầy uy lực chạm nhẹ lên mặt đất nơi khắc trận pháp. Ông khẽ truyền vào đó một dòng linh lực ổn định. Ngay lập tức, những hoa văn trên mặt đất sáng lên mạnh mẽ hơn, tỏa ra ánh sáng chói lòa như những ngôi sao đang nở rộ. Ánh sáng ấy lan tỏa khắp bãi đất trống, bao bọc lấy truyền tống trận như muốn kết nối với cả thiên địa. Tiếng xì xào khe khẽ của năng lượng chuyển động vang lên trong không gian, tạo cảm giác trang nghiêm.
Lê Tâm nhìn trận pháp, truyền tống trận là một trận pháp cổ xưa liên kết giữa các vùng đất trong Thiên Mệnh. Trưởng thôn quay lại, ánh mắt ông nhìn Lê Tâm một lần nữa.
"Ngươi có thực sự chắc chắn muốn lựa chọn con đường này không?" Trưởng thôn hỏi, giọng nghiêm túc bởi chính mắt ông nhìn thấy khả năng của Lê Tâm khác biệt như nào so với những người chơi bình thường, khiến cho ông có chút suy nghĩ cho người thanh niên này.
"Tôi đã lựa chọn rồi." Lê Tâm đáp, giọng anh trầm tĩnh nhưng chắc chắn.
Trưởng thôn nhìn sâu vào mắt Lê Tâm như muốn khuyên bảo thêm nữa, nhưng cuối cùng, ông gật đầu chấp nhận.
"Rất tốt." Trưởng thôn nói, giọng trầm lắng.
- Nếu ngươi đã chọn, ta sẽ không cản trở. Nhưng hãy nhớ, con đường này sẽ không dễ dàng. Hãy luôn giữ vững niềm tin và ý chí, vì chỉ có thế mới giúp ngươi vượt qua mọi thử thách.
Lê Tâm cúi đầu cảm tạ. Anh biết ơn sự chỉ dẫn và những lời khuyên của trưởng thôn, nhưng hơn hết, Lê Tâm càng tin vào con đường mình đã chọn. Trưởng thôn đặt tay lên vai Lê Tâm, ánh mắt ông ánh lên vẻ dịu dàng nhưng cương nghị.
- Hãy cẩn thận, chàng trai trẻ. Con đường phía trước còn dài, nhưng ta tin ngươi sẽ vượt qua được.
Dưới ánh sáng rực rỡ của truyền tống trận, Lê Tâm bước vào vòng tròn. Ánh sáng bao phủ lấy anh, và chỉ trong chớp mắt, cả cơ thể anh như tan biến vào hư không, để lại một không gian trống rỗng và yên tĩnh giữa ngôi làng thanh bình.