Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Vô đề

Chương 33: Vô đề


Sau khi những câu chuyện về Thiên Mệnh tạm gác lại, mọi người dần trở lên quen thuộc, không khí trong căn biệt thự dần trở nên nhẹ nhàng và ấm cúng hơn. Thu Thuỷ nhanh chóng xuống bếp, chuẩn bị cho bữa tối. Chỉ trong một thời gian ngắn, một bàn ăn thịnh soạn với các món ăn nóng hổi đã được bày ra. Mùi hương thơm lừng lan tỏa khắp phòng, khiến ai nấy đều cảm thấy đói bụng. Các món ăn không chỉ ngon mắt mà còn được chế biến rất tỉ mỉ, từ các món truyền thống đến các món Tây Âu.

- Mọi người, đến dùng bữa nào.

Thu Thủy nói với giọng vui vẻ, vẫy tay mời mọi người đến bàn ăn. Lê Tâm cũng khẽ đứng dậy, cùng Thu Thuỷ và nhóm của Nhã Vân tiến đến bàn. Cả nhóm nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Nhìn qua, bàn ăn dài được bày biện tinh tế, từ món nướng cho đến các món súp, salad. Mỗi món ăn đều được trang trí đẹp mắt, như thể đã qua bàn tay của những đầu bếp chuyên nghiệp. Ánh đèn vàng dịu chiếu lên từng món ăn, khiến chúng càng thêm phần hấp dẫn.

Khi tất cả đã ngồi xuống, Trúc Nhân, em trai của Nhã Vân, không ngần ngại đứng dậy, xách ra một chai rượu ngâm mà cậu ta tự hào gọi là "bảo bối." Đó là một chai rượu ngâm thảo dược quý, với màu nâu hổ phách trong suốt.

"Này, Lê Tâm." Trúc Nhân nói với vẻ cười cợt: "Chúng ta hãy cùng uống một ly để chào mừng cậu đã gia nhập hội. Cậu không ngại chứ?"

Lê Tâm cười nhẹ, gật đầu đáp:

- Không thành vấn đề.

Nhìn thấy sự bình thản của Lê Tâm, Trúc Nhân càng thêm quyết tâm "phục thù" vụ bắt tay ban nãy. Cậu đổ đầy hai ly rượu, đưa cho Lê Tâm một ly rồi hất mặt thách thức:

- Nào, cạn ly!

Lê Tâm không chút do dự, nâng ly lên và uống một hơi. Rượu thấm qua cuống họng, vị đậm đà và thơm của thảo dược lan tỏa, nhưng với Lê Tâm, loại rượu này cũng chỉ ở mức trung bình, không đủ mạnh để làm khó cậu. Trong khi đó, Trúc Nhân cũng uống một hơi hết.

- Sảng khoái.

Trúc Nhân khà một tiếng rồi nói. Tiếp đó, Trúc Nhân bắt đầu rót thêm rượu, mời hết ly này đến ly khác cho Lê Tâm. Cậu ta hăng hái, có phần liều lĩnh, như thể muốn thử xem tửu lượng của Lê Tâm đến đâu. Các cô gái xung quanh, đặc biệt là Nhã Vân, cũng không chịu thua kém, nâng ly lên chúc mừng và cùng uống một vài ngụm. Thu Thủy dù tửu lượng không mạnh nhưng cũng vui vẻ uống một ly nhỏ để hưởng ứng không khí. Cả phòng ăn nhanh chóng tràn ngập tiếng cười đùa và trò chuyện vui vẻ.

Nhã Vân, với phong thái chị đại, ngồi đối diện Lê Tâm. Cô uống không hề ngần ngại, hết ly này đến ly khác, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên mỗi khi uống cạn. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn trần chiếu lên khuôn mặt quyến rũ của Nhã Vân, làm nổi bật lên nét đẹp trưởng thành và đầy sức hút của cô. Mỗi khi cô mỉm cười, đôi mắt long lanh như ánh trăng, khiến ai nhìn vào cũng khó mà rời mắt.

Dù cả phòng ăn dần chìm trong sự hưng phấn của men rượu, nhưng Lê Tâm vẫn giữ bình tĩnh. Ánh mắt cậu vẫn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi rượu. Các cô gái dần cảm nhận được sự khác biệt, cũng chỉ dừng lại sau vài ly. Trong khi đó, Nhã Vân càng uống càng hăng, nét quyến rũ của cô càng thêm phần lôi cuốn khi mặt ửng đỏ vì men rượu. Cô ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt nhìn Lê Tâm có chút tò mò.

Trúc Nhân, sau khi uống thêm vài ly nữa, bắt đầu có dấu hiệu say. Gương mặt cậu đỏ bừng, miệng lẩm bẩm một vài câu vô nghĩa, tay lắc lư như muốn tiếp tục uống. Nhưng khi định rót thêm một ly nữa, tay cậu run lên, rượu tràn ra ngoài. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Trúc Nhân gục xuống bàn, tiếng ngáy khẽ vang lên.

- Haha, đúng là không phục thì uống mà!

Thuỳ Linh bật cười, nhìn cảnh Trúc Nhân gục ngã mà không khỏi trêu chọc, cả bàn theo đó cười vang lên. Đúng lúc này, Trúc Nhân lại bật dậy khiến cả bàn sửng sốt:

- Nấc...Chưa tài đâu...Nấc...

Trúc Nhân chỉ kịp nói câu đó rồi gục hẳn. Cả bàn lại phá lên cười, Nhã Vân cũng nhìn Trúc Nhân bằng ánh mắt đầy cưng chiều, bởi bình thường Trúc Nhân cũng khá mệt mỏi nên thi thoảng cũng cần buông lỏng. Mà mỗi lần buông lỏng thì hầu như kết quả như vậy, chỉ là thể trạng của Trúc Nhân rất tốt, ngủ qua một đêm sáng mai lại bình thường không bị gì hết nên Nhã Vân cũng liền lười quản.

Sau bữa tiệc ấm cúng và những ly rượu nồng, Thu Thủy và Lê Tâm rời khỏi biệt thự. Ánh đèn từ căn biệt thự lấp lánh trong màn đêm, phản chiếu qua những cửa kính sáng loáng, làm nổi bật vẻ tráng lệ của ngôi nhà. Thu Thủy bước nhanh về phía chiếc xe hơi của mình, động tác nhẹ nhàng rất thuần thục. Cô mở cửa xe cho Lê Tâm, khẽ mỉm cười:

- Nào, chúng ta đi thôi.

Lê Tâm bước vào xe, ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái. Thu Thủy khởi động xe, âm thanh động cơ êm dịu vang lên, như một điệu nhạc nhỏ nhẹ hòa vào không gian yên tĩnh của đêm. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, từ từ rời khỏi biệt thự, hòa mình vào con đường vắng vẻ của Hà Thành về đêm.

Hà Thành, khi màn đêm buông xuống, toát lên một vẻ đẹp khác lạ. Những tòa nhà cao tầng, những con đường thẳng tắp và ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ướt sương, tạo ra một bức tranh lung linh, huyền ảo. Những hàng cây bên đường khẽ đung đưa trong gió, như những chứng nhân lặng lẽ của cuộc sống đô thị đang tiếp diễn dù đã vào khuya.

Bên trong xe, không gian êm dịu với tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua. Thu Thủy liếc nhìn Lê Tâm, rồi bất giác hỏi:

- Cậu có thích ngắm cảnh về đêm không?

Lê Tâm khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt anh dõi theo từng ánh đèn vàng lung linh xa xa, những ngôi nhà san sát bên nhau, cùng nhịp sống tĩnh lặng của thành phố. Anh đáp lại, giọng trầm tĩnh:

- Đêm đến, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng hơn, con người cũng có thời gian để nhìn lại chính mình. Giữa những ánh đèn và màn đêm tĩnh mịch, chúng ta có thể cảm nhận được nhiều thứ mà ban ngày vội vã bỏ qua.

Lê Tâm cũng không trả lời vấn đề của Thu Thuỷ. Thu Thủy gật đầu cũng không tiếp tục thắc mắc, tay nhẹ nhàng xoay vô-lăng để xe rẽ sang con phố khác, nơi hàng cây cổ thụ hai bên đường tỏa bóng, tạo nên một không gian đầy chất thơ. Cô cười nhẹ:

- Đúng vậy, có những lúc chỉ khi màn đêm buông xuống, chúng ta mới có cơ hội dừng lại và suy nghĩ. Ban ngày, con người bận rộn với công việc, với cuộc sống... Nhưng đêm đến, họ mới thực sự đối diện với chính mình, với những điều mà khát vọng nhất từ sâu thẳm trái tim.

Chiếc xe lướt qua những con đường vắng vẻ, ánh đèn đường vàng dịu dàng soi sáng từng khoảng khắc. Những tòa nhà cao tầng đứng lặng lẽ như những nhân chứng của cuộc sống đô thị, và giữa không gian đó, Lê Tâm cảm thấy một sự bình yên khó tả.

Lê Tâm quay sang nhìn Thu Thủy, ánh mắt dịu dàng của cô chiếu qua ánh sáng mờ ảo trong xe, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Thu Thuỷ nhìn như rất hiền lành, dịu dàng nhưng thực chất tính cách cũng khá mạnh mẽ, thông minh và rất hiểu lòng người. Đây là cảm giác mà Thu Thuỷ mang đến cho Lê Tâm, mặc dù thời gian quen biết nhau chỉ có một ngày nhưng Lê Tâm thấy rất dễ chịu khi ở bên cô.

- Cậu có bao giờ tự hỏi, cuộc sống thực sự là gì không? Tất cả những thứ chúng ta làm, những nỗ lực... cuối cùng có ý nghĩa gì?

Khi xe dừng lại trước một ngã tư, Thu Thủy bất giác nhìn lên bầu trời, ánh mắt đăm chiêu nói. Lê Tâm nhìn Thu Thuỷ gương mặt tràn đầy tâm sự có chút ngạc nhiên, bởi Thu Thuỷ mới 24 tuổi thôi, là thời điểm khá sớm để hỏi vấn đề này.

- Cuộc sống không phải là tìm kiếm ý nghĩa, mà là chấp nhận rằng đôi khi, ý nghĩa của nó không thể nắm bắt được. Chúng ta chỉ cần sống, trải nghiệm, và đón nhận.

Lê Tâm trầm ngâm nói, đây chính là câu trả lời của cậu cho câu trả lời này. Thu Thuỷ nghe vậy giật mình, đôi mắt to tròn tràn đầy ngạc nhiên nhìn Lê Tâm, cô không thể nghĩ tới mình lại nhận được câu trả lời này từ một người thanh niên.

Chiếc xe của Thu Thủy dần dừng lại trước cổng nhà trọ của Lê Tâm, đèn pha chiếu sáng cả một khoảng sân nhỏ phía trước. Ánh đèn đường vàng vọt kết hợp với màn đêm tĩnh lặng, tạo nên một không gian yên bình nhưng có phần bí ẩn. Cả hai không nói gì thêm suốt chặng đường còn lại, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật Hà Thành đang chìm dần vào giấc ngủ.

Thu Thủy chậm rãi tắt động cơ, nhìn sang Lê Tâm rồi nhẹ nhàng nói:

- Đến rồi, cậu về nghỉ ngơi nhé.

Lê Tâm gật đầu, nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe chậm rãi bước vào nhà. Cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu khe khẽ khi Lê Tâm đẩy vào. Bóng dáng của cậu nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối của ngôi nhà.

Trong giây phút đó, Thu Thủy vẫn ngồi trong xe, mắt cô dõi theo hình bóng của Lê Tâm cho đến khi cậu hoàn toàn khuất sau cánh cửa. Ánh mắt của cô thoáng hiện lên một vẻ phức tạp – vừa tò mò, vừa thắc mắc. Từ khi gặp Lê Tâm, cô không khỏi có cảm giác về sự khác biệt của người thanh niên này so với những người khác. Cậu không chỉ bình tĩnh đến kỳ lạ, mà còn toát lên một vẻ gì đó bí ẩn, khó đoán định, như thể có một thế giới khác nằm sâu trong tâm trí mà không ai có thể chạm tới.

Chiếc xe vẫn đứng yên trước cổng thêm vài giây nữa, rồi Thu Thủy hít một hơi dài, đôi mắt đăm chiêu trước khi cô quay đầu xe, chậm rãi rời đi. Những ánh đèn từ chiếc xe biến mất dần trong màn đêm, để lại con đường trống trải và tĩnh lặng.

Chương 33: Vô đề