Vọng Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Mò Ốc Chi Pháp
"Ta sợ cái gì!" Giang Phong hừ lạnh. Hắn đương nhiên không sợ rắn, chỉ là luôn có cảm giác sai sai ở đâu đó.
"Sao lại là ta?" Giang Phong thốt lên.
"Có Tiểu An sao, vậy ta yên tâm!" Thái độ của Phụng Lão quay ngoắt 180 độ. Giang An là hắn nhìn lớn lên từ nhỏ. Đừng thấy nha đầu này thấp hơn cả đám một cái đầu mà coi thường. Không chỉ thông minh, khéo tay, đảm đang, mà còn vô cùng can đảm.
Chương 10: Mò Ốc Chi Pháp
"Tiểu Thịnh, các ngươi đi đâu đấy?"
Mười mấy giây, Tiểu Linh đã lựa chọn được ba bốn con, nhưng Giang Phong từ đầu đến cuối chỉ quay mỗi cái mông nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ok!" Tiểu Linh cúi xuống, tiến hành bắt con ốc đầu tiên trong đời.
Dương Phụng là hàng xóm trong thôn, tuổi già không có việc gì làm nên mỗi ngày đều g·iết thời gian bằng việc bày bán mấy thứ linh tinh. Hôm nay cũng vậy, Phụng Lão chọn một gốc cây gần bến thuyền bày sạp, thấy cả tiểu đội khí thế bừng bừng đi ngang qua, nhìn kĩ trong đó có cả cháu mình, liền lớn giọng hô:
Hắn lấy bình trà từ tay Giang An, cũng đổ lên miệng mình một ngụm. Trà này hắn ủ bằng Linh Thủy, Linh Thủy có một chút linh khí, với hắn không có bao nhiêu tác dụng, nhưng với người phàm như các nàng mà nói, còn hơn liều thuốc quý.
Giang Phong hiểu ý hứng miệng giỏ.
Rất nhanh, cả nhóm đã chia đội xong, tự chọn lấy cho mình một khu vực bắt đầu mò.
"Mò ốc nhưng cũng không thể bắt bừa mà nên lựa chọn những con mập mạp đầy đặn, như vậy thịt mới ngon."
Tiểu Linh lại uống thêm một ngụm, dễ chịu~
Nàng không thể cho ra đánh giá tiểu tiết như Thanh Lan, chỉ có thể kết luận như vậy.
Xuất thân gia giáo, không thể mất vệ sinh, còn có hai người chưa uống đâu.
"Mò ốc thì có cái gì khó!" Chưa đợi Giang An nói, cả đám đã nhao nhao lên. Trong nhóm đa phần là con trai, gặp một bạn gái người thành phố xinh đẹp như vậy, tất nhiên muốn sĩ diện thể hiện.
"Bà cũng thử đi!" Giang An chỉ vào một khe đá có mấy con ốc đang bám nói.
Tiểu Thịnh bị ông nội ngăn cản, ấp úng trả lời: "Thế nhưng mà... Có chị đại đi cùng..."
"Cậu giỏi thật đấy!" Tiểu Linh hâm mộ.
Hết chương 10.
...
"Sai lầm!" Giang An tự nhủ. Giữa trưa các nàng mới ra trận, các loại ốc béo đã bị người trước mò đi không ít.
"Nói!" Hiển nhiên Giang An không tin.
"Để nhận biết một con ốc béo, bà có thể kiểm tra vỏ của nó. Ốc béo thường có vỏ mịn, đầy đặn, màu sắc bóng loáng. Còn những con có vỏ khô, bong tróc, thì là ốc đã già. Cũng nên bỏ qua những con vỏ mỏng, trong suốt, bởi đó là loại mới lột xác, thịt vừa gầy vừa nhạt."
Không ít lần cháu hắn đi chơi về với thương tích khắp người.
Giang An vung cây gậy nhỏ chém tán lá cây ven đường, nhếch miệng khinh thường nói: "Lũ gà các ngươi chỉ biết mò ốc thôi. Có ai dám bắt rắn sao? Nhớ năm đó ta một mình ngang dọc bờ đê săn lùng cả ổ rắn... mòe, hình ảnh đó, các ngươi không cách nào tưởng tượng."
"Cảm ơn cậu!" Tiểu Linh có chút bỡ ngỡ, theo cảm nhận của nàng thì cậu bạn này tính tình khá lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận nón mà Giang Phong đưa.
Dần dần, Giang An trở thành bóng ma tâm lý trong lòng đối phương, thấy nàng liền tránh xa.
Giang An vừa giải thích vừa tách một con ốc to bằng ngón chân cái đang bám tại tảng đá dưới chân, đưa cho Tiểu Linh làm ví dụ: "Con này béo này!"
"Ừm, có khó không?" Tiểu Linh tò mò.
...
"Được rồi, là hiểu lầm đi. Trở về có thể biên tập cắt bỏ. Cậu quay cận cảnh tay và mặt như này." Tiểu Linh chỉ trỏ, tay nàng đã nhiễm bùn, chỉ có thể cách không hướng dẫn.
"Tiểu An, Tiểu An, trà nhà cậu ngon quá đi!" Tiểu Linh thốt lên, hai mắt sáng ngời đưa bình trà cho Giang An.
Cạch một tiếng, con ốc rơi gọn vào đáy giỏ.
---
Giang Phong hưởng ứng. Nửa giờ đầu trần đầy nắng để hắn cũng có chút choáng.
Giang An cũng ngó qua nhìn.
Nghe đến chuẩn bị trở về, luyến tiếc không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"Vậy sao còn hỏi?" Giang An vặn lại.
To xác đánh không lại người ta còn muốn người lớn đến ăn vạ? Quá mất mặt.
"Đi đi, nhớ cẩn thận đấy!" Phụng Lão nhắc nhở.
"Bảo ngươi quay cảnh mò ốc, ngươi cứ chằm chằm nhắm cái mông nàng làm gì?!"
Vung vẩy cây gậy tre, nàng bắt đầu phân phó:
Giang Phong: ...
"Ta cũng là lần đầu tiên động đến thứ này, nào biết quay chụp ra sao." Hắn đúng là oan ức. Bản thân là cường giả cao quý, đã sớm miễn nhiễm với những thứ phàm d·ụ·c.
"Hahahaha!"
"Tiểu Linh và Giang Phong đi cùng ta!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lần đầu mò ốc sao?" Giang An dẫn đầu tiểu đội, hỏi Tiểu Linh.
Giang An giơ ngón tay cái làm dấu hiệu "Like".
Tiểu Linh quay đầu, mặt đỏ bừng nhìn Giang Phong. Không ngờ người này nhìn có vẻ hiền lành ít nói nhưng thực chất lại là một tên dê xồm.
Giang An nghe thấy Phụng Lão điểm danh tên mình, chui từ trong đám trẻ ra, quơ quơ cây gậy nhỏ hô:
Tiếng hô vô cùng lớn, tựa như gào thét để cả đám giật mình. Tiểu Thịnh thấy chủ nhân âm thanh là ông nội của mình, gãi gãi đầu đáp lại:
"Cút!" Giang Phong mặt càng đen.
Nàng rất sợ rắn, mặc dù chưa từng thấy loài bò sát này ngoài đời thật.
Nửa giờ trôi qua, dưới sự cần mẫn của hai thiếu nữ, giỏ ốc đầy dần, ước chừng được ba cân.
Cáo biệt Phụng Lão, cả nhóm tiếp tục hành trình.
Giang An nghe vậy, hừ hừ khinh thường nói: "Có gì mà nguy hiểm chứ, đợi lát nữa nếu phát hiện rắn, Giang Phong sẽ biểu diễn cho bà xem!"
Tiểu Linh ngẩng đầu, mặt có chút ngượng. Đưa điện thoại cho Giang Phong: "Quay hộ mình nhé!"
Nhìn nàng lúi húi khổ sở một tay điện thoại một tay mò ốc, Giang An liền đưa ra đề nghị:
"Nhưng cũng không thể chỉ quay mỗi mông nàng!" Giang An nhìn hắn như nhìn k·ẻ b·iến t·hái.
"Ngươi bỏ thuốc độc?"
Tiểu Linh tiếp nhận quan sát, quả nhiên có những yếu tố như Giang An nói.
Trải qua mấy phút đi bộ, rốt cuộc cả nhóm cũng dừng lại tại một góc bờ đê.
Giang Phong không để ý nàng, nhìn Tiểu Linh không có cái gì che nắng, đành gỡ xuống nón của mình đưa: "Đội đi, trời nắng dễ bị cảm."
"Ực ực!"
Từ nhỏ nàng đã được thừa hưởng phẩm trà từ mẹ, mặc dù chỉ là một ít da lông, nhưng cũng đủ để phân biệt tốt kém. Một ngụm trà vừa rồi vào bụng, mặc dù không được ướp lạnh, nhưng lại thanh mát như một làn gió, quét sạch toàn bộ mệt mỏi.
Cả lũ nhao nhao ồ lên thán phục.
"Chị đại uy vũ!"
Tiểu Linh đi bên cạnh, tay cầm điện thoại của mẹ quay video. Nàng muốn ghi lại hành trình mò ốc này rồi đăng lên trang cá nhân của mình. Nghe nhắc đến rắn liền hỏi: "Bắt rắn? Tiểu An, cậu nghiêm túc hả? Không phải rắn rất nguy hiểm sao?"
Giang Phong: "Độc cái đầu ngươi!"
Giang An leo lên một tảng đá, phóng tầm mắt nhìn. Từ nơi này có thể thấy rõ quang cảnh. Con đê dài chừng trăm mét, cũng chính là con đường lớn phân cách Tam Sơn Thôn và Cao Xanh Thôn. Tam Sơn Thôn bên này có núi cao hồ sâu, còn Cao Xanh Thôn bên kia lại là những cánh đồng bao la xanh ngát. Ven bờ đê lác đác từng nhóm người lưng còng lội bùn, hiển nhiên là đang mò ốc.
Giang An dẫn đầu đội của mình, hướng Tiểu Linh giảng giải:
"Có mười hai người, chúng ta chia ra ba người một đội. Đừng đi quá xa, có việc liền hét lớn lên để kịp ứng cứu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nét thật!" Giang An hâm mộ. Đừng nói, loại điện thoại đời mới dưới điều kiện ánh sáng tốt, cho ra chất lượng quay chụp cũng không thua kém gì các loại máy ảnh chuyên dụng.
"Tiểu Phong cố lên! Có chị đại ở đây, không phải sợ!" Đám trẻ cũng nhao nhao cổ vũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Phong: ???
Mặc dù âm thanh của Giang An rất nhỏ, nhưng Tiểu Linh vẫn là nghe thấy. Hôm nay nàng mặc váy ngắn quá đầu gối, mặc dù bên trong còn có quần đùi, nhưng động tác cúi gập người ít nhiều cũng sẽ lộ mông.
Tam Sơn Hồ nước khá sâu, cho dù là ven bờ cũng sâu quá đầu người lớn, cho nên không thích hợp trẻ con đùa nghịch. Muốn mò ốc thì chỉ có đến bờ đê bên kia, sườn đê thoai thoải, nước nông, nhiều ốc, dễ mò. Nhưng điều Phụng Lão lo lắng không phải là sợ nguy hiểm, mà vì bờ đê thường là nơi tụ tập của trẻ con hư hỏng bất hảo từ các thôn khác.
Một hơi, bình trà vơi đi một phần mười.
Thấy ốc béo càng ngày càng thưa thớt, Giang An đề nghị tìm một gốc cây nghỉ ngơi bổ sung nước.
Tiểu Linh thỏa mãn thở một hơi. Nhưng nửa giây sau đó, nàng giật mình: "Trà này..."
"Phụng Lão, ngài yên tâm, có cháu đây!"
Giữa trưa đi đầy nắng, mang theo bình nước bổ sung, rất hợp lý.
"Ta..."
"Thật sao?!"
"Trà này từ đâu ra?" Giang An không để ý hắn, giật lại bình trà uống thêm một ngụm. Trà nhà mình nàng hiểu rất rõ, đây rõ ràng không phải loại hàng ngày nàng vẫn dùng để bán hàng.
"Ta vừa nói rồi đấy còn gì..."
"Nếu không thì nhờ Giang Phong quay đi."
Ba người sau khi rửa sạch tay chân mới tìm đến một bóng d·â·m dưới gốc cây. Giang Phong lấy ra bình trà, đưa cho Tiểu Linh.
Lần này Giang Phong đã hiểu, biết chọn góc nhấn vào trọng điểm, lúc gần lúc xa, không thua kém gì thợ chuyên nghiệp.
"Hàng ngày vẫn dùng chứ đâu!" Giang Phong.
"Móa!" Giang Phong chửi thầm. Hắn rốt cuộc nhận ra sai ở đâu. Hắn từ khi bước vào hàng ngũ Độ Kiếp Cảnh cường giả, tâm cao khí ngạo, nào có chịu ai sai khiến qua. Thế nhưng là chuyển thế đến thế giới này, hắn trong mắt Giang An chỉ là một người anh ruột luôn cần nàng quan tâm kèm cặp.
Phụng Lão: "Chị đại? Tiểu An?"
"Ngươi không dám?" Giang An trợn mắt nhìn hắn.
Rất nhiều lần bạn bè trong thôn b·ị b·ắt nạt, mặc cho đối phương có bao nhiêu người, nàng vẫn đứng ra bênh vực, nói lý lẽ không được liền động tay chân. Mà động tay chân thôi chưa đủ, cái chính là nàng chưa bao giờ thua.
Giang Phong: ...
"Cái này còn phải hỏi, trong nhà ông nội tao còn một bình rượu ngâm Rắn Hổ Mang của chị đại bắt đây này!" Tiểu Thịnh khoe khoang. Hắn tự hào là đàn em trung thành nhất của Giang An.
Cả quá trình tác đều lọt vào mắt Giang An, không khỏi vui vẻ vỗ vai hắn khen một câu: "Được, coi như ngươi biết nghĩ!"
"Cảm ơn cậu!" Tiểu Linh hai tay tiếp nhận, đưa lên, nhưng không để miệng bình trà chạm vào miệng mình.
"Chị đại! Chị đại! Có rắn!"
Một tiếng hô lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiểu Linh.
"Kinh nghiệm mà thôi, Giang Phong!" Giang An từ chối lời khen, lấy lại con ốc trên tay Tiểu Linh, tung về hướng Giang Phong.
Nhưng rất nhanh mặt Giang An liền nổi gân xanh, tay véo mạn sườn Giang Phong nhỏ giọng trách mắng:
Giang Phong gọi. Hắn lục dưới ngăn bàn ra một cái bình, đổ bớt đi một nửa nước bên trong, lại rót trà từ ấm vào, vặn lắp, tìm một sợi dây buộc thòng lọng cổ bình, khoác lên vai, cầm lấy chiếc nón rách. Lúc này mới hài lòng đứng dậy.
"Không dám thì thôi! Để ta ra tay cũng được!" Giang An thở dài thất vọng.
"Mò ốc? vào giờ này? ai cho ngươi đi? Về ngay!!" Phụng Lão quát.
Về phần Tiểu Linh, nàng mò ốc đến nghiện rồi. Thì ra ở nông thôn lại chơi vui đến thế này, đâu như ở nhà, chỉ có học cả ngày, thỉnh thoảng buổi tối mới được ra đường tản bộ.
"Cháu đi mò ốc!"
Mọi việc đều do nàng đưa ra chủ ý và quyết định. Nói theo ngôn ngữ hiện đại, nàng chính là "nóc nhà".
"Không có gì!"
Nhìn hai anh em nhà này cãi nhau, trong lòng cảm thấy ghen tỵ không thôi. Thâm tâm nàng luôn ước gì mình có anh chị hoặc một người em. Chỉ là cha mẹ nàng không chịu, nói có một mình bảo bối là nàng là đủ rồi.
"Ngon sao?" Giang An tiếp nhận bình, cũng cách không uống một ngụm. Rất nhanh, cũng có cảm giác tương tự như Tiểu Linh. Bất quá, nàng không có biểu hiện ra mặt mà lại nhìn qua Giang Phong:
Trên đường.
"Đợi một chút!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.