Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Vọng Tiên

Chương 17: Vọng Tiên


Bữa cơm tối nay Minh Huyền không chỉ mời gia đình Thanh Lan mà còn mời cả Khanh hiệu trưởng.

Trần Khanh đúng giờ có mặt, ngoài việc mang theo một ít hoa quả đến chung vui, hắn còn đặc biệt tặng riêng cho Giang An một chiếc điện thoại thông minh.

Mấy hôm trước, hắn muốn thông báo ngày tựu trường, nhưng vì Giang An không có điện thoại cho nên đành liên hệ qua Minh Huyền, Mà Minh Huyền thì chỉ cuối tuần mới được về nhà. Nghĩ sau này muốn liên hệ gì với Giang An đều phải thông qua Minh Huyền không khỏi quá bất tiện, hắn dứt khoát bỏ tiền ra mua tặng nàng một chiếc.

Mặc dù chỉ là chiếc điện thoại cũ 6 năm tuổi, nhưng Giang An nào sẽ để tâm vấn đề này, ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận, âm thầm ghi nhớ những ân tình của hắn vào trong đầu.

Nàng là người rất trọng tình nghĩa.

Không chỉ ba năm học tới cần g·iết ra thành tích học tập chói mắt, mà tương lai sẽ báo đáp lại gấp trăm nghìn lần.

...

Cứ việc mâm cơm rất thanh đạm, nhưng một nhà ăn đến nhiệt tình.

Sau khi kết thúc, Đoàn Chỉnh trở về trước, bởi lát nữa hắn phải lên máy bay ra nước ngoài công tác. Sáu người còn lại thì trải chiếu ngồi trước hiên nhà thưởng trà, nhấm nháp hoa quả.

Một bên người lớn nói chuyện người lớn, còn bên này Giang An mới bắt đầu có thời gian khám phá điện thoại của mình.

Iphone 6 phiên bản 32 GB, giá khoảng 5 triệu đồng.

Cấu hình không so được với các phân khúc cao cấp hiện hành, nhưng tính năng vẫn đủ đáp ứng được mấy nhu cầu cơ bản như chụp ảnh, lướt mạng chơi game. Chỉ là hiện tại chưa có kết nối 3G, 4G gì đấy, đợi đăng ký sim điện thoại mới được.

Thời đại công nghệ 4.0 đăng ký thẻ sim rất phức tạp, ngoài khai báo thông tin cá nhân còn phải xác thực khuôn mặt, mống mắt các thứ. Việc này Trần Khanh không giúp được, mà cần Giang An phải tự mình mang theo thẻ căn cước công dân đến chi nhánh nhà mạng một chuyến.

3G không có, nhưng có thể kết nối wifi.

Tiểu Linh giúp nàng kết nối với wifi nhà mình.

Mặc dù là nhà liền kề, nhưng cũng cách nhau khoảng sân rộng ba bốn mét, lại còn bị vách tường cản sóng, cho nên tín hiệu chỉ có hai vạch.

Dưới chỉ dẫn của Tiểu Linh, Giang An tải ứng dụng mạng xã hội FB về máy, tạo tài khoản, cũng tiện thể giúp Giang Phong lập một cái. Nàng vinh dự được trở thành bạn online đầu tiên của hai người, tâm trạng hí hửng không thôi.

"Gần đây game "Vọng Tiên" này rất thịnh hành, nghe nói mới phát hành được hơn một tháng nhưng lượng tài khoản người chơi đã đạt mốc 4 tỷ." Tiểu Linh vừa giúp Giang An tải trò chơi về máy vừa giới thiệu: "Game này thuộc thể loại trực tuyến nhập vai, vừa có chế độ MMORPG lại vừa có chế độ MOBA."

"4 tỷ người chơi?" Giang An kinh ngạc, thế giới hiện tại có 8 tỷ người, này chẳng phải nói một nửa dân số đều chơi game này?

"Mà MMORPG với MOBA là cái gì?" Nàng tiếp tục thắc mắc. Mặc dù trong học hành nàng có thể xưng là cường giả, nhưng với điện tử công nghệ thì lại rất mù mịt.

Không có cách, gia cảnh quá nghèo không có điều kiện tiếp xúc đến mấy thứ này.

"MMORPG là viết tắt của "Massively Multiplayer Online Role-Playing Game," tức là trò chơi trực tuyến đa người chơi, số lượng người online cùng một lúc có thể lên đến cả trăm triệu người."

"Còn MOBA là viết tắt của "Multiplayer Online Battle Arena," cũng là trò chơi trực tuyến, nhưng tập trung chủ yếu vào các trận đấu đối kháng giữa các nhóm người chơi với nhau, thường phổ biến nhất là 5 đấu 5."

"Mà trò "Vọng Tiên" này thì kết hợp cả hai chế độ trên. Nếu chơi ở chế độ "Tu Tiên MMORPG" thì cậu có thể chọn làm mạo hiểm giả đi săn g·iết quái kiếm trang bị, vật liệu cũng như điểm kinh nghiệm tăng cấp cảnh giới cho nhân vật của mình. Tuy nhiên, mạo hiểm giả mặc dù là nhóm nghề tăng cấp nhanh nhất nhưng cũng có nhiều phong hiểm nhất. Bởi nếu bị quái vật hoặc người chơi khác đ·ánh c·hết thì sẽ mất kinh nghiệm và trang bị trên người."

"Còn nếu không thích chém g·iết thì có thể chọn các nghề phát triển ổn định như trồng trọt, hái lượm, may vá, luyện đan, rèn khí... những nghề này cũng cho kinh nghiệm rất cao."

"Đặc biệt là mỗi khi rời khỏi trò chơi thì nhân vật sẽ tiến vào trạng thái bế quan, bế quan càng lâu điểm kinh nghiệm thu được càng nhiều."

"Còn chế độ MOBA thì lại đơn giản hơn một chút, người chơi có thể mang nhân vật của mình vào đây PK mà không sợ bị rơi trang bị cũng như mất kinh nghiệm. Tất nhiên khi chơi chế độ này, mọi chỉ số của các nhân vật đều được điều chỉnh giống nhau để đảm bảo công bằng.

"Ngoài ra mỗi tháng nhà phát hành còn tổ chức thi đấu, tiền thưởng cho quán quân lên tới cả trăm triệu lận."

Tiểu Linh giải thích rất nhiều, cuối cùng chốt lại một câu.

Giang An mặc dù không hứng thú gì với trò chơi, nhưng nghe đến tiền thưởng liền động tâm, hận không thể ngay lập tức xông pha đại sát tứ phương.

Chỉ là, nhìn thanh tiến độ tải xuống liền có chút khó chịu, nửa giờ trôi qua mới được có 10%.

Đoán chừng phải đến nửa đêm mới xong.

Mà Giang Phong bên này vểnh tai hóng hớt cũng không khỏi giật mình. Luyện đan, luyện khí, bế quan... là một tu tiên giả, hắn rất n·hạy c·ảm với những thứ này. Trong lòng không khỏi sinh ra tò mò, không biết thế giới này có khái niệm thế nào về tu tiên đây?

Điều làm hắn phiền muộn là mặc dù điện thoại của Tiểu Linh cũng có trò chơi này, nhưng nàng không mở ra chơi mà lại cùng Giang An xem một đám nam nhân mặt hoa da phấn nhảy nhót hát ca.

Tu tiên không thơm à?

Xem mấy cái này có dinh dưỡng gì?

Giang Phong không tiện mở lời, đành nhắm mắt tranh thủ tu luyện.

Đồng hồ điểm 9 giờ tối.

Tiểu Linh bị Thanh Lan lùa về, dù sao cả ngày hôm nay nhà Minh Huyền bận rộn dọn dẹp chuyển nhà, lại còn nấu ăn thiết đãi gia đình mình, nhất định rất mệt mỏi cần nghỉ ngơi sớm.

Tiễn gia đình Thanh Lan, Giang An quay vào tắm rửa rồi chui lên giường đi ngủ.

Một đêm này nàng ngủ rất ngon, không hề có cảm giác lạ nhà, thậm chí trong giấc ngủ khóe miệng còn thoáng nhoẻn cười để lộ hai núm má đồng tiền.

Nàng không nhớ lần gần nhất được ngủ trên một chiếc đệm là từ bao giờ.

Ừm, có lẽ lần gần nhất và cũng là lần đầu tiên, là chuyến cả lớp đi du lịch hai ngày một đêm hồi tốt nghiệp tiểu học đi.

...

Thứ hai, ngày 18 tháng 7

Năm giờ sáng, Minh Huyền theo thói quen thức dậy, thấy cửa phòng hai đứa nhỏ đóng chặt, nghĩ vẫn còn đang ngủ, liền lặng lẽ đi nấu bữa sáng.

Bình thường như mọi khi là nàng sẽ hâm lại thức ăn thừa. Nhưng hôm qua mâm cơm bị ba người nhà Thanh Lan cùng Trần Khanh tiêu diệt sạch sẽ, cho nên hiện tại phải cắm nồi cơm mới.

Nhìn nồi cơm điện nàng lại có chút xấu hổ.

Hôm qua sau khi dọn hết thức ăn lên bàn rồi mới chợt nhận ra là chưa nấu cơm, mà các món này là để ăn cùng cơm chứ không phải món nhậu ăn chơi, thiếu cơm không được.

Nàng không có nồi cơm điện, lại không biết nấu cơm bằng bếp từ, mời khách ăn cơm mà lại xảy ra sự cố thế này, nhất thời trở nên bối rối.

Thế là Thanh Lan liền sai Tiểu Linh mang nồi cơm điện nhà mình đến.

Nồi điện nấu rất nhanh, 15 phút liền có cơm ăn.

Thanh Lan nhớ ra Giang An ở quê không có nồi cơm điện mà chỉ nấu bằng bếp củi, liền tặng luôn chiếc nồi này cho nàng.

Dù sao trong nhà có đến ba cái, dùng không hết.

Bữa sáng rất đạm bạc, Cơm trắng, trứng luộc, rau cải, cùng một bát nước mắm nhỏ.

Kì thực xung quanh cũng có không ít hàng quán ăn sáng, nhưng chủ yếu là giá cả có chút đắt, cho nên đành tự nấu để tiết kiệm chi phí.

Ăn xong riêng phần của mình, Minh Huyền thay bộ quần áo công nhân, gõ cửa đánh thức hai anh em Giang Phong Giang An. Đợi hai đứa trẻ trong bộ dáng ngái ngủ xuất hiện mới nhỏ giọng dặn dò:

"Dì đi làm trước, bữa sáng ở trên bàn, ăn sớm cho nóng rồi còn chuẩn bị đến trường!"

"Cho hai đứa tiêu vặt!" Dặn dò xong còn dúi vào tay Giang An tờ 100k.

Giờ giấc làm việc của nàng bắt đầu từ sáu giờ sáng, còn giờ vào học là bảy rưỡi.

Chênh lệch giờ như vậy, bình thường nàng sẽ để cho ngủ thêm nửa tiếng, nhưng vì hôm nay là ngày đầu đến trường, sợ hai đứa ngủ quên nên đành đánh thức.

"Vâng!"

---

Truyện đăng tại vtruyen.com

Cảm tạ Đinh Thanh Sơn, Điện Biên Phủ, Sontran đã đề cử hoa tươi nha~

Chương 17: Vọng Tiên