Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Cẩu tặc

Chương 18: Cẩu tặc


Hai anh em tiễn Minh Huyền ra cổng xong quay lại đánh răng rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo mới.

Giang An khóa cửa cẩn thận, ngồi lên xe Giang Phong chờ sẵn, bắt đầu dọc theo con đường ven biển đến trường.

Trường cách nhà không xa lắm, đại khái mất 20 phút đạp xe.

Sáu rưỡi sáng, cứ việc đang mùa hè nhưng vì là thành phố biển nên không khí vẫn là khá mát mẻ, thậm chí mỗi khi gió thổi thoáng qua còn mang theo chút vị mặn đặc trưng, cho cảm giác thư thái dễ chịu không thôi.

Vỉa hè bên đường có không ít dân tản bộ hoặc tụ thành nhóm tập thể d·ụ·c, thỉnh thoảng còn bắt gặp người dắt theo sau c·h·ó cưng.

"Mấy con này dễ thương như vậy không biết thịt có ngon không nhỉ?"

Nhìn đám c·h·ó cảnh thè lưỡi lẽo đẽo chạy theo chủ nhân, Giang An không nhịn được tự hỏi.

Giang Phong: ...

Có cái gì ngươi không coi là thực phẩm không?

Lời Giang An gợi cho hắn nhớ đến kiếp trước, hắn từng ăn qua không ít linh thú họ nhà c·h·ó, tỉ như Huyết Lang, Linh Ma Cẩu... Thịt của những linh thú này không chỉ có tác dụng tăng tiến tu vi mà còn có ích rất lớn đối với nhục thể, xác thực là đại bổ.

Nhưng bảo tìm ra được sự tương quan giữa dễ thương và ngon miệng?

Được rồi, hắn không biết.

Lại nói, thời buổi này còn có người ăn thịt c·h·ó sao?

"C·h·ó là để yêu thương, để giữ nhà." Nghĩ mãi không ra, Giang Phong đành trả lời qua loa.

"Ta không tin! Bé tí thế này thì giữ nhà cái gì, thiên chức của chúng hẳn là làm thực phẩm mới đúng."

"Có câu thịt cầy bảy món đâu!"

Giang An không cho là đúng, bắt đầu tưởng tượng về bảy phương pháp nấu thịt c·h·ó.

Giang Phong không biết trong đầu nàng nghĩ gì, mở miệng giảng giải: "Ta nói là thật, ngươi cũng biết xã hội ngày nay rất bài xích chuyện ăn thịt c·h·ó, thậm chí còn có nhiều tổ chức qui mô toàn cầu được thành lập để lên tiếng kêu gọi bảo vệ C·h·ó Quyền đó thôi!"

"Là Cẩu Quyền!" Giang An sửa lại.

"Chưa nói con người, nếu loài c·h·ó biết ngươi muốn ăn thịt chúng, nhất định sẽ phản ứng rất dữ dội!" Giang Phong

"Có sao?" Giang An không tin tà.

Đúng lúc này, tại bệ ghế đá vỉa hè gần đó có một thiếu nữ ngồi nghỉ ngơi, trên đùi nàng nằm một con c·h·ó nhỏ lông lá trắng muốt như cục bông, hai mắt lim dim mơ màng hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân. Thấy xe đạp chở anh em Giang An đi tới, cún cưng bỗng như ăn phải bả, lồng lộn giãy giụa, tru rên thảm thiết.

Tiếng kêu rất lớn khiến thiếu nữ giật mình, vội vàng vỗ đầu cún nhỏ trấn an.

Đang yên đang lành, làm sao hoảng hốt vậy rồi?

Thiếu nữ vô thức liếc mắt nhìn xung quanh, bắt gặp trên đường có một chiếc xe đạp đang chầm chậm đi tới, phía sau người đạp xe thò ra một cái đầu nữ sinh nho nhỏ, hai mắt nữ sinh trợn trắng, nhìn nàng chằm chằm.

Không, nói chính xác không phải nhìn nàng, mà là nhìn cún cưng của nàng, đã thế ánh mắt kia lại vô cùng bất thiện.

Phản ứng đầu tiên của thiếu nữ là lập tức ôm chặt cún cưng của mình, lớn giọng hét lên:

"Cướp! Cướp!!!"

"Cẩu tặc! Có cẩu tặc!!"

Tiếng hét lanh lảnh lập tức thu hút sự chú ý của người đi dạo xung quanh.

Giang An: ...

Cẩu tặc cái đầu ngươi!!!

Ta chỉ đang suy nghĩ về bảy phương pháp nấu thịt c·h·ó thôi, được chứ?

Lại nói có cẩu tặc nào hành nghề bằng xe đạp à?

Thỉnh thoảng trên tivi cũng đưa tin về các vụ trộm c·h·ó, nhưng phương tiện gây án chủ yếu là ô tô, hoặc bét nhất cũng là xe máy, chưa thấy đạp xe trộm c·h·ó bao giờ cả.

Nếu là cưỡi xe đạp trộm c·h·ó, này chẳng phải trộm xong chờ người ta đánh c·h·ế·t hay sao?

Mà hiện thực cũng đúng như nàng phân tích. Người xung quanh thấy chỉ là hai học sinh đạp xe đi qua, liền cho rằng thiếu nữ đùa giỡn, không quan tâm nữa.

Xe đạp đi qua rồi, cún cưng vẫn cứ rên ư ử không thôi.

"Ta liền nói mà, loài c·h·ó có linh tính rất cao!" Giang Phong cười ha hả chế nhạo Giang An.

Giang An buồn bực, làm sao lại trùng hợp như vậy.

Nàng chẳng qua là đang phát tiết trong lòng mà thôi. Hơn một tháng nghỉ hè tự do đã khiến nàng quên mùi vị trường lớp. Hiện tại phải đi học, nhất thời cảm thấy như khổ nạn rơi xuống đầu, nội tâm vô cùng kháng cự.

Vì sao trên đời này lại có ngày tựu trường?

Nàng hận người sinh ra cái sự kiện này!

Không phải nói khoác, coi như là ở nhà tự học, nàng cũng có thể dễ dàng đạt hạng nhất.

...

Trường Trọng Điểm Hạ Long.

Thành lập vào năm 1982, cũng coi như là một ngôi trường có truyền thống lâu đời.

Tuy nhiên, ban đầu đây chỉ là một trường cấp 2 nho nhỏ với 12 phòng học, trong đó khối 7 và 9 học sáng, khối 6 và 8 học chiều. Đến năm 2010 mở rộng thêm 24 phòng học và chuyển đổi thành trường cấp 3, chuyên dạy khối lớp 10, 11 và 12, mỗi khối có 12 lớp, phân chia thành A1 đến A6 cùng B1 đến B6.

Trong đó, A là nhóm lớp Chuyên, còn B là nhóm lớp thường.

Cũng từ năm 2010 này, sở giáo d·ụ·c thành phố thông qua việc lấy ý kiến của phụ huynh, nhất trí chuyển Trọng Điểm Hạ Long thành trường bán trú. Học sinh sáng đi tối về, học tập, ăn uống, nghỉ trưa ngay tại trong trường.

Giang An đứng đợi Giang Phong đi gửi xe, cách nàng mấy mét là một tấm bảng nhựa lớn, trên bảng dán mấy tờ biểu đồ phân chia lớp học sinh khối 10.

Rất đông học sinh đang tụ tập trước bảng, tìm kiếm xem mình ở lớp nào.

Có vui vẻ vì được ngồi cùng lớp với bạn cũ, cũng có gương mặt thất vọng vì lạc đàn.

Giang An vẫn còn đang buồn bực chuyện con c·h·ó, nào có tâm trạng đi xem mấy cái này.

Kì thực, nàng không biết rằng lúc đó Giang Phong đã thầm phóng Thần Thức làm kinh động con c·h·ó, để đột nhiên phản ứng hoảng loạn như vậy.

"Tiểu An!!"

Tiểu Linh từ xa nhìn thấy Giang An suy nghĩ thất thần, tiến đến vỗ vai nàng một cái rồi hô.

Tiếng hô cao ngất, nghe rất chói tai.

Giang An chưa có phản ứng gì thì nhóm học sinh trước bảng đã giật mình thay nàng.

Giữa sân trường ngươi la hét cái gì?

Phải biết vào được trọng điểm đều là những học sinh học lực tốt hạnh kiểm tốt nha.

Ý thức đâu?

Kẻ vô ý thức như này chắc chắn vừa lùn vừa béo vừa xấu, thân là học sinh gương mẫu, chúng ta nhất định phải mở miệng dạy dỗ một phen.

Cả đám học sinh đồng loạt nhíu mày quay sang tìm kiếm chủ nhân tiếng hét, thế nhưng combo béo lùn xấu không thấy, chỉ thấy hai học sinh nữ xinh đẹp mảnh khảnh cũng đang nhìn lại bọn họ.

Một bạn cao ngoài mét sáu, thân vận váy trắng, tóc đen xõa vai, gương mặt khả ái, nhìn như thiên kim tiểu thư cao quý, không soi ra được chút nào thô lỗ.

Bạn thứ hai chỉ chừng mét rưỡi, đầu mũ lưỡi chai, áo cộc quần lửng, chân xỏ dép tông, từ đầu đến cuối độc một thân màu đen nhìn có chút bô nhếch cà lơ phất phơ, đã thế trên gương mặt nhỏ nhắn còn đang đối chúng ta nhếch miệng cười.

Điểm hình của học sinh hư.

Đúng, nhất định là kẻ này.

"Làm sao?" Giang An hất hàm đối với nhóm học sinh, nàng còn đang bực mình chuyện con cờ hó đây.

Nhóm học sinh bị ngữ khí lạnh lùng của Giang An trấn áp, vội vàng đáp:

"Không... không có gì!"

Kẻ này, không thể dây!

Tiểu Linh không biết mấy bạn học này nghĩ gì, kéo Giang An sang một bên, đối với người đi cùng mình giới thiệu:

"Đây là Giang An."

"Còn đây là Lệ Huyền."

"Chào bạn!"

"Xin chào!"

Lệ Huyền và Giang An gật đầu chào hỏi nhau.

"Tiểu An, Giang Phong đâu?" Tiểu Linh không thấy tên kia liền tò mò hỏi, lần trước ở quán cafe nàng biết hắn cũng sẽ học cùng trường.

"Đi gửi... à đây." Giang An đang định nói đi gửi xe thì đã thấy Giang Phong đang lững thững tiến về phía này.

"Đây là Giang Phong, đây là Lệ Huyền" Tiểu Linh lại giới thiệu.

"Xin chào."

"Xin chào."

Giang Phong chào lại, hắn nhận ra nữ sinh này, là một trong hai thiếu nữ đi cùng Tiểu Linh trên du thuyền lần trước.

Kỳ thực, đúng như trí nhớ của hắn, hội bạn thân Tiểu Linh còn một người nữa, tên gọi Thu Hường. Nàng cũng đủ điểm vào trường trọng điểm, nhưng lại theo sắp xếp của phụ huynh ra nước ngoài du học chứ không học trường trong nước.

Chào hỏi qua đi, Giang Phong chìa tay đối với Giang An nói: "Đưa ta tiền gửi xe, năm nghìn."

"Cái gì? Đắt như vậy?!" Giang An giật mình, hôm qua nàng gửi xe ở chợ dân sinh cũng mới chỉ mất có hai nghìn.

Giang Phong nhún vai, ra vẻ ta cũng chịu thôi.

Tiểu Linh nghe đến xe đạp liền có chút chờ mong.

Nguyên bản tối qua Thanh Lan nói hàng ngày nàng đều đưa đón Tiểu Linh đi học, nếu muốn thì hai anh em Giang Phong có thể ngồi cùng. Thế nhưng Giang An lại từ chối, nói muốn đạp xe cho khỏe chân. Tiểu Linh nghe vậy liền cũng muốn đạp xe đi học, cơ mà xe của nàng là từ hồi tiểu học, hiện tại đã không còn phù hợp. Thanh Lan chiều con, hứa tối hôm nay sẽ dẫn nàng đi mua một cái.

Giang An móc từ trong túi vải nhỏ của mình ra một tờ 5,000 đưa cho hắn, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.

Đúng là thành phố, cái gì cũng đắt.

"Không được, cái này phải ý kiến với hiệu trưởng!" Giang An thầm nghĩ.

...

"Đi thôi! Đi thôi!"

"Chúng ta đi thăm quan trường!"

Tiểu Linh không cần xem danh sách chia lớp, thông qua mẹ nàng đã sớm biết học lớp nào, cho nên không vội tìm đến phòng học mà trước tiên lôi kéo ba người đi một vòng thăm quan trường.

Dù sao thời gian vẫn còn sớm.

Trường có tổng cộng 36 phòng học chia thành hai dãy riêng biệt, mỗi dãy có 3 tầng, mỗi tầng lại có 6 lớp. Phía sau mỗi dãy có khu gửi xe cùng nhà vệ sinh riêng biệt.

Hai dãy phòng học kết hợp cùng dãy Nhà Hội Đồng tạo thành hình chữ U, ở giữa là khoảng sân trường vuông vức rộng rãi, ven sân trồng mấy hàng Phượng, dưới gốc phượng đỏ rực những cánh hoa rụng.

Nhà Hội Đồng cũng có thiết kế tương tự 3 tầng, nhưng diện tích lớn hơn một chút, ngoài ra hai đầu của dãy nhà này còn có thang máy.

Sáu phòng tầng trên cùng được bố trí lần lượt là Phòng Hiệu Trưởng, Phòng Hội Đồng, Phòng Giáo Viên, Phòng Thành Tích, riêng Phòng Y Tế chiếm hai phòng, phân biệt dành cho học sinh nam và học sinh nữ.

Tầng hai là 3 phòng tin học, ba phòng còn lại không có vách ngăn dùng làm thư viện cũng như cất giữ các loại vật dụng giảng dạy như bản đồ, dụng cụ thí nghiệm...

Còn tầng một là canteen, hay còn gọi là nhà ăn.

Nói đến, trên mạng đã từng có thời gian nổ ra cuộc tranh luận xung quanh về chủ đề này. Phe bảo thủ đòi dùng từ "Nhà Ăn" để giữ gìn sự trong sáng của tiếng việt, phe sính ngoại thì lại nhất quyết phải đọc theo phiên âm "căn-tin" cho rằng như vậy mới đúng ý nghĩa của nó.

Cuối cùng, phía sau tòa nhà Hội Đồng là khu Sinh Hoạt Chung.

Gọi sinh hoạt chung nhưng chia làm hai khu riêng biệt với qui mô không kém một Nhà Thi Đấu là mấy.

Khu bên trái là tổ hợp sân thể thao đa năng với đầy đủ trang thiết bị phục vụ cho việc luyện tập. Sát vách là hàng ghế ngồi cổ vũ được xếp theo tầng, ngoài ra phía cao trên tường còn treo một bảng điện tử hiển thị kết quả thi đấu, thành tích thể thao tập thể, cá nhân.

Còn tòa bên phải thì lại là một cái bể bơi bốn mùa với tiêu chuẩn quốc tế, nước bể trong xanh, trên mặt có dây phân chia làn bơi nhìn rất ra dáng chuyên nghiệp. Phía cuối góc tòa nhà bố trí mấy gian phòng vệ sinh, phục vụ học sinh tắm rửa sau khi hoạt động thể thao.

Chỉ tòa nhà bên này hơi bốc mùi, có lẽ mới rải thuốc tẩy Chlorine xuống bể không lâu.

...

Nhìn chung, Trọng Điểm Hạ Long không hổ là trường đạt chuẩn quốc gia, chất lượng giáo viên, cơ sở vật chất đều đã vượt xa các trường còn lại trong thành phố.

Một vòng thăm quan kết thúc, Tiểu Linh dẫn cả nhóm trở lại dãy khối A, leo lên căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng 3, trên cửa phòng có gắn bảng chữ 10A6.

"Đây là lớp chúng ta!" Nàng vừa giới thiệu vừa bước chân đi vào, ba người lục tục theo sau.

Trong lớp lúc này đã có một đống người.

Có học sinh quen nhau tụ tập thành nhóm buôn chuyện, có lạc lõng thu mình một góc đọc sách, cũng có ngang nhiên ngồi trên bàn nghịch điện thoại... tiếng cười nói, tiếng bàn luận, tất cả tạo lên một bầu không khí huyên náo.

Điều làm cho Giang Phong ngạc nhiên là phân nửa số người trong lớp vậy mà là người lớn, thậm chí còn có mấy vị da dẻ lão hóa nhăn nheo, nhìn như không dưới 50 tuổi.

"Quả nhiên việc học là không bao giờ muộn!" Giang Phong nhìn những người này mà thán phục. Hôm trước xem tivi đưa tin cụ bà 82 tuổi thi đỗ đại học còn cho rằng chỉ là hi hữu thôi đâu, nào ngờ hôm nay gặp cả chục người luôn.

"Ngươi bị ngu à!" Giang An biết hắn nghĩ gì, mở miệng khai sáng: "Đây đều là phụ huynh học sinh đi."

Nói thật là nàng coi thường những học sinh được cha mẹ đưa đến tận lớp thế này. Đều mười lăm mười sáu cả rồi, nghĩ mình là trẻ mẫu giáo tiểu học hay sao?

Bục giảng trong lớp có mấy vị phụ huynh phấn son lòe loẹt đang đứng, thấy nhóm bốn người Giang An đi vào, một vị trong đó liền vội vàng tiến lên tươi cười nhắc nhỏ Giang An:

"Bạn học này, bốn bàn đầu đều kín rồi."

Giang An: ???

Khá lắm, đây là xí chỗ, sợ ta tranh ngồi bàn đầu sao?

Ai đi học đều biết, ngồi bàn đầu có rất nhiều lợi thế đến thế nào.

Tỉ như dễ nghe giảng, dễ nhìn bảng, dễ được giáo viên chú ý quan tâm... Cũng vì lẽ này mà trong mỗi lớp học, hầu hết học sinh bàn đầu đều có học lực giỏi nhất lớp.

Về phần vì sao nói "hầu hết" đó là vì còn có những trường hợp ngoại lệ như học sinh có dáng người thấp bé sẽ được ưu tiên ngồi đầu để tránh làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của học sinh ngồi sau. Hoặc là những thành phần cá biệt, nghịch ngợm, học dốt cũng sẽ được đặc cách ngồi đầu để giáo viên tiện giám sát.

Các vị phụ huynh này rất thông minh, biết rõ đã vào được trọng điểm thì không có chuyện là học sinh kém. Cho nên vừa nhìn thấy Giang An liền liệt nàng vào trường hợp thứ nhất, thấp bé nhẹ cân, là ứng viên tiềm năng chiếm mất một chỗ.

Ai chẳng muốn con mình ngồi chỗ tốt nhất.

Cho nên phải rào trước.

Giang An không thèm đếm xỉa, hai tay đút túi quần, lững thững đi về dãy bàn cuối cùng gần cửa sổ, nơi này chưa có ai ngồi.

Nàng thích nhất là vị trí này.

Bốn năm cấp hai vẫn luôn là vị trí này.

Thấy thái độ Giang An vênh váo phớt lờ mình, nụ cười thân thiện của vị nữ phụ huynh trở nên cứng ngắc, độ thiện cảm lập tức hạ xuống số âm.

"Con cái nhà ai mà vô học!"

Bà cô nghiến răng nghiến lợi, nhìn sang thấy Giang Phong mặc quần áo giống y hệt con bé vô học kia, lập tức bũi môi mỉa mai:

"Ai chà! Học sinh thời nay ghê gớm thật, nứt mắt ra đã bày đặt yêu đương, lại còn đú đởn mặc đồ đôi!"

Giang An đã đi đến cuối lớp, tiếng ồn ào làm nàng không nghe được những lời miệt thị chua chát này, thế nhưng Giang Phong thì rất rõ.

Mặc dù chỉ vẻn vẹn là Luyện Khí Cảnh tầng một, nhưng Ngũ Quan của hắn đã sớm vượt qua người thường.

"Ngũ Quan" chỉ năm giác quan chính của cơ thể: thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, và khứu giác.

Âm thanh bà cô kia tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi thính giác của hắn.

Giang Phong dừng bước chân, liếc mắt nhìn, định mở miệng lại thôi.

Hắn lười so đo với phàm nhân.

Mà thật ra, hắn sợ nhất là Giang An biết chuyện sẽ làm loạn.

Miệng lưỡi của nha đầu này có thể g·i·ế·t người đâu.

---

Hôm qua cứ cố viết cho đủ tiến độ thành ra cố đấm ăn xôi, đọc lại thấy rất lủng củng, sẽ chỉnh sửa chương 17 lại sau.

Mặt khác, chương hôm qua hơi ít chữ, để bù đắp hôm nay chương dài gấp đôi.

Cuối cùng, theo thường lệ thứ 2 hàng tuần Ốc sẽ nghỉ ngơi, không có chương mới.

Cảm tạ mọi người đã tặng hoa đề cử nha.

Chương 18: Cẩu tặc