Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Quỳnh Giao

Chương 20: Quỳnh Giao


Khe suối thôn Tam sơn.

"Hiện tại bắt đầu?" Phạm Quỳnh Mai hướng nữ sinh đứng cách đó không xa hỏi.

Nữ sinh tuổi chừng mười lăm mười sáu gật đầu, hai tay ôm một chiếc bình thủy tinh bên trong ngâm một con rắn, nhắm mắt lại, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Giờ phút này, tiếng gió, tiếng côn trùng xung quanh tựa hồ đột nhiên phóng đại, giống như một loại dã thú nào đó đang gào thét. Âm thanh gào thét vô cùng mãnh liệt, vặn vẹo xoắn lại thành những mũi nhọn xông thẳng vào đại não của thiếu nữ.

Đồng thời trong đầu nàng xuất hiện một loại ảo giác.

Dưới thị giác của thiếu nữ, ảo giác này như những mảnh ghép ký ức đứt đoạn. Nàng nhìn thấy một thế giới vô cùng xa lạ, những cung điện nguy nga tráng lệ, những chiếc thuyền biết bay, những con quái vật khổng lồ hung tợn, những bãi chiến trường ngổn ngang thây xác. Xen kẽ trong đó là đủ loại hỉ nộ ái ố, có âm tàn ngạo mạn ghen ghét, cũng có nhẫn nại khiêm nhường vui vẻ.

Tất cả cứ liên tục chuyển cảnh như một thước phim tua nhanh, thẳng đến khi một đạo tia sét giáng xuống người nàng, trời đất bỗng nhiên quay cuồng.

Thiếu nữ choàng tỉnh, miệng thở dốc, hai mắt vô thức tuôn lệ.

"Tiểu Giao?!" Phạm Quỳnh Mai vội vàng tiếp cận, choàng một tấm khăn dày lên vai thiếu nữ.

"Ta... " Phạm Quỳnh Giao dùng mu bàm tay quệt nước mắt.

"Thế nào?!" Quỳnh Mai không phải người quá tình cảm, trực tiếp đi vào vấn đề.

"Ta thấy mình bị một tia sét đánh trúng." Quỳnh Giao chậm rãi miêu tả lại những gì mình nhìn thấy, cuối cùng chốt lại một câu.

Nói xong câu này trong đầu dâng trào một loại cảm giác không cam lòng, nhưng lại không hiểu vì sao lại không cam lòng.

Tâm tình vốn khôi phục ổn định lại một lần nữa nức nở.

Quỳnh Mai ôm em gái ruột vào lòng vỗ về.

Hai tuần trước nàng nhận nhiệm vụ truy tìm X104 đến thôn Tam Sơn, qua nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng phát hiện mẫu thí nghiệm vậy mà bị người ta đem đi ngâm rượu rồi. Đồng thời, trực giác nhạy bén của một Thức Tỉnh Giả cũng mách bảo nàng rằng thôn này không bình thường.

Để thu hồi mẫu vật, nàng giả làm du khách đang tìm kiếm đặc sản rượu ngâm rắn. Thế nhưng cô bé kia lại quá lương thiện, nói rượu mới ngâm được mấy ngày không thể uống, nhất quyết không chịu bán.

Biết mình gặp phải gian thương, nàng dứt khoát đập xuống 5 triệu, để thái độ của cô bé quay ngoắt 180 độ.

Sau khi mang về viện trưởng lại tiết lộ mẫu vật đang trong thời kì sinh nở, khả năng đã đẻ trứng, mặc dù tỉ lệ trứng nở thành công rất thấp nhưng vì vấn đề an toàn nên đề nghị nàng đi xác định một phen.

Tìm một con rắn đã khó, tìm trứng rắn còn khó đến mức nào?

Quỳnh Mai mệt mỏi, quyết định tìm vài quả trứng khác về lừa dối viện trưởng cho xong chuyện.

Sau khi kiểm tra thấy trứng không có dị biến gì viện trưởng mới yên lòng, còn vui vẻ để nàng mang bình rượu rắn đi.

Chính sự đã xong, nàng trở lại thôn để giải đáp nghi hoặc về cảm giác bất thường của mình.

Lúc này lại phát sinh một chuyện.

Thức Tỉnh Giả thiên về hệ sức mạnh chiến đấu như nàng mặc dù cũng có thể cảm nhận được "Niệm" từ xa nhờ vào con mắt đặc biệt của mình, nhưng để xác định một địa điểm cụ thể thì không.

Đại loại như một người từ xa nhìn thấy rõ ràng đỉnh núi có một đám mây, nhưng khi leo l·ên đ·ỉnh núi rồi thì lại chỉ thấy toàn sương mù vậy.

Có vết xe đổ lần trước, lần này nàng quyết định gọi sự trợ giúp của người thân, cũng chính là em gái ruột của nàng.

Quỳnh Giao có khả năng ngoại cảm, có thể cảm nhận những thứ mà mắt thường không thể thấy, cũng có thể nhìn thấy quá khứ của một đồ vật. Nói cách khác, nàng là một Thức Tỉnh Giả hệ Tinh Thần, chỉ là nàng không biết điều đó.

Hoặc cũng có thể do Quỳnh Mai chưa bao giờ tiết lộ cho nàng biết về cộng đồng Thức Tỉnh Giả.

Quỳnh Mai liên hệ về nhà, nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn là gia đình đi du lịch nước ngoài cả rồi. Không còn cách nào khác đành chờ đợi, một lần chờ đợi này kéo dài hai tuần, thẳng đến sáng nay.

Đón ở sân bay xong nàng trực tiếp đưa Quỳnh Giao đến thôn Tam Sơn, sau đó tìm ra khe suối này.

"Không thấy thứ gì liên quan đến trứng rắn sao?" Quỳnh Mai nhíu mày. Mặc dù đã lừa được viện trưởng, nhưng chỉ cần là có chút manh mối nàng cũng sẽ không bỏ qua. Điều này lý giải vì sao nàng lại mang theo mẫu thí nghiệm.

"Không thấy!" Quỳnh Giao lắc đầu, ôm chiếc bình thủy tinh trong tay tò mò hỏi: "Ngươi muốn tìm trứng của con rắn này?"

"Ừm, mà thôi, không thấy cũng không sao." Quỳnh Mai trả lời, sau đó lại tiếp tục: "Tiểu Mai, ngươi thấy khe suối này thế nào?"

"Phong thủy không tệ, có thể nói là không thua khu biệt thự ven biển bao nhiêu, nhưng nếu đầu tư xây dựng... ta thấy không nên động vào thì tốt hơn." Quỳnh Giao khuyên nhủ, nghĩ đến những hình ảnh kinh khủng vừa rồi nàng lại không khỏi rùng mình.

"Ta biết rồi!" Quỳnh Mai gật đầu, nàng xác thực không có hứng kiếm tiền, kéo Quỳnh Giao đến đây chỉ là để tìm câu trả lời cho linh cảm bất thường của trực giác mà thôi.

Với lại qua những gì Quỳnh Giao vừa kể, nàng đoán có lẽ nơi này thời xa xưa từng rất loạn. Một mảnh đất có quá khứ u ám như vậy, nàng thật không muốn dây vào.

"Nếu không còn việc gì thì trở về đi, sáng nay ta còn phải đến trường nhận lớp đây." Quỳnh Giao thúc giục, sâu trong nội tâm nàng thật muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.

"Ừm, đi thôi, ta đưa ngươi về." Quỳnh Mai nhận lại bình thủy tinh, nhét vào balo.

"Chứ chẳng lẽ ta đi bộ về?" Quỳnh Giao nhăn nhó. Hồi sớm nàng quan sát qua hoàn cảnh trong thôn, đến một chiếc xe máy cũng không có chứ nói gì đến đến ô tô.

Thôn này quá nghèo.

"Haha!" Quỳnh Mai quay đầu đi trước dẫn đường.

"Bao giờ mới dạy ta về Niệm?" Quỳnh Giao đi ngang hàng mở miệng hỏi, nàng biết năng lực đặc biệt của mình có liên quan đến một thứ gọi là "Niệm" cũng vì Quỳnh Mai hứa hẹn dạy nàng dùng "Niệm" nên nàng mới chấp nhận theo đến thôn Tam Sơn.

"Hiện tại ta phải trở về trụ sở báo cáo một phen, để vài hôm nữa đi."

"Hừ! Vài hôm, lần nào cũng câu này!" Quỳnh Giao xụ mặt, sau đó chìa tay ra.

"Cái gì?"

"Tiền tiêu vặt!"

"Không phải chứ, đường đường một Thầy Phong Thủy trong người có mấy tỉ còn đòi ta cho tiền tiêu vặt?" Quỳnh Mai nhăn nhó, nhưng vẫn là rút vài tờ tiền ra.

...

Bầu xong ban cán sự, Thu Thủy phân phát sách rồi cho học sinh giải tán, còn bản thân nàng ở lại tiếp hội phụ huynh.

Nửa giờ sau, Lệ Huyền và Tiểu Linh cưỡi xe đạp điện, đi theo Giang An đến khu chợ hôm qua.

Giang An nhìn xe điện mà hâm mộ, thầm nghĩ sau này dư dả nhất định phải mua một cái.

Không phải là nàng lười đạp xe, mà là đạp xe dưới cái nắng hè gay gắt thế này chẳng khác nào t·ra t·ấn cả.

Nàng có lý do chính đáng.

Lại nói, bình thường đều là Giang Phong đèo nàng.

Về phần Giang Phong, hôm qua trong lúc tổng vệ sinh hắn phát hiện phía sau nhà có một chiếc Xe Rùa cũ, cho nên đã sớm kéo đến mấy công trường gần đó xin củi rồi.

Chợ Hạ Long 1.

Chiếc đồng hồ to cỡ chục mét vuông treo tại mặt tiền chợ điểm 10 giờ.

Có lẽ do chiều qua hai dì cháu Giang An đến chợ vào xế chiều, là khoảng thời gian rất nhiều tiểu thương đã đóng sạp nghỉ bán, cho nên cảnh tượng đìu hiu khác hoàn toàn với hôm nay, khắp nơi đều là các sạp hàng thực phẩm tươi roi rói, người mua kẻ bán, nhộn nhịp vô cùng.

Tầm giờ này cũng là thời điểm các hàng cơm bắt đầu bày bán thức ăn phục vụ bữa trưa, từng chiếc bếp than rực lửa, nồi liêu bận rộn xào nấu, hương thơm tỏa khắp nơi.

Mà giá cả cũng rẻ hơn so với các nhà hàng bình dân mặt đường, bởi chi phí thuê mặt bằng trong chợ không cao, lại chủ yếu là phục vụ bà con trong chợ, đắt quá sẽ không có người ăn.

Tiểu Linh muốn lên tầng hai khu chợ tìm phụ kiện như nơ, kẹp tóc, nhưng Giang An nói không hứng thú với mấy đồ chơi này, cho nên chỉ có thể lôi kéo Lệ Huyền đi cùng.

Giang An ban đầu dự định tối nay bán Chè Đỗ Xanh, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là khai trương, chỉ mỗi một món không khỏi quá đơn điệu, cho nên quyết định làm thêm một món gọi là Chè Trôi Nước.

Tìm đến một sạp đồ khô, mua Bột Nếp, Bột Năng, Đậu Xanh, Mè Đen, Nước Cốt Dừa, Đường Cát Trắng, Đường Phèn.

Sau đó đi mua Rau Cải Xoong và Thịt Ba Chỉ.

Xách mớ rau trên tay mà nàng đau lòng không thôi.

Ở Thôn Tam Sơn, loại rau này mọc đầy ven hồ, nàng thường xuyên hái về băm cho vịt ăn đâu.

Lên phố thành 20k một cân.

Đợi đến khi gặp lại, thấy Giang An tay xách nách mang, hai thiếu nữ tiến phụ giúp.

"Tiểu An, cậu định làm món gì vậy?" Lệ Huyền hỏi. Nàng và Tiểu Linh đi hết chợ mới chọn mua được ít Ô Mai cùng vài thứ linh tinh. Còn Giang An đây, túi lớn túi nhỏ, áng chừng phải hơn chục cân chứ không ít.

"Há, tối nay tôi bán Chè." Giang An không giấu diếm.

"Có rảnh thì qua ủng hộ nhá!"

"Cậu biết nấu Chè sao?" Lệ Huyền hiếu kì.

"Haha! Yên tâm, tay nghề Tiểu An là số một!" Tiểu Linh khẳng định chắc nịch. Giang An nấu ăn ngon như vậy, nấu Chè nhất định cũng không kém.

"Thật sao?! Được, vậy tối tui với mẹ tui qua ha!"

Đến chỗ gửi xe, Giang An còn tiện đường ghé vào điểm đăng ký sim điện thoại, nàng đã đủ 16 tuổi, lại còn mang theo thẻ căn cước công dân cho nên quá trình làm sim rất thuận lợi.

Điền tờ khai, kí tên, nộp tiền...

Đợi làm xong hết thảy cũng đã gần 11 giờ, ba thiếu nữ theo đường cũ trở về.

...

Hai chiếc xe dừng trước cổng nhà số 29, Lệ Huyền thả Tiểu Linh xuống rồi chào tạm biệt, hẹn tối gặp lại.

Giang An không tìm thấy bóng dáng Giang Phong đâu, chỉ thấy sát tường rào từ cổng vào đến đầu hồi nhà đã chất một đống củi lớn.

Đống củi ngăn nắp cao quá đầu nàng, đồ sộ như thành lũy.

Điều này làm nàng kinh ngạc, từ lúc đi chợ đến giờ mới bao lâu? Một tiếng đồng hồ nha!

Tên kia hốt cả công trường nhà người ta về sao?

Kì thực, nàng kinh ngạc, nhưng vị giá·m s·át trong công trường còn kinh ngạc hơn.

Ban đầu hắn thấy một thiếu niên gày còm mon men xin gỗ phế liệu về đốt bếp, liền tiện mồm nói lấy được bao nhiêu thì cứ lấy.

Kết quả để hắn và nhóm công nhân nhìn mà há hốc mồm.

Mấy chục xà gỗ dài ngắn cỡ vài mét bị thiếu niên dùng dây buộc lại, chất lên xe rùa đẩy đi.

Phải biết trọng lượng mỗi xà gỗ có thừa chục cân, mấy chục xà qui ra ít cũng nửa tấn. Vừa nặng vừa cồng kềnh như vậy, đẩy đã khó, nói chi là chạy băng băng?

Mà đâu chỉ một chuyến, đã mấy chuyến liên tục rồi.

Nhãi con này là quái vật hay sao?!

Bọn họ thừa nhận, chính bản thân bọn họ không làm nổi.

Đừng nhìn Giang Phong chỉ có một người, sức lực của hắn hiện tại đã vượt qua sức của mấy chục thanh niên trai tráng cộng lại. Ngoài ra, nhờ có linh lực, hắn còn vận dụng mấy loại công pháp phụ trợ tinh thần thể lực, cho nên sẽ không biết mệt mỏi là gì.

Chẳng qua là khâu thu gom chằng buộc, đi đi về về khá mất thời gian, nếu không e là hắn đã sớm dọn sạch công trường.

Dắt xe vào nhà, Gọi hai tiếng không thấy đáp lại, Giang An đành tự mình sơ chế rau thịt.

Tiểu Linh không về nhà mà lấn lá ở lại, phụ giúp cắm cơm.

Động thái này là muốn ăn chùa.

Dù sao bình thường bữa trưa Thanh Lan không về nhà, cho nên nàng thường xuyên đặt suất ăn trên ứng dụng để người ta giao đến tận nhà.

Giờ có bạn có bè, cớ gì phải lủi thủi một mình đâu?

Hai thiếu nữ vừa làm vừa trò chuyện ríu rít.

Một lát sau ngoài sân vang lên tiếng động, Giang An ngó đầu ra bắt gặp Giang Phong đang xếp mấy hàng gạch từ Xe Rùa xuống, bên cạnh còn có một cái bàn gỗ.

"Đủ rồi đủ rồi! Mau vào nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm!" Giang An gọi với ra.

"Ok!" Giang Phong giơ tay ra hiệu, hắn cũng đang có ý này.

Hơn giờ đồng hồ, các công trường quanh đây đã bị hắn vơ vét gần như trơ trọi.

Mỗi nơi một chuyến, nhưng tre củi nhiều nhất là từ mấy ngôi nhà đang tháo dỡ, còn như mấy tòa đang xây thì không có mấy.

Như chuyến cuối này, phải đi bốn nhà mới gom được một xe.

Cho nên hắn lười.

Mà lại, hắn tính toán chỗ củi này ít nhất phải đốt cả năm mới hết. Đến lúc đó với tu vi Luyện Khí Cảnh tầng hai hắn có thể dùng một ít công pháp hệ Hỏa thay thế cho lửa, không cần thiết phải nhọc công như hiện tại nữa.

"Nấu xong rồi?" Giang Phong hỏi.

"Còn chưa, nhưng nhanh thôi!" Giang An đáp lại.

"Nếu không mang ra đây đi, chúng ta xếp mấy hàng gạch làm bếp củi cho tiết kiệm."

"Duyệt!"

Giang An tán thành ngay.

Hôm qua nàng ghi nhớ chỉ số trên công-tơ, vừa nãy đi kiểm tra, phát hiện vậy đã tiêu thụ hết 15 số điện.

Mới được bao lâu? Nửa ngày nha!

Hiệu suất này khiến nàng vừa hoang mang vừa phiền muộn cảm thán.

Đúng là hiện đại thì hại điện!

---

Truyện đăng tại vtruyen.com

Hôm qua mất điện nguyên ngày nên không có internet để đăng truyện. Hôm nay đăng bù và thêm chương.

Lịch đăng mỗi ngày 1 chương trừ thứ 2 đầu tuần nhé mọi người.

Chương 20: Quỳnh Giao