Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Trại chủ Triệu Đà

Chương 26: Trại chủ Triệu Đà


Năm đó Triệu Đà dẫn quân công thành Cổ Loa thất bại, bị truy binh dồn đến Hổ Huyệt Sơn. Vốn tưởng đã mạt lộ cùng đường, ngờ đâu truy binh lại không đuổi cùng g·iết tận mà chỉ bao vây tại chân núi. Thấy đầu hàng không được, mở đường máu cũng không xong, bọn hắn dứt khoát ở lại trong núi, xây lều dựng lán, lâu dành hình thành một sơn trại như hiện tại.

Bị gán cho cái mác Sơn Tặc, nhưng thực chất bọn hắn cũng không phải là đám thổ phỉ hung hãn như trong tưởng tượng của mọi người. Từ khi thành lập trại, các huynh đệ bắt đầu bảo ban nhau trồng trọt chăn nuôi, phát triển kinh tế, thậm chí thỉnh thoảng còn từ thiện tích đức, xây dựng chùa miếu công quả các loại.

Có thể nói, bọn hắn là Sơn Tặc tốt ba không.

Không g·iết người, không c·ướp c·ủa, không làm chuyện thương thiên hại lý.

Tiếng lành đồn xa, chủ thành Cổ Loa là An Dương Vương thấy bọn hắn cải tà quy chính còn đặc biệt cho phép mỗi tháng hai lần mang lâm sản vào thành buôn bán, nhờ đó mà đời sống các huynh đệ trong trại được cải thiện, có của ăn của để.

Thế nhưng gần đây tình hình giao thương không được tốt lắm, Triệu Đà thân là trại chủ, cần đứng ra cân đối lại sổ sách thu chi. Cơ mà hắn xuất thân quan võ chứ đâu phải quan văn mà rành mấy cái này, cho nên mấy ngày qua vẫn luôn đau đầu với các con số, tinh thần phải nói là sa sút đến cực điểm.

Hắn bề bộn trăm công nghìn việc, lao tâm khổ tức lo cho huynh đệ cái ăn cái mặc là thế, tên thân tín này không giúp được gì thì thôi, hiện tại còn lớn mật đi trêu chọc hắn.

Mẹ nó! Hổ không gầm lại tưởng mèo con?

"Người đâu, trói hắn lại!!" Triệu Đà quát, thân tín thì thân tín, việc này không xử, hắn không cần ngồi ghế trại trưởng nữa.

"Trại chủ! Oan uổng quá!!!" Nguyên An bị bốn huynh đệ họ Phàm mỗi người một tay một chân ép quỳ xuống đất.

"Oan hay không mọi người đều nhìn vào trong mắt, mang đao ra đây, hôm nay ta muốn tự tay chém đầu hắn!" Triệu Đà hừ lạnh.

"Trại chủ, xin ngài minh xét, ta thật bị oan mà!"

Nguyên An gào khóc thảm thiết. Trước đó hắn nhìn thấy bốn huynh đệ họ Phàm nằm bất động giữa cổng trại, tưởng bọn chúng lại uống rượu trong lúc làm việc nên lại gần nhắc nhở, nhưng sau đó mới phát hiện tim cả bốn người vậy mà đều đã không còn đập.

Cảm giác có chuyện chẳng lành, hắn vội vàng chạy đi tìm trại chủ.

Kết quả lúc quay lại đây, cả bốn vui vẻ nói cười như không có chuyện gì.

Giờ nghĩ lại, hắn bắt đầu hoài nghi mình bị bày mưu hãm hại.

Nhưng vì sao mới được?

Chẳng lẽ vì tháng trước trừ lương bọn hắn?

Càng nghĩ càng có khả năng!

Nguyên An hai mắt long sòng sọc, kết mạc nổi chằng chịt những tia máu tươi.

Không sai! Nhất định là các ngươi!

"Nguyên An! Đây chính là cái kết của việc dám đùa bỡn tôn nghiêm của bổn trại chủ!" Triệu Đà nắm con đao to bản dài hơn một mét trong tay, chuẩn bị g·iết gà dọa khỉ, lập lại cái uy.

Nhưng vừa giơ đao lên thì một việc kỳ lạ xảy ra.

Bốn huynh đệ họ Phàm nguyên bản đang khống chế Nguyên An, đột nhiên cả người nhũn ra như sợi mì, sau đó ngã lăn xuống đất bất động.

"A? Chuyện gì xảy ra?" Mọi người nhốn nháo.

Nguyên An gặp cảnh này có loại cảm giác thật quen thuộc, vội vàng bò dậy lật áo sờ soạng bốn cái xác, sau đó không quản mặt đất lầy lội mà bò đến chân Triệu Đà, mếu máo nói: "Trại... Trại chủ, chính là thế này... vừa rồi ta thấy bọn họ cũng y hệt thế này!"

"Không hơi thở, không nhịp tim, cũng không có v·ết t·hương trên người!" Cảm thấy nói chưa đủ rõ, hắn còn thêm vào một câu.

Triệu Đà nhíu mày nhìn Nguyên An một cái, sau đó bước đến tự tay kiểm tra bốn cái xác. Phát hiện bốn người quả thật đã không còn hơi thở, lập tức lùi lại phía sau, tay nắm chặt đao, mặt đằng đằng sát khí gằn ra từng câu:

"Các hạ là người phương nào? Cớ gì phải nhắm vào chúng ta?!"

Những người còn lại nghe thấy lời này của hắn theo bản năng cũng đồng loạt rút đao, tựa lưng vào nhau, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

Thế nhưng đáp lại bọn hắn chỉ là bầu không khí tĩnh lặng cùng một chút mùi ẩm mốc lan nhẹ trong gió.

Nửa phút trôi qua, tất cả cứ đứng bất động như vậy không hề lơi lỏng cảnh giác, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.

"ÁÁÁ!"

Đột nhiên một tiếng hét thất thanh đột vang lên phá vỡ bầu không khí.

Trong nhóm sơn tặc lại có bốn người ngã xuống.

"Cái quái gì?!" Mọi người bị cảnh này làm cho một phen nhốn nháo, vội vàng tách xa hiện trường.

Triệu Đà thận trọng tiến lại gần kiểm tra, phát hiện bốn người vậy mà cũng đều giống y hệt huynh đệ họ Phàm kia.

Không hơi thở, không v·ết t·hương, vô thanh vô tức m·ất m·ạng.

"Mẹ kiếp! Là kẻ nào???!" Hắn gầm lên, bàn tay nắm khảm đao dần trở nên trắng bệch, nhìn vô cùng kì dị. Giờ phút này tâm trạng hắn vô cùng ngột ngạt khó chịu, tựa như bầu trời ngày hè trước cơn mưa, oi bức tới mức ép người không thở nổi.

Ngắn ngủi nửa phút đồng hồ mất đi tám vị huynh đệ là cảm giác thế nào?

"ÁÁÁ!!" Nhưng vào đúng lúc này lại một tiếng la hoảng sợ khác vang lên.

Mọi người theo phản xạ đồng loạt đưa mắt hướng về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy giữa bãi đất trống có bốn người đang ngơ ngác nhìn bọn hắn.

"???"

Đây không phải huynh đệ họ Phàm sao?

Chuyện gì xảy ra?

"Diệp Phàm?" Triệu Đà thăm dò.

"Vâng! Trại chủ có gì cần phân phó?" Diệp Phàm.

"Vừa rồi ngươi không cảm thấy gì sao?"

"Không nha, sao trại chủ lại hỏi.... A? Nguyên An đâu?"

"Trại chủ, ngài yên tâm, chúng ta lập tức bắt hắn lại!" Diệp Phàm xách đao, dẫn theo ba huynh đệ tiến về phía Nguyên An đứng cách đó không xa.

Nguyên An: ???

Cmn, các ngươi không biết vừa xảy ra chuyện gì thì thôi, còn nhớ thương ta?

Thế nhưng vừa đi được vài bước thì bốn huynh đệ lại ngã lăn ra đất.

Đồng thời, bốn vị c·hết vừa nãy cũng sống dậy!

Đại gia đình sơn tặc: ???

Mẹ nó, gặp quỷ rồi!!!

Giờ phút này không ai còn bình tĩnh được nữa, tất cả cùng nhau quay đầu bỏ chạy khỏi sơn trại.

Có câu nói rất hay: Kẻ địch không đáng sợ, đáng sợ là không biết kẻ địch là ai!

Nhưng có một việc không hiểu thấu là bọn hắn không cách nào chạy được ra ngoài, cứ qua cổng được vài bước là giống như ma xui quỷ khiến, hai chân cứ tự động chạy trở lại, tựa như một con rối mặc sức cho người khác điều khiển.

Ban đầu bọn hắn còn không tin tà, tiếp tục chạy, nhưng trải qua năm lần bảy lượt đều cứ tự quay lại như vậy tất cả dường như cũng ý thức được chuyện gì, từ bỏ ý định chạy trốn.

Có thứ gì đó không muốn để bọn hắn ra khỏi sơn trại.

Mà trong lúc này, huynh đệ họ Phàm đã "hồi sinh" lần nữa.

"Trên người các ngươi có vật gì kỳ lạ không?" Triệu Đà hoài nghi đám này bị người lén bỏ bùa chú gì đó lên người, nếu không khó mà giải thích được hiện tượng đang xảy ra.

"Không có nha... A? Nén Bạc của ta đâu?"

"Má, ta cũng mất tiền rồi!"

"Trại chủ, có phải đao ngài đang cầm là của ta?"

"Huynh đệ với nhau bao nhiêu năm, kẻ nào thất đức t·rộm c·ắp của chúng ta vậy?"

Bốn huynh đệ nhao nhao lên án.

Chỉ là...

Vừa dứt câu lại lăn ra c·hết.

Lần "hồi sinh" tiếp theo, túi tiền bốn người lại vơi đi một ít.

Triệu Đà chứng kiến toàn bộ quá trình lặp đi lặp lại, lâm vào trầm tư.

Vô thanh vô tức g·iết người, vô thanh vô tức đoạt đồ, thủ đoạn này...

Chỉ có đám gọi là "Tu Tiên Giả" mới có.

Hắn nhớ lần trước trên yến hội thương nhân thành Cổ Loa, có một vị lão giả ngà ngà say tiết lộ rằng nước Âu Lạc này có Tu Tiên Giả. Tu Tiên Giả là những người có thể hô mưa gọi gió, rời xông lấp biển, một địch một vạn, thủ đoạn thông thiên, đoạt mạng người cách xa vài tòa thành...

Lời của lão giả làm hắn bàng hoàng hồi tưởng trận tiến đánh thành cổ Cổ Loa năm xưa dường như cũng là bị một người đánh bại. Người đó sử dụng một cái nỏ, ban đầu cái nỏ rất bình thường, nhưng sau đó không biết làm cách nào mà bay đột nhiên bay lơ lửng lên không trung rồi biến to bằng nửa cái tòa thành. Mũi tên mỗi lần bắn ra như thần quang sấm sét từ trời cao giáng xuống, để binh lính phe hắn c·hết như ngả dạ.

Sau khi nghe kể xong hắn liền hiểu vì sao năm đó đại quân lại b·ị đ·ánh bại nhanh đến thế rồi.

Nguyên lai là có Tu Tiên Giả tọa trấn.

Nếu biết trước có loại quái vật kinh khủng như vậy, có đ·ánh c·hết hắn cũng sẽ không ngu mà đi công thành.

Thế nhưng là, từ đó đến nay mấy chục năm, bọn hắn đã cải tà qui chính, an phận thủ thường, hàng năm sưu thuế đầy đủ, cũng không chọc ghẹo q·uấy r·ối ai nha.

Cớ gì vị Tu Tiên Giả kia lại mò tới gây chuyện đây?

Triệu Đà còn đang mông lung suy nghĩ, bỗng thị giác của hắn trở nên vặn vẹo. Cây cối, vách rào trại, các sơn tặc... tất cả giống như mặt nước đang yên bị ai khuấy động, dần dần hóa thành một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn.

Thân từng là một đại tướng, tố chất tâm lý của Triệu Đà vốn rất cứng, nhưng giờ phút này linh hồn hắn có loại cảm giác run rẩy đến tê cả da đầu.

Bởi toàn thân thiếu nữ kia là một màu u tối đen kịt, chỉ lộ ra hàm răng nanh cùng đôi mắt đỏ huyết, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nàng đi đến trước mặt hắn, miệng lẩm bẩm nói cái gì đó.

Hắn vô thức đưa tay về phía thiếu nữ, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào thì lại đột ngột biến mất. Trước mặt hắn vẫn là vách trại đó, những cây cối đó, vẫn những huynh đệ đó.

"Trại chủ?"

"Trại chủ?"

...

"Mòe, Thủ Lĩnh gì mà còn nghèo hơn cả tiểu quái!" Giang An tặc lưỡi khinh bỉ, tranh thủ xác tên [ Thủ Lĩnh Sơn Tặc - Level 16 ] còn đang nằm trên đất nhảy sát thương độc, đá đá hắn vài cái trút bực.

Tiểu quái còn rớt một cây Đao lvl 16 cùng 5 xu mỗi con đâu.

Đánh thủ lĩnh được trọn vẹn 1 xu.

"Bình tĩnh, nó còn phục sinh nữa mà, biết đâu lần sau lại có trang bị ngon!" Tiểu Linh an ủi.

"Tiểu Linh kiếm được bãi luyện cấp không tệ!" Giang Phong bình phẩm một câu, mới luyện ba bốn vòng quái cột kinh nghiệm của hắn đã đạt hơn 60% rồi.

Thật hiếm khi thấy hắn mở miệng khen ngợi.

"Hì hì, cũng ổn đi!"

Quả thật lời Giang Phong cũng không phải lời xã giao, mặc dù bãi luyện đầu cổng trại này chỉ có hai nhóm tiểu quái, mỗi nhóm bốn con, nhưng vừa đánh xong bốn con này thì bốn con kia vừa vặn phục sinh, không cần phải chạy lung tung tìm quái, phải nói là vô cùng thuận tiện.

Đã thế ngay trong ngôi lều bên cạnh còn có một con Thủ Lĩnh Sơn Tặc đều đặn 30 phút xuất hiện một lần.

Thủ Lĩnh nha, cho lượng kinh nghiệm gấp 8 lần quái thường.

"Nghe nói quái Thủ Lĩnh có tỉ lệ rơi ra đồ phẩm chất Nhật Ấn." Tiểu Linh vung bánh vẽ.

"Ngon vậy á?!" Giang An hơi ngạc nhiên: "Nếu là v·ũ k·hí Nhật Ấn level 16 thì chắc một Hit thường cũng c·hết đám tiểu tặc này."

Nàng đã nắm được khái niệm về hệ thống phẩm chất trang bị, đại khái là mỗi phẩm hơn nhau 5 cấp độ.

Ví dụ như một trang bị bình thường có level là 16, thì trang bị Khuê Ấn lvl 16 có chỉ số tương đương trang bị level 21.

Nguyệt Ấn tương đương level 26.

Nhật Ấn lvl 31.

Thần Ấn lvl 36.

Vũ khí thường level 8 một Hit rút đi một phần tư máu Sơn Tặc, đằng này 31, sát thương hẳn cũng sẽ gấp 4 lần.

Nếu còn chưa đủ thì có thể dùng Luyện Kim Dược để tăng cấp cộng cho trang bị, mỗi lần luyện kim thành công sẽ tăng ( +1 ) tương đương với 1 level.

Nhưng cũng có rủi do, luyện kim thất bại thì sẽ bị giảm đi một level cộng, tin tốt là chỉ giảm tối đa về ( +0 ) không thể giảm thành ( -1 ).

Càng lên cao, tỉ lệ thành công càng nhỏ, lại không có cộng dồn tỉ lệ sau mỗi lần thất bại. Ngoài ra từ ( +6 ) trở lên, mỗi lần thất bại sẽ có tỉ lệ giảm độ bền trang bị, hoặc xấu nhất là trang bị trực tiếp bị phá hủy.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện nay trong cộng đồng người chơi, các loại trang bị Nhật Ấn, Thần Ấn mới chỉ đạt ( +7 ).

Hiện tại giá trị của mấy phẩm đồ này quá lớn, một khi trang bị dính phải "phá hủy" vậy chính là đi cả gia tài.

"Quái phục sinh rồi, tiếp tục thôi!" Tiểu Linh kêu gọi.

Ba người vào vị trí, nhưng đúng lúc này màn hình hiện lên một dòng thông báo màu đỏ.

《 Trò chơi sẽ tạm ngừng sau một phút để tiến hành bảo trì cùng cập nhật phiên bản mới! Thời gian bảo trì dự kiến 12 tiếng. Chi tiết vui lòng xem tại trang chủ! 》

"A?!"

"Bảo trì gì những 12 tiếng? Này không đóng cửa luôn đi!"

Giang An phàn nàn, nàng g·iết quái đến nghiện rồi.

---

Đúng là càng cố cho kịp deadline thì viết càng dở.

Thôi từ nay không dám hứa hẹn gì sất.

Chương 26: Trại chủ Triệu Đà