Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 28: Thời khắc trọng đại
Mũ trò chơi thực tế ảo.
Ở trường học từng không ít lần nghe bạn bè bàn tán về thực tế ảo, cho nên Giang Phong cũng coi như biết VR là gì. Nói nôm na, kỹ thuật này là sử dụng công nghệ để tạo ra một môi trường ảo mô phỏng thực tế, cho phép người dùng tương tác và trải nghiệm một cách chân thực thông qua việc đeo thiết bị VR.
Theo tiết lộ, họp báo ra mắt thiết bị VRS1 được ấn định vào ngày đầu tiên của tháng sau. Buổi lễ tổ chức tại Trung Vực nơi đặt trụ sở chính của tập đoàn Thượng Vân, các vực còn lại có thể theo dõi qua sóng truyền hình trực tiếp. Bên cạnh việc công bố sản phẩm, nhà phát hành còn tổ chức các hoạt động như trải nghiệm thiết bị, thi đấu MOBA, trao giải cosplay, trao quà cho những người check-in sớm nhất.
Ngoài ra còn tổ chức bốc thăm tặng thiết bị cho 1000 người may mắn.
Giang An đang tính số điểm SP đâu, nghe Tiểu Linh đọc đến đoạn này liền ngừng bút, hỏi thể lệ tham gia bốc thăm xong tiếp tục vùi đầu tính toán, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt màn hình điện thoại, một lát sau mới đặt bút xuống, vẻ mặt hết sức hài lòng.
"Xong?" Giang Phong nhìn tờ giấy liệt kê chằng chịt các con số đến hoa cả mắt, hỏi.
"Xong!" Giang An ngắm nhìn tờ giấy ghi thành quả của mình, lơ đễnh nói.
...
Sáng hôm sau.
Cơn mưa chiều qua như tính tình thiếu nữ, hờn dỗi suốt đêm đến tờ mờ sáng mới chịu nguôi ngoai, trả lại bầu trời trong veo thanh tịnh. Trải qua một đêm tắm rửa rồi lại hong mình trong nắng sớm, vạn vật đều trở nên mới mẻ sạch sẽ tựa như một lần nữa tái sinh.
Giang An nằm duỗi dài trước hiên nhà.
Hôm qua đến trường nhận lớp nhưng cũng không phải bắt đầu đi học ngay mà là được nghỉ thêm chục ngày, đợi 29 mới phải đến trường nhận đồng phục, tập duyệt khai giảng. Hai ngày 30, 31 sau đó rơi vào thứ bảy chủ nhật nên tiếp tục được nghỉ, đến thứ hai đầu tuần mới chính thức khai giảng bước vào năm học mới.
So với các trường khác, trường Trọng Điểm khai giảng sớm hơn cả tháng.
Có lẽ đây vừa là cái sướng cũng vừa là cái khổ của học sinh Trọng Điểm. Sướng vì học tập trong môi trường đầy đủ vật chất, giáo viên ưu tú bạn bè giỏi giang, có dốt đến mấy cũng phải tiến bộ. Còn khổ, đó chính là lịch học quá dày, không chỉ học từ sáng đến chiều mà còn học sớm hơn một tháng.
Trường khác đều là đầu tháng 9 mới khai giảng, lại chỉ có học nửa ngày đâu.
Chỉ là Giang An không hề để tâm đến mấy thứ này, nàng còn đang buồn rầu đây.
Chuyện là hôm qua nàng có đọc được một tin, nguyên văn như sau:
"Chúng tôi nhận thấy hiện nay có rất nhiều người cố tình tạo tài khoản mới làm nhiệm vụ nhận thú nhặt đồ 7 ngày, sau đó chuyển sang tài khoản chính của mình để sử dụng. Việc này đã gây ra sự không công bằng đối với những người bỏ tiền mua vật phẩm gia hạn thú nhặt đồ. Vì vậy, để đảm bảo công bằng, chúng tôi quyết định từ phiên bản cập nhật 1.0.3 tới đây tất cả thú nhặt đồ sẽ bị khóa cố định với nhân vật và không thể giao dịch."
Lúc đọc xong tin này, Giang An như rơi xuống đáy cốc.
Cảm giác từ tỷ phú trở lại làm quỷ nghèo là như thế nào?
Biết thế hôm qua bán luôn cho tiểu phú bà kia cho rồi...
Hiện tại tốt, một xu cũng không được.
"Vẫn là tự tay kiếm tiền tốt hơn đi... " Giang An thở dài, hai tay vắt trán, đắm mình suy tư.
Hôm qua Giang Phong có mang về một chiếc bàn gỗ nhỏ bị bong chóc véc-ni vài chỗ cùng với thiếu mất một cái chân. Thế nhưng chất liệu bàn vẫn còn khá tốt, cho nên nàng định sửa lại một chút, tận dụng làm bàn bán hàng.
Có bàn rồi, còn thiếu ghế.
Nghĩ đến đây liền bật dậy, lựa từ trong đống gỗ ra vài tấm ván phẳng phiu, bẻ mảnh tre làm thước đo đạc đánh dấu, sau đó giao cho Giang Phong mang đến công trường nhờ người ta cắt hộ.
Trước khi đi, nàng còn đặc biệt lấy từ trong tủ lạnh ra mấy viên nước đá, bỏ vào thùng nhựa, lại rót trà cùng nước lọc vào rồi kêu hắn mang theo.
Dù sao cũng là nhờ vả người ta, không thể đi tay không, mà bảo trả tiền công thì nàng thật rất xót tiền, cho nên chỉ có thể dùng trà đá đến thay thế. Lại nói nước đá cũng không phải nước bình thường mà làm bằng Linh Thủy, tác dụng thế nào nàng đã trải nghiệm qua, người ta uống vào nhất định sẽ rất hài lòng.
Linh Thủy chính là tên mà nàng đặt cho thứ "nước suối thần thánh" kia.
Theo như lời Giang Phong, nước suối đó đến từ một hốc đá nhỏ, một ngày mới tích tụ được một ít. Lần này lên thành phố mang theo được hai bình loại 20 lít, đây là tích góp suốt hai tuần chứ cũng không dễ dàng gì.
Cho nên phải tiết kiệm, bỏ vài viên đá thôi.
"Nhớ mang thùng về nhá!!" Nhìn Giang Phong đẩy xe rời đi, Giang An gọi với theo nhắc nhở.
Giang Phong đi rồi, Giang An quay trở vào nhà, mang nguyên liệu hôm qua mua ra, bắt tay vào sơ chế. Chỉ là trước khi bắt đầu lại một lần nữa cải biến suy nghĩ.
Chè Trôi Nước cùng Chè Đậu Xanh là hai món nàng thích ăn nhất, nhưng đó là cá nhân nàng. Còn đặt mình vào suy nghĩ của khách hàng thì sao? Có ai ra quán gọi hai loại chè khác nhau cùng một lúc sao?
Nếu là nàng, nàng sẽ chỉ gọi một trong hai.
Như vậy, phải làm sao để tăng khả năng bán được hai mặt hàng cùng một lúc?
Dựa vào những nguyên liệu có sẵn, Giang An đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định bán Chè Đậu Xanh cùng Bánh Trôi Nước.
Đúng vậy, chỉ khác đi một chữ.
Nàng nghĩ rất đơn giản, gọi một cốc chè, thêm một cốc chè?
Gọi một cốc chè, thêm đĩa bánh, như này mới hợp lý.
Nghĩ xong liền bắt đầu làm.
Đổ túi 2 kg đỗ xanh vào chậu, nghĩ nghĩ thế nào lại bớt lại một nửa.
Ngày đầu mở hàng khai trương chỉ là thăm dò thị trường sâu cạn, không nên làm quá nhiều. Một cốc chè chừng 50 grams, dự định nấu 20 phần, như vậy 1 kg là vừa vặn.
Tiếp theo đổ nước vào ngâm. Bình thường Đỗ Xanh cần ngâm qua đêm để hạt róc vỏ, nhưng đỗ hôm qua mua là loại đã lột sẵn, cho nên không cần ngâm quá lâu.
Trong lúc chờ ngâm đỗ thì đi nhào bột nếp.
Đổ một chai Linh Thủy đã đun sôi để nguội vào bột, rửa tay sạch sẽ, bắt đầu từ từ nhào nặn từng chút một. Đợi đến khi bột đã nhuyễn mịn mới bỏ vào chiếc đĩa lớn, sau đó đậy một cái giá nhỏ lên ngăn ngừa ruồi muỗi côn trùng x·âm p·hạm. Quay qua chậu ngâm Đỗ, dùng muôi khoắng và hớt bỏ những hạt nổi trên mặt nước lên, bởi những hạt này đều đã hỏng.
Mặc dù chỉ là gánh hàng rong với số vốn ít ỏi cỏn con, nhưng quá trình chuẩn bị và ý thức vệ sinh nàng vẫn vô cùng nghiêm túc, nói rõ tâm huyết kì vọng của nàng.
"Gian thương!!" Nhìn có đến lưng muôi hạt thối hỏng, Giang An thầm mắng, thề từ nay về sau cạch mặt hàng đỗ kia.
Tiếp theo ra bếp dã chiến ngoài sân nhóm lửa, chuẩn bị đặt nước ninh Đỗ.
"Khụ... khụ... "
Đống củi hôm qua dầm mưa, nay vào bếp tạo khói dày đặc khiến nàng ho sặc sụa.
...
Sáu giờ tối
Đường phố lên đèn.
Giang An treo mảnh bìa carton lên cột đèn phong cách phương tây trước cổng nhà, căn chỉnh cẩn thận xong lại chạy sang vỉa hè đối diện ngắm nghía.
Trên bìa viết hai dòng chữ siêu to:
Chè Đậu Xanh.
Bánh Trôi Nước.
Chữ mực đen trên nền bìa nâu xám không mấy nổi bật, thế nhưng dưới ánh sáng của bóng đèn nhìn vẫn tương đối rõ ràng. Chỉ là so với tấm biển của hàng ăn vặt cách đó mấy nhà có chút như so Đom Đóm với Mặt Trời. Người ta biển nhựa Mica đèn đuốc lung linh bắt mắt, còn mình thì...
Lại nói, giờ nàng mới để ý, nhà số 35 bên kia vậy mà cũng là một hàng ăn vặt.
Tấm bảng hiệu to đùng gắn ngang trên cửa chính đề Ăn Vặt Cô Hương, bên dưới liệt kê chi chít các loại đồ ăn chiên nướng, chè, sinh tố, bia hơi, nước ép. Từ trong ra ngoài có hơn chục bàn, khách đều đã ngồi kín, mà đấy là chưa kể vỉa hè đối diện bên kia đường còn xếp la liệt mấy chục bộ bàn ghế nhựa xanh xanh đỏ đỏ.
Giờ mới hơn sáu giờ tối nha, là thời điểm mọi nhà cơm nước, đã thế còn là thứ hai đầu tuần, vậy mà quán này đã nhân khí bừng bừng như vậy.
Có vẻ như kinh doanh rất khá.
Giang An nhìn mà hâm mộ.
Nhìn biển hiệu nhà người ta, lại nhìn tấm bìa nhà mình...
"Tàm tạm vậy đi, đợi sau này có tiền sẽ làm một cái đàng hoàng!" Nàng thầm nhủ, đảo bước trở lại trong sân.
"Sao vậy?" Giang Phong ngồi tại quầy hàng nghịch điện thoại, thấy nàng trở lại liền mở miệng hỏi thăm.
Gọi quầy hàng cho sang mồm, thực chất đơn sơ vô cùng.
Vẻn vẹn một chiếc bàn cùng ba băng ghế. Trên mặt bàn bày đĩa Bột Nếp cùng hai bát sứ, một bát hạt Mè Đen, một bát Đường Phèn đã cắt viên nhỏ bằng hạt đậu. Bên cạnh có chiếc rổ tre xếp một ít bát đũa thìa. Cách đó vài bước chân là bếp củi, trên bếp đặt một nồi nước sôi âm ỉ dùng để luộc bánh.
"Không có gì, ta vừa phát hiện nhà số 35 bên kia vậy mà lại là một hàng ăn vặt, qui mô rất hoành tráng." Giang An báo cáo, tối hôm qua mưa to nên nàng không có cơ hội ra đường thám thính xung quanh.
"Thì?" Giang Phong không hiểu.
"Ta nhìn qua thực đơn, người ta cũng có không ít các món chè."
"À... Kệ chứ, chúng ta có lợi thế của chúng ta."
"Đương nhiên!"
"Vậy ngươi ủ rũ cái gì?" Giang Phong cười, hắn dường như nhận ra tâm tư của nha đầu này, nàng là lo không có khách chứ đâu.
"Ủ rũ cái gì mà ủ rũ, lấy đá cho ta chưa?" Giang An phủ nhận, lái sang chuyện khác.
"Đã xong!" Giang Phong mở nắp thùng giữ nhiệt dưới chân cho nàng nhìn, bên trong chồng chất đá viên lạnh.
Ban đầu vốn là mấy khối đá to như cục gạch, nhưng lúc lấy ra hắn đã tiện tay bẻ thành từng viên lớn nhỏ như hộp diêm.
Không sai, là dùng tay bẻ, với sức lực của hắn hiện tại, bẻ đá không khác bẻ bỏng ngô là mấy.
"Cũng được việc ra phết!" Giang An chép miệng, ngồi xuống bên cạnh, giật lấy điện thoại từ tay hắn, mở chế độ máy ảnh.
"Nào! Nhân ngày khai trương, nhất định phải ghi lại thời khắc lịch sử này!"
"Sát cái đầu vào!"
"Cười lên!"
"Ta nói này, ngươi có thể cười tự nhiên chút được không hả!"
Mười mấy lần bấm, điện thoại chớp lóe liên tục.
Giang An xem lại ảnh đã chụp, lựa ra mấy tấm, thích chí cười híp mắt.
"Bà chủ!" Giang Phong hai tay cung kính dâng một bát nước trà.
"Tốt!" Giang An tiếp nhận, uống cạn.
"Tương lai chúng ta nhất định sẽ là những người giàu có quyền lực nhất thế giới!" Nàng bắt đầu mơ mộng.
"Nhất định!" Giang Phong cười đáp.
...
9 giờ tối.
Giang An lại nằm duỗi dài trên băng ghế nhìn bầu trời.
Từ lúc khai trương đến giờ chưa có mống khách nào.
Hồi sớm mẹ con Thanh Lan có ghé qua, cơ mà chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy đưa Tiểu Linh đi mua xe đạp điện.
Lệ Huyền cũng đến như đã hẹn, nhưng vì mới quen nên nàng còn chưa thân với hai anh em lắm, ba người nói chuyện câu được câu không để bầu không khí có chút ngượng ngùng. Hơn nữa nàng còn bị phụ huynh áp giờ giới nghiêm, không được phép đi chơi quá chín giờ, cho nên ăn xong cốc bánh đĩa chè liền rục rịch đứng dậy.
Chỉ là trước khi đi còn đưa tiền mua thêm hai phần đóng gói mang về.
Thế nhưng Giang An lại nhất quyết không thu tiền.
"Aiz..." Nhìn Lệ Huyền cưỡi xe rời đi rồi, Giang An cầm ly chè trên bàn uống lên tợp một ngụm.
Ly này là chè mua bên ăn vặt Cô Hương.
Nhàn cư vi bất thiện, hồi sớm ngồi mãi không có khách cho nên nàng quyết định chạy qua bên kia thám thính. Để không bị bại lộ mục đích, nàng đặc biệt nhịn đau bỏ ra 25k mua một món rẻ nhất, cũng chính là ly Chè Đậu Xanh Cốt Dừa này.
Nước chè vàng tươi, độ ngọt vừa phải, đỗ xanh nguyên hạt cắn vào có cảm giác mềm mại, vị thơm bùi bùi rất rõ ràng, không bị mùi cốt dừa lấn át.
Giang An đánh giá người nấu không chỉ có tay nghề, mà còn là tay nghề khá cao.
Bất quá còn kém chè nhà mình xa xa.
Nàng thừa nhận bản thân không nấu ra được như vậy, nhưng chè của nàng có Linh Thủy, chỉ cần ăn vào liền có loại cảm giác toàn bộ cơ thể như được thanh lọc, mệt mỏi tiêu tan, thần thanh khí sảng.
Là thứ hiệu quả mà nhà bên kia không cách nào so sánh.
Nhất là thời tiết oi bức khó chịu như thế này. Nàng tin tưởng, chỉ cần có một người khách, rồi một đồn mười, mười đồn trăm, đến lúc đó sợ đuổi khách đi cũng không hết.
Thế nhưng hiện tại không có nha.
Giang An sốt ruột ngồi bật dậy, giẫm lên ghế, kiễng hai chân ngước mắt nhìn về hàng ăn vặt Cô Hương bên kia. Nếu lúc sớm phần vỉa hè đối diện chỉ toàn bàn ghế trống thì hiện tại đã đông nghịt người, nam thanh nữ tú, í ới rôm rả nói cười.
Gần chục nhân viên trong áo đồng phục màu cam chạy qua chạy lại bưng bê phục vụ. Đến cả bảo vệ trông xe cũng có đến bốn năm người, bận rộn chỉ hướng cho khách đỗ xe xếp hàng dài sát vỉa hè, thậm chí còn sắp lan tới phần sân nhà nàng.
Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng đỏ mắt.
"Đông thế này, thu nhập một ngày có khi vài chục triệu..." Giang An ước tính.
"Gái ơi!"
Đúng lúc này, trước cổng xuất hiện một thanh niên tướng mạo cao lớn, hai cánh tay vằn vện xăm trổ, hông đeo túi da màu đen, miệng ngậm điếu thuốc hướng Giang An gọi.
Giang An nhìn lại, nàng nhận ra người này, là chủ quán ăn vặt Cô Hương.
"Có chuyện?" Giang An hỏi câu cụt lủn, nàng còn đang ghen tỵ với người ta đâu.
"Bố mẹ có nhà không?" Triệu Hoàng hỏi.
"Không có." Giang An trả lời. Minh Huyền tối nay tăng ca đến 10 giờ mới về.
"Anh nhờ tí, lát nữa bên anh có đông khách quá thì cho anh để nhờ xe sang vỉa hè nhà em." Triệu Hoàng gặp thái độ không mấy thân thiện của Giang An cũng không để bụng. Dù sao mấy lần trước gõ cửa các nhà lân cận cũng là tình cảnh tương tự, hắn đã sớm quen.
Trước đó nhà 29 này bỏ không, nhiều hôm hắn thậm chí còn cho nhân viên dắt xe vào tận trong sân, nhưng hiện tại có người dọn vào ở, vẫn nên mở miệng hỏi một câu.
Lại nói vỉa hè không thuộc riêng nhà nào, muốn chiếm dụng tất nhiên phải nhờ một chút quan hệ.
Tỉ như hàng tháng biếu phong bì cho đội trật tự đô thị.
Hay thỉnh thoảng người của phường đến tâm sự sắp tới phòng ban được đi du lịch, bếp ăn dạo này đạm bạc toàn rau...
Lúc đấy lại phải tươi cười một chút.
Chả mấy khi được du lịch xa, em có mấy đồng gửi bác mua ít quà địa phương về cho các cháu trong nhà.
Ăn mỗi rau làm sao có sức phục vụ nhân dân, em xin góp một ít cho anh em cải thiện bữa ăn có cá có thịt.
Có thể nói hắn đóng "phế" rất đầy đủ.
"Thế nhưng bên này cũng bán ăn vặt, lỡ có khách vào thì sao?" Giang An hỏi.
"Ăn vặt?" Triệu Hoàng nhíu mày, nhìn bộ bàn ghế trong sân. Vừa rồi hắn có chú ý qua, còn tưởng là thú vui bày bàn uống nước của gia đình đâu.
Khắp cái dãy này nhà nào mà chẳng có một bộ kê trước hiên nhà.
Cái này cũng là hàng ăn vặt?
"Đúng nha!" Giang An giơ ngón tay chỉ cột đèn.
Triệu Hoàng lùi lại vài bước, ngẩng nhìn tấm bìa treo trên cột.
???
"Mẹ nó, đây là muốn cạnh tranh với nhà mình sao?" Triệu Hoàng buồn cười.
Hai món ăn, một cái bàn, ba cái ghế, này cũng gọi là hàng ăn vặt? Hắn chưa từng gặp hàng ăn vặt nào nghèo nàn như thế này.
Đến gánh hàng rong ngoài đường cũng phải đa dạng chục loại khác nhau đi.
Càng đừng so với tiệm nhà hắn, đã truyền ba đời, tổng cộng hơn trăm món, lại có đến bốn chi nhánh, nơi này chỉ là một trong số đó.
"À thì anh chỉ hỏi vậy thôi, nếu nhà em có khách thì anh cũng sẽ điều nhân viên trông xe giúp em luôn, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng." Triệu Hoàng lộ ra thái độ cầu thị, hắn tin tưởng loại hàng quán này không thể tạo nổi uy h·iếp gì với thương hiệu đã bén rễ hàng chục năm nhà hắn, cho nên không cần thiết phải cứng rắn.
Cho dù không đồng ý thì hắn vẫn sẽ để, còn nếu phản đối k·iện c·áo lên công an, thì lúc đó hắn sẽ ngoan ngoãn không lấn đất lấn đường gì nữa mà chuyển sang phương án khác.
Chơi pháp luật cũng được, chơi luật rừng cũng được.
Thấy hắn xăm trổ đầy mình không?
"Vậy được!"
"Thế nhé!"
Triệu Hoàng đi rồi, tâm tình Giang An càng thêm khó chịu.
Không có cách, nhà người ta lộng lẫy bắt mắt như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người đi đường. Nào sẽ có ai để ý xó xỉnh bên này.
"Nếu không qua quảng trường bên kia bán rong?" Giang Phong đề nghị.
"Quảng trường à..." Giang An suy ngẫm. Nàng biết nơi này, quảng trường chính là tổ hợp công viên trung tâm của thành phố, diện tích rất lớn, có đài tưởng niệm, bảo tàng, cung thiếu nhi...
Hồi sáng đi học qua thấy rất đông người, buổi tối hẳn sẽ không kém.
"Vậy thì đến đó đi!"
Giang An nhảy xuống đất, nhặt bỏ thêm vài thanh củi vào bếp rồi bắt đầu nặn bánh. Hai tay thoăn thoắt cấu bột, vo viên, nhét đường phèn vào giữa rồi lại vo viên, thoáng chốc cục bột chỉ còn một nửa.
Nước sôi, luộc bánh.
Áp dụng công thức "bảy chìm ba nổi".
Bánh Trôi làm từ bột, khi vo tròn thì thể tích bánh nhỏ, khối lượng riêng bánh lớn. Mà khối lượng riêng của bánh trôi lớn hơn nước, cho nên khi mới thả vào bánh sẽ chìm xuống đáy. Dưới sự tác động của nhiệt độ, lớp vỏ bắt đầu nóng lên, nở ra, kéo theo sự gia tăng về thể tích. Điều này sẽ khiến khối lượng riêng của bánh giảm đi, trở nên nhỏ hơn nước, và thế là bánh nổi lên trên. Khi bánh chín đạt "đỉnh" thể tích này cũng đạt đỉnh và khiến bánh nổi lên mặt nước khoảng 70%.
Luộc xong mẻ bánh nào nàng liền cho vào một túi nilon có chứa nước nguội mẻ đó, như vậy bánh sẽ không dính vào nhau.
Giang Phong bên này theo chỉ đạo của nàng, vào nhà lấy một hộp bìa carton cỡ lớn đặt lên yên xe đạp, dùng dây buộc cố định chắc chắn.
Hộp carton vừa vặn chứa được nồi chè và thùng đá, còn có hai chai nước đường.
Bát đũa thìa gói túi bỏ giỏ xe đạp.
Giang An luộc xong bánh, múc nước dội vào bếp, đề phòng h·ỏa h·oạn.
Lại tắt hết đèn điện trong nhà.
Chuẩn bị xong hết thảy.
Xuất phát.
---
Chương này gõ dài gấp đôi bình thường :v