Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0032: Luyện Khí tầng hai
Theo giọng nói, Giang An và ông cụ đồng thời nhìn lại, bắt gặp sau lưng có ba người, một là Tiểu Linh, một là thiếu nữ quần ngắn áo thun trên đầu đội chiếc mũ rộng vành lớn, cuối cùng là một ông lão tuổi chừng ngoài bảy mươi.
"Tiểu phú bà?"
Giang An vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải cô nàng hôm trước mở mồm là triệu lớn bé, còn đòi chặt tay mình hay sao.
"Ông nội, lại câu cá ạ?" Tiểu Linh đối ông cụ hỏi.
"Ừm, rảnh dỗi không có gì làm, đây là bạn cháu?" Ông cụ nhìn thiếu nữ lạ mặt đứng cạnh nàng hỏi.
"Ây... không phải bạn cháu, nàng đến tìm Tiểu An!" Tiểu Linh thành thật.
"Sao hai người lại đi cùng nhau?" Giang An tò mò.
Tiểu Linh cười cười giải thích: "Vừa nãy định sang rủ cậu chơi game thì thấy nàng thập thò ngoài cửa, thế là mình dẫn vào nhà, hỏi Tiểu Phong thì nói cậu ở ngoài này..."
Giang An quăng ánh mắt dò xet nhìn tiểu phú bà: "Hôm qua không thấy ngươi tới, còn tưởng ngươi nói đùa thôi chứ!"
Diệp Kiều Trang nhún vai: "Haiz, vốn là tui định hôm qua rồi, nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị ông nội ngăn lại không cho đi."
"Nội, hiện giờ có thể yên tâm rồi chứ!" Nói xong còn nũng nịu ôm cánh tay ông cụ bên cạnh.
"Được rồi, được rồi, ta yên tâm!" Diệp Văn Trí trong lòng như trút được lo âu, xoa đầu Diệp Kiều Trang nói.
Chuyện là, sáng hôm qua đứa cháu gái này không biết làm sao đột nhiên dở chứng thu dọn quần áo đòi sang nhà bạn chơi mấy ngày. Thân là gia trưởng, hắn đương nhiên nhất quyết không đồng ý. Ai sẽ để thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi nhà mình đi ngủ lang?
Nhất là gần đây xảy ra không ít vụ nữ sinh nghe theo lời dụ dỗ bạn bè trên mạng mà bỏ nhà đi, dẫn tới bị l·ạm d·ụng thể xác, hoặc thậm chí là bị bán sang quốc gia khác đâu.
Bị ngăn cản, Diệp Kiều Trang hờn dỗi khóa trái cửa tự nhốt mình trong phòng, để hắn khuyên nhủ thế nào cũng không được.
Diệp Văn Trí chỉ có một đứa con trai, lại cũng chỉ có duy nhất một cô cháu gái. Hắn cưng Diệp Kiều Trang như cưng trứng, thấy nàng một đêm không ăn không uống không khỏi đau lòng, sáng nay đành xuống nước chấp thuận cho đến nhà bạn ở.
Tất nhiên với điều kiện phải cho hắn đi theo xem xét.
Hiện tại thấy nhà bạn cháu mình, liền yên tâm.
Vì sao lại yên tâm ư? Vì Diệp Văn Trí cả đời lăn lộn xây dựng lên cơ ngơi Diệp Gia, thân lại là dân bản địa, cho nên biết rất rõ một ít luật ngầm ở thành phố này. Cho dù giàu có thế nào đi chăng nữa, không phải người có nhân thân tốt là không có tư cách được vào sống ở khu biệt thự ven biển.
"Chào cháu, ông là ông nội của Tiểu Diệp, Diệp Văn Trí!"
Diệp Kiều Trang cũng tiến lên, rút ra trong túi xách một xấp tiền đưa cho Giang An, nói: "Hôm qua bên nền tảng phát sóng trực tiếp GG đã liên hệ, nói rằng việc tố cáo kia là hiểu lầm nên đã hoàn lại tiền donate, tổng cộng hơn hai triệu, cậu cầm đi!"
"A? Cái này thì đưa cho Tiểu Linh chứ sao lại đưa cho ta?" Giang An đẩy qua cho Tiểu Linh, kênh Stream LinhLinh là của nàng, mình không có lý do gì cầm tiền.
Diệp Kiều Trang: "Tiểu Linh? Không phải là cậu sao?"
"Nàng mới là Linh Linh, ta không phải!" Giang An chỉ Tiểu Linh, vừa nói vừa kiễng đầu ngón chân nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Diệp Kiều Trang gặp nàng biểu hiện bất thường như vậy, nghi hoặc hỏi: "Nhìn cái gì đó?"
Giang An: "Nhìn xem ngươi có gọi người đến chặt tay không để ta còn chạy!"
Diệp Kiều Trang: ...
"Không có đâu, tui chỉ nói đùa thôi!" Nàng giải thích, đưa xấp tiền cho Tiểu Linh.
Thế nhưng Tiểu Linh cũng đùn đẩy, nói nàng đã được mở khóa kênh trở lại, cho nên tiền này nên hoàn lại cho Diệp Kiều Trang.
Người này đẩy cho người kia để tình huống lâm vào khó xử, cuối cùng Diệp Kiều Trang đành thu hồi, tuyên bố là tiền chung của cả ba.
Sau đó Diệp Văn Trí cũng đưa ra một xấp tiền cho Giang An, mặt hiền hòa nói: "Tiểu Diệp nói cháukhông bao ăn ở đúng không, đây là một chút thành ý của ông, mấy ngày tới làm phiền cháu rồi!" Diệp Văn Trí mặt hiền hòa đối Giang An nói.
"Không..." Giang An đang định nói không thể ở, nhưng nhìn đến độ dày của xấp tiền trong tay Diệp Văn Trí liền nuốt những lời đó trở lại.
"Không có gì đâu ông, chỉ là cơm cháo rau dưa đáng bao nhiêu tiền chứ!" Nói thì nói vậy, tay vẫn là tiếp nhận xấp tiền, bắt đầu đếm, miệng cười đến mức mắt đều không thể mở ra được.
Mọi người thấy cảnh này mà vò mi tâm, thầm nghĩ: "Đây là tham tiền đến cỡ nào?"
Giang An cũng phát hiện thái độ ứng xử của mình tựa hồ có chút không đúng, nhưng không có cách, nàng đích thật sợ nghèo!
Tổng cộng 10 triệu đồng, nàng không khách khí mà cất kỹ vào trong túi quần, sau đó mới hướng Diệp Văn Trí hỏi: "Ông nội, ngài còn có gì dặn dò?"
Diệp Văn Trí theo bản năng lắc đầu, Giang An thấy vậy liền nói: "Vậy cứ giao Tiểu Diệp cho cháu, ngài có thể yên tâm trở về được rồi!"
Mọi người: Khá lắm, đây là trực tiếp đuổi người nha!
Diệp Văn Trí nội tâm buồn bực: "Ta cho ngươi mười triệu, ngươi ít ra cũng phải mời đến nhà uống trà, hay nói lời cảm ơn gì đó chứ?"
Ông nội của Tiểu Linh tên gọi Đoàn Công Chuẩn, chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, giờ phút này chen vào hỏi: "Này đồng chí, ông định cho cháu đến nhà nha đầu này ở?"
"Đúng vậy, làm sao?" Diệp Văn Trí không hiểu.
Đoàn Công Chuẩn nghe được lời khẳng định, vội vàng kéo Diệp Văn Trí ra một góc, vỗ vỗ vai khuyên nhủ:
"Đồng chí à, ông không biết con bé kia tàn bạo thế nào đúng không? Nó ấy, không chỉ biết sử dụng máy kích điện mà thậm chí còn biết cả nổ mìn đánh cá! Loại ác nhân như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo, cho nên ông cho cháu của mình chơi với ai thì chơi chứ nhất định không được chơi với loại cặn bã đó. Đúng rồi, ông có điện thoại không cho tôi mượn, tôi muốn báo cảnh sát bắt người."
Giọng của Đoàn Chuẩn không nhỏ, để ba thiếu nữ đều nghe thấy được.
Giang An: ???
Diệp Kiều Trang: ???
"Ông nội!!!" Đoàn Tiểu Linh xấu hổ tức giận giậm chân hô.
Giang An nghe xong cũng uất nghẹn, chịu gì thì chịu chứ sao có thể chịu được người khác dội nước bẩn, đanh mặt nói: "Cụ già kia, cụ lớn tuổi cũng không thể ngậm máu phun người như vậy chứ?!"
"Cháu nói tay không bắt cá chính là quăng lưới rồi gỡ cá, làm sao cụ lại hiểu lung tung như vậy?"
Diệp Văn Trí: "Đó, thấy không, không chỉ tàn ác mà còn lươn lẹo, chơi với nó sớm muộn cũng bị liên lụy."
Giang An: ...
Nàng nghĩ đến câu nói kia, đúng là không phải người già nào cũng là đáng kính.
"Chuyện là thế nào?" Diệp Văn Trí gãi đầu.
"Là thế này... " Giang An bắt đầu kể.
....
"Đinh!"
Một hồi nhạc hiệu vui vẻ vang lên, đồng thời nhân vật game trên màn hình điện thoại bị chùm sáng bao phủ.
"Rốt cuộc cũng lên level 20!" Giang Phong cất điện thoại vào túi, ngồi khoanh chân, hít một hơi thật sâu, toàn bộ linh khí trong phòng lập tức bị hút cạn. Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại, dùng thần thức đi cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Huyết dịch toàn thân đang phun trào, kinh mạch mở rộng gấp bội, linh lực trong người cũng càng thêm ổn định.
Một người vốn trầm tính ít biểu lộ cảm xúc như hắn giờ phút này khóe miệng cũng phải khẽ nhếch lên.
Hắn biết, cảnh giới của mình đã đột phá, trở thành Luyện Khí tầng hai.
Giang Phong đứng dậy đi vào nhà bếp, lựa từ giá treo ra một con dao thái thịt, sau đó cẩn thận cứa nhẹ lên cánh tay phải đang được bao trùm bởi một tầng linh lực mỏng.
Chỗ lưỡi dao lướt qua không hề chảy máu.
Giang Phong lại tiếp tục cứa, mỗi lần dần tăng thêm một chút lực, nhưng làn da cánh tay vẫn y nguyên như cũ không hề có chút biến hóa, tựa như mình đồng da sắt.
Qua mười mấy lần mới dừng lại, đổi lấy con dao to bản dùng để chặt xương, úp mu bàn tay lên mặt bàn, sau đó lấy hơi rồi trực tiếp chém một chém mạnh xuống.
"Keng!!!"
Một âm thanh kim loại v·a c·hạm chói tai vang lên.
Lưỡi dao chặt thịt uốn cong một đoạn, mà da trên mu bàn tay hắn thì không có máu chảy, cũng không có dấu hiệu bị rách, chỉ có một vết hằn sâu màu trắng đục.
Giang Phong bóp bóp bàn tay, sắc mặt hài lòng, một dao vừa rồi nếu là Luyện Khí tầng một, tuy không bị chặt đứt nhưng xương chắc chắn phải gãy.
Mà bây giờ, với cảnh giới tầng hai, hắn đã có thể tích tụ ra một tầng linh lực đủ dày để kháng lại sát thương từ phàm vật.
Tất nhiên, đây chỉ giới hạn trong dao kiếm, còn nếu là s·ú·n·g đ·ạ·n thì vẫn là bị đục thủng như thường.
Uy lực hai loại này khác biệt rất lớn.
Theo lý mà nói, một tu sĩ thấy thực lực bản thân tiến triển phải vô cùng kích động, thế nhưng kiếp trước Giang Phong là cảnh giới gì? Hắn chỉ vui vẻ trong thoáng chốc mà thôi, chưa tới ba giây sau đã khôi phục vẻ trấn tĩnh thường ngày.
"Hiện tại có thể xác nhận suy đoán kia là đúng, thế nhưng là vì sao?" Giang Phong bắt đầu lâm vào trầm tư.
Mấy ngày trước, lúc nhân vật trong game lên level hắn cảm nhận được tu vi hiện thực có biến hóa. Để xác minh điều này, sáng nay hắn mượn điện thoại của Giang An cày một mạch từ level 11 lên đến level 20, cũng chính là cái mốc Luyện Khí tầng ba trong game. Kết quả đúng như hắn đoán, tu vi thực vốn ước chừng còn khoảng mười mấy ngày, vậy mà nay đã trực tiếp đột phá.
Điều này đã chứng minh Vọng Tiên thật có ảnh hưởng đến hắn.
Chỉ là hắn không sao hiểu được mối tương quan trong đó.
"Được rồi, còn có việc chuyện này tạm gác lại để từ từ tìm hiểu đi!" Nghĩ mãi không thông, cuối cùng Giang Phong cũng bộc lộ tính cách thật của mình.
Một thân tán tu đứng giữa các loại thế lực tông môn cường đại vậy mà vẫn có thể luyện tới Độ Kiếp Cảnh trần nhà, đủ thấy hắn cẩn thận đến thế nào. Cho dù đã trùng sinh chuyển thế đến một thế giới khác thì thói quen cũ ấy vẫn không thay đổi.
Đối mặt với vấn đề không biết lời giải, hắn sẽ chỉ càng thận trọng hơn.
"Kiểm tra linh căn để quyết định công pháp tu luyện trước đã!"
-----