Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Dị thường

Chương 34: Dị thường


Hiểu lầm được hóa giải, Giang An mời mọi người vào nhà làm khách.

Diệp Văn Trí vừa nãy còn thầm trách nàng không hiểu lễ nghĩa cái gì, bởi hắn đòi hỏi uống trà chỉ là cái cớ, thực chất muốn xem nơi ở của cháu gái hắn mấy ngày tới. Cho nên hiện tại nghe được lời mời, lập tức đồng ý.

...

Trong phòng khách.

"Mọi người ngồi đợi chút nha, cháu đi pha trà!" Giang An hướng mọi người nói.

"Không cần, không cần, trà bánh làm gì, cho chúng ta nước lọc là được rồi!" Diệp Văn Trí cười cười, trong giọng không giấu được sự hài lòng. Đứa nhỏ này tính tình có vẻ hơi tham tiền một chút, nhưng đặc biệt khéo ăn khéo nói, lại biết điều lễ phép. Để cháu gái chơi cùng nàng, hắn yên tâm.

"Đúng đúng, nước lọc là được rồi!" Đoàn Công Chuẩn cũng khách sáo, giờ hắn mới biết Giang An thuê nhà của con trai hắn.

"Có trà sao?! Mình muốn uống trà!" Đoàn Tiểu Linh kích động chen vào, lần trước ở thôn thực sự đã để lại cho nàng ấn tượng rất sâu, có thể nói trà nhà Giang An là ngon nhất trong các loại từng được uống. Theo cảm nhận của nàng, ngay cả gia tộc bên ông ngoại có truyền thừa Trà Đạo mấy trăm năm cũng không có loại nào có thể sánh bằng đâu.

Nhớ lần đó mẹ mình còn tỏ ý hỏi mua, tiếc là Giang An nói đã hết rồi.

Hiện tại có cơ hội, sao có thể bỏ qua.

"Tiểu Linh!!" Đoàn Chỉnh trợn mắt nhìn nàng, cô cháu này làm sao lại không biết điều tí nào.

"Không có gì, cây nhà lá vườn mà thôi, mọi người đợi một chút!" Giang An cười, quay đầu vào phòng bếp đặt nồi đun nước.

Diệp Kiều Trang bên này được Giang Phong giúp xách bốn vali hành lý vào phòng của Giang An, sau khi thăm quan một vòng căn nhà, trở lại phòng khách mang theo giọng kì quái hỏi: "Mọi người có phát hiện nhà này rất mát không?"

Nàng rất không hiểu, vừa rồi dùng điện thoại tra nhiệt độ thành phố thấy 34 độ, vậy mà căn nhà này lại cho cảm giác rất mát mẻ, tựa như chỉ hai mươi, hai hai độ vậy.

Mọi người vốn không để ý, nhưng sau khi nghe Diệp Kiều Trang nói xong cũng bắt đầu tỉ mỉ cảm nhận.

Diệp Văn Trí gật đầu: "Đúng thật rất mát!"

Đoàn Công Chuẩn: "Chắc là bật máy lạnh đi?"

"Không phải đâu ông." Diệp Kiều Trang bác bỏ. Nàng vừa thăm quan, xác thực trong nhà không hề có máy điều hòa. Lại nói, nhà nàng giàu nhất nhì thành phố, có loại công nghệ máy móc nào mà chưa trải nghiệm qua, cho nên khả năng phân biệt vẫn khá tinh tế.

Nàng dám khẳng định, loại cảm giác mát mẻ đặc biệt dễ chịu này không phải thứ mà điều hòa có thể làm được.

"Chẳng lẽ là loại quạt thế hệ mới nào đó?" Tiểu Linh suy đoán, nhưng ngay sau đó liền phủ nhận khi nhìn thấy chiếc quạt cũ đứng bất động ở góc tường.

Giang Phong thấy mọi người thảo luận trong lòng có chút chột dạ, vội lên tiếng: "Hẳn là do phong thủy mảnh đất này tốt đi!"

Vừa nãy nhìn thấy Giang An đứng ngoài vỉa hè nhễ nhại mồ hôi khiến trong lòng hắn nổi lên chua xót.

Hắn lục lại ký ức, Đông Vực là vùng đất cận xích đạo, tuy thời tiết có bốn mùa nhưng mùa hè chiếm thời gian nhiều nhất, thường kéo dài từ đầu tháng tư cho đến hết tháng chín. Những mùa khác còn đỡ, chứ mùa hè có thể nói anh em hắn lúc nào cũng như tắm hơi, ươn ướt dính dính, khó chịu vô cùng.

Minh Huyền không đành lòng thấy hai đứa cháu khổ sở liền nói sẽ gọi người đến lắp điều hòa, nhưng anh em hắn lại khăng khăng khẳng định không cần.

Muốn lắp một bộ điều hòa thì phải tốn gần chục triệu, sau đó là tiền điện, tiền gas, tiền bảo trì... tất cả đều là một khoản không nhỏ. Mà chi phí sinh hoạt gia đình chủ yếu dựa vào đồng lương ít ỏi của Minh Huyền, anh em hắn sao có thể không hiểu chuyện mà đòi hỏi máy điều hòa.

Mùa hè hàng năm, nóng thì nóng, ba người vẫn là dựa vào chiếc quạt máy cũ, chịu đựng một chút rồi cũng qua.

Từ lúc chuyển đến khu biệt thự này, mặc dù gần biển, lại có không ít cây cối, thế nhưng đa phần đều là cây mới trồng, cành lá bị cắt tỉa không cho được bao nhiêu bóng mát, vì vậy nóng vẫn hoàn nóng, thậm chí còn nóng hơn thôn Tam Sơn.

Mà Giang An vẫn luôn phàn nàn về tiền điện, thậm chí còn tiết kiệm đến mức chỉ dám bật quạt khi nào Minh Huyền ở nhà đâu. Bởi vậy mà vừa rồi sau khi nhìn thấy nàng đổ mồ hôi thành giọt, hắn liền chạy đi điều chỉnh lại Tụ Linh Trận bao phủ toàn bộ căn nhà, đồng thời cũng dùng Thanh Phong Thuật khiến nhiệt độ trong phạm vi trận pháp giảm xuống một chút.

Bình thường mà nói, muốn Thanh Phong Thuật duy trì lâu dài thì cần phải đặt Linh Thạch vào trận nhãn. Thế nhưng nơi này móc đâu ra thứ đó, cho nên chỉ có cách rót linh lực của bản thân vào.

Về phần vì sao trước đó không sử dụng Thanh Phong Thuật, đó là vì thuật pháp này tiêu tốn khá nhiều linh lực, cảnh giới Luyện Khí tầng một trước đó không cách nào thi triển. Chỉ sau khi đột phá tầng hai, sức chứa linh lực của cơ thể tăng lên mới có thể làm.

Bằng chứng là một lần thi triển Thanh Phong Thuật vừa rồi đã tiêu tốn hết tám phần linh lực của hắn, đã thế chỉ có tác dụng khoảng một ngày mà thôi. Nói cách khác, muốn cả mùa hè không nóng bức, hắn ngày nào cũng phải đều đặn rót linh lực vào để duy trì.

Nhưng đều đặn thì đều đặn, với Giang Phong mà nói chút phiền toái này không tính là gì. Qua nửa tháng sống chung, hắn nhận ra mình thật rất quý cô em gái song sinh bá đạo suốt ngày lải nhải không ngơi mồm của hắn, cho nên cái gì giúp được, tuyệt đối sẽ không đắn đo.

Chỉ là hiện tại đám người trước mặt đang thắc mắc vì sao trong nhà lại mát mẻ lạ thường, cho nên hắn phải tìm lý do.

Mà lý do tốt nhất là đổ cho Phong Thủy.

Một kẻ ngoại lai như hắn tuy không biết sâu cạn của phương thế giới này, nhưng hắn hiểu, không phải ai cũng biết về thứ huyền học mông lung kia.

Mà sự thật cũng đúng như hắn nghĩ, mọi người nghe hắn nói đến khía cạnh này đều gật gù, bắt đầu bàn luận về những Thầy Phong Thủy nổi tiếng, tuyệt nhiên quên luôn chuyện cũ.

"Trong lúc đợi nước sôi, mọi người ăn thử bánh đi!" Giang An từ bếp quay lại, trên tay bưng một đĩa bánh trôi lớn.

Hôm qua mặc dù bán hết chè, nhưng chỗ bánh trôi thì vẫn còn nguyên. Sợ mùa hè nóng bức bánh để lâu bị hỏng cho nên sáng nay liền luộc hết, tính ăn trừ bữa.

Hiện tại trong nhà có khách, mang ra mời chẳng phải vừa khéo.

"A! Bánh trôi!!!" Tiểu Linh hai mắt long lanh.

"Bánh trôi?!" Diệp Trí và Đoàn Chuẩn nhìn đĩa bánh còn bốc lên hơi nóng ngạc nhiên hỏi. Đây quả thực là món quà vặt quen thuộc với những người thế hệ cũ như bọn hắn.

Thế nhưng là, ăn bánh trôi thích hợp nhất là vào giao mùa tháng mười tháng mười một, khi mà thời tiết bắt đầu se se lạnh. Chứ vào mùa hè không hợp lý lắm đi?

"Ngon không?" Diệp Kiều Trang tò mò nhìn đĩa bánh, nàng xác thực chưa từng ăn bánh trôi.

"Rất ngon!" Tiểu Linh đáp, bắt đầu lấy tăm tre xiên bánh bỏ vào mồm.

Tối qua nàng đã được nếm thử. Chỉ là mới ăn được một đĩa đã bị mẹ giục đi mua xe đạp điện, bởi vậy mà đành phải tạm gác cơn thèm lại, nghĩ mau mau chóng chóng đi mua cho xong rồi quay lại tiếp tục ăn. Thế nhưng đến lúc trở về thì thấy nhà Giang An đóng cửa tắt đèn tối om mất rồi, hại nàng có loại cảm giác bứt rứt, tựa như mất mát thứ gì đó.

Nàng còn hoài nghi, không biết vì háo hức có xe mới hay vì nhớ thương bánh trôi mà đêm qua nằm mãi mới ngủ được đâu.

"Mọi người không ăn sao?" Tiểu Linh hỏi, miệng còn chưa nhai hết đã xiên viên bánh thứ hai.

Đoàn Chuẩn nhìn cô cháu gái không có phép tắc trên dưới mà thở dài: "Ăn đi, ăn đi! Ta không ăn!"

"Nội không ăn sẽ phải hối hận, bánh này thật sự rất ngon đó!" Tiểu Linh xiên viên thứ ba, hai bên má nàng lúc này phồng lên như quả táo, nhìn rất đáng yêu.

Đoàn Chuẩn hừ một tiếng: "Bánh trôi mà thôi, ta từ nhỏ đã ăn qua không biết bao nhiêu lần!"

Tiểu Linh không cho là, vừa nhóp nhép nhai vừa nói: "Nhưng bánh Tiểu An làm rất khác biệt, khẳng định nội chưa từng ăn ngon bằng!"

Nói xong còn mong đợi nhìn về mọi người, hi vọng đều nếm thử một chút.

Diệp Kiều Trang bị dáng vẻ khuôn mặt Tiểu Linh gây tò mò, cũng xiên thử một viên.

Vỏ bánh mềm mại dai dai vô cùng dễ ăn, nhất là khi cắn đến phần đường phèn bên trong, một cảm giác ngọt dịu khó tả như bùng nổ, khiến môi nàng phải mím chặt, sợ nó chạy khỏi miệng.

Xác thực rất ngon, hoặc có thể nói nàng chưa từng ăn món vặt nào lạ miệng đến vậy.

Diệp Kiều Trang vừa chậm rãi nhai vừa từ từ thưởng thức. Nàng xuất thân danh giá, cho nên từ phong thái đến nề nếp ăn uống vẫn là tương đối chỉn chu. Thế nhưng vừa nhìn Tiểu Linh xiên đến viên thứ tư, lập tức cũng vội xiên thêm một viên bánh bỏ vào miệng, hình tượng tiểu thư nho nhã trước đó lập tức không còn.

Có câu nói, một món ăn có ngon hay không, đôi khi còn phải phụ thuộc vào bạn đang ăn cùng ai.

Cha mẹ nàng quanh năm suốt tháng bận rộn chuyện kinh doanh, chỉ về nhà khi đã tối muộn, thậm chí có khi đi công tác cả tháng mới về. Để lại nàng ở nhà một mình, ông bà nội thì ở dưới quê chỉ thỉnh thoảng mới lên thăm.

Lúc cả nhà quây quần bên nhau đầy đủ nhất có lẽ là khoảng thời gian ít ỏi khi mà cả nhà cùng nhau ăn sáng vào ngày cuối tuần. Còn bình thường, có thể nói từ nhỏ đến lớn thời gian nàng ở bên người giúp việc nhiều hơn ở cạnh cha mẹ.

Về phần bạn bè, khu nàng ở là khu dành cho giới nhà giàu, hàng xóm kín cổng cao tường, trẻ con đi học từ sáng đến tối, về đến nhà không làm bài thì cũng là cắm mặt vào điện thoại, thấy mặt nhau đã hiếm chứ nói gì đến tụ tập chơi đùa.

Cho nên bạn của nàng đa phần là bạn online. Cơ mà bạn thì ít mà bè thì nhiều, không xu nịnh thì cũng là ghen ghét đố kỵ, không có mấy ai thực sự là một người bạn thân đúng nghĩa.

Diệp Kiều Trang nàng mấy năm nay một ngày ba bữa cơ bản là ăn cơm một mình, mỗi bữa lại là một lần nàng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nàng thật ước cả nhà ngồi ăn cùng nhau, trên bàn cơm trò chuyện một chút chuyện trong nhà, chuyện xã hội, hoặc đơn thuần chỉ là hỏi thăm nàng vài câu.

Nhưng loại chuyện tưởng đơn giản này với nàng lại là thứ gì đó rất xa vời.

Tuy rằng hè năm nay nàng từ thủ đô về quê chơi cùng ông bà, họ hàng cũng đến chơi hỏi han cho quà, nhưng nàng luôn cảm giác giữa hai bên luôn có một khoảng cách vô hình, câu lệ, không chân thật. Kiểu như mọi người đối đãi như vậy là vì cha mẹ nàng, chứ không phải họ thật sự tốt với nàng.

Hiện tại ngồi trong nhà Giang An, cùng mọi người nói chuyện phiếm, tranh nhau ăn bánh với Tiểu Linh, loại cảm giác này khiến nội tâm nàng nhẹ nhõm dị thường.

"Ngon thật đó!" Diệp Kiều Trang xuýt xoa cảm thán.

"Giữ bụng lát còn ăn cơm trưa nhá!" Giang An cười vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ, bánh ta dùng Linh Thủy làm không ngon được sao?

Tiểu Linh nghe vậy như chợt sực nhớ ra điều gì, kích động cho Diệp Kiều Trang giới thiệu: "Đúng rồi! Tay nghề nấu ăn của Tiểu An là số một, nếu cậu được nếm thử một bữa, đảm bảo ngày nào cũng muốn mò tới ăn trực!"

"Cậu thật có phúc ăn, hì hì!"

Giang An liếc mắt thầm mắng, ngươi ăn trực nhà ta thì cũng thôi đi, hiện tại còn rủ thêm đồng bọn. Sau đó quay sang hai vị cao tuổi hỏi thăm: "Nếu không bữa trưa hai ông ở lại dùng bữa?"

"Không được, trưa nay ta có hẹn rồi." Đoàn Chuẩn khoát tay, buổi trưa hắn xác thực có buổi tiệc gặp mặt hội đồng hương.

Diệp Văn Trí bên này bị lời của Tiểu Linh làm cho tò mò, gật gù nói: "Ta thì không bận gì, vậy làm phiền Tiểu An một bữa đi!"

"Không phiền, không phiền! Gà kho, đậu sốt cà chua, rau muống luộc. Không biết hợp khẩu vị ông không?" Giang An ngượng ngùng, những món này tuy có vẻ đạm bạc nhưng với nàng đã là khá sang rồi. Nếu không được thì đành nhịn đau bỏ tiền đổi mấy món cao cấp hơn, dù sao cũng là mời khách đâu.

"Hợp, rất hợp!" Diệp Văn Trí cười vui vẻ.

"Đều là những món quen thuộc nha, tiếc là trưa nay ta còn có việc!" Đoàn Chuẩn vịn tay ghế đứng dậy, sau đó tiếp tục nói: "Lão Diệp, ông ngồi chơi cùng lũ trẻ đi, tôi phải trở về chuẩn bị đây!"

"Được rồi!" Diệp Văn Trí ngồi tại chỗ trả lời, hai người mới lần đầu gặp cũng có bao nhiêu thân quen.

"Ông qua nhà cháu mang ít trà về uống không?" Tiểu Linh đi theo hỏi.

"Ừm! Tiểu Thanh có nhà không?" Đoàn Chuẩn gật đầu, cùng Tiểu Linh ra khỏi cửa.

Giang An thấy Đoàn Chuẩn rời đi cũng không tiện giữ, xắn ống tay áo đối Giang Phong nói: "Đợi lát nước sôi ngươi pha trà nha, ta đi làm thịt gà!"

"Tui xem với!" Diệp Kiều Trang hô, tiện tay xiên thêm một viên bánh bỏ vào mồm.

"Đi!"

Hai thiếu nữ rủ nhau ra sau nhà, để lại Diệp Văn Trí cùng Giang Phong một già một trẻ trong phòng.

"Người lớn đi vắng cả rồi sao?" Diệp Văn Trí hỏi, ban đầu hắn vốn yên tâm để cháu gái đến đây ở mấy ngày. Nhưng hiện tại biết trong nhà còn có một thiếu niên trạc tuổi cháu gái hắn, cỗ bất an kia lại một lần nữa trỗi dậy.

Giang Phong không có trả lời, mà dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hắn, sau đó hỏi ngược lại: "Diệp lão, trái tim ngài có vẻ không được khỏe nha?"

Diệp Văn Trí nghe xong sắc mặt trở nên kinh ngạc, qua một lúc nghiền ngẫm sau đó mới mở miệng hỏi: "Tiểu tử, ngươi hiểu y thuật?"

---

Chương 34: Dị thường