Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 35: Lắc lư
Diệp Văn Trí hỏi, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một chút kích động.
Chuyện phải kể đến vài năm trước, trong một lần đang chủ trì cuộc họp thì hắn đột nhiên ngất xỉu, được mọi người kịp thời đưa đến bệnh viện. Trải qua kiểm qua, bác sĩ chuẩn đoán đột quỵ mức độ nhẹ do làm việc quá sức, đề nghị chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thế nhưng con người hắn cố chấp, bỏ qua lời khuyên của bác sĩ mà tiếp tục lao đầu vào công việc. Và rồi ít lâu sau đó hắn một lần nữa được đưa vào viện c·ấp c·ứu, lần này bác sĩ phán hắn suy đa n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, muốn giữ tính mạng thì bắt buộc phải phẫu thuật.
Hai lần đột quỵ để hắn bắt đầu biết sợ, quyết định lùi về hậu trường, giao lại việc điều hành tập đoàn cho con trai.
Mặc dù ca phẫu thuật sau đó thành công tốt đẹp, nhưng sức khỏe của hắn vẫn là giảm sút thấy rõ. Nhìn bề ngoài, trông hắn già nua như một ông lão ngoài bảy mươi, thế nhưng hiếm ai biết rằng hắn năm nay mới chỉ sáu mươi tuổi mà thôi.
Sáu mươi tuổi không tính là quá già, thậm chí với một số người ăn uống lành mạnh, thường xuyên thể d·ụ·c thể thao mà nói, vóc dáng gân cốt ở cái độ tuổi này có khi còn không khác trung niên là mấy.
Còn hắn, vỏn vẹn nửa năm, từ một trung niên bừng bừng sức sống biến thành ông cụ già yếu hom hem, da dẻ nhăn nheo, bệnh tật đầy người, khiến hắn rơi vào trầm cảm.
Hắn hiểu loại trầm cảm này phải buông lỏng tâm trạng mới có thể hóa giải, nhưng mấu chốt là mỗi lần rửa mặt nhìn khuôn mặt tiều tụy thiếu sức sống trong gương lại khiến hắn thêm hoảng. Mà hoảng loạn thì áp lực càng lớn, áp lực lớn tim đập càng nhanh, tim đập càng nhanh lại càng dễ dẫn đến đột quỵ.
Một vòng tuần hoàn c·hết chóc không lối giải.
Diệp Văn Trí mỗi lần như vậy lại nhớ đến đám chiến hữu cùng trang lứa, tóc tất cả đều đen nhánh, hoặc tệ một chút cũng là điểm hoa râm, tuyệt không có ai đầu tóc bạc phơ như hắn cả.
Nghĩ đến những thứ này hắn càng buồn bực, quyết tâm cải thiện sức khỏe.
Hắn bắt đầu chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ Đông sang Tây, từ Kim đến Cổ, thậm chí tìm đến cả Trung Y. Trong nước có, ngoài nước cũng có, tất cả đều là những chuyên gia danh tiếng hàng đầu. Tuy nhiên, các chuyên gia này hoặc lắc đầu nói bệnh của hắn hết thuốc cứu, hoặc tư vấn những bài thuốc quái dị, kèm theo đó là bán cho hắn hàng trăm loại dược thảo thuốc bắc, để hắn chất đầy cả một gian nhà, uống đến phát ói.
Có điều, những thứ này vốn là chuyện riêng, hắn giấu diếm thậm chí đến vợ hắn còn không biết, tiểu tử trước mắt này làm sao biết được?
Đây là lần đầu hai người gặp mặt, chẳng lẽ điều tra hắn từ trước?
Không đúng nha! Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lấy đâu ra bản lĩnh này. Huống hồ hắn còn là một người kín tiếng ít xuất hiện.
Diệp Văn Trí nghĩ mãi không thông, cuối cùng chỉ có thể suy đoán khả năng tiểu tử này thật biết y thuật.
Thấy Giang Phong không lên tiếng, Diệp Văn Trí do dự một chút rồi lại chủ động hỏi:
"Tiểu tử, sao cậu biết tim của tôi có vấn đề ?"
Vừa hỏi ánh mắt hắn vừa lóe lên chút le lói. Bệnh nhân luôn là như vậy, chỉ cần có một tơ hi vọng đều sẽ vận hết tất cả khả năng đi tóm lấy.
Giang Phong không vội trả lời mà đứng dậy đi về phía âm thanh đang reo "ro ro" trong bếp, bấm nút tắt xong sau đó xách theo ấm nước quay trở lại bàn.
"Nhìn trạng thái sắc mặt của ngài giống hệt những bệnh nhân của ông ngoại ta." Giang Phong vừa rót nước vào ấm trà vừa chậm rãi trả lời.
Diệp Văn Trí không để ý đến cách xưng hô khác thường của Giang Phong, mà tập trung vào mấy chữ "bệnh nhân của ông ngoại". Hắn bắt đầu gặng hỏi, hơi thở có phần dồn dập:
"Ông ngoại cậu là thầy thuốc?"
"Đúng vậy." Giang Phong trả lời, không nghĩ lão già trước mặt lại dễ tin lời bịa đặt đến vậy.
Thật ra nói bịa đặt thì hơi quá, bởi đích thực trước kia ông ngoại hắn là lang y duy nhất ở trong thôn. Chỉ là trình độ không cao đến đâu, chữa một vài bệnh vặt thông thường như cảm cúm, đau nhức mệt mỏi mà thôi.
Nghe được câu này, trong lòng Diệp Văn Trí đột nhiên cảm giác có chút hi vọng, tiếp tục hỏi thăm: "Những bệnh nhân đó giờ thế nào?"
Có đôi khi, bệnh nhân không tin vào thầy thuốc mà lại tin vào những người có cùng bệnh chứng giống mình, muốn từ trạng thái của họ mà phán đoán tình hình bản thân sau này thế nào. Thậm chí, có người mặc dù bệnh viện đã trả về nhưng vẫn đặt cược vào các bài chữa dân gian, chữa mẹo, ôm hi vọng vượt qua tử lộ.
Giang Phong nhìn hắn, lộ ra vẻ thương tâm: "Giờ thế nào sao... hình như đều đ·ã c·hết rồi."
Diệp Văn Trí:...
Vậy còn nói chuyện gì.
Giang Phong: "C·hết vì bệnh..."
Diệp Văn Trí: "Ừm."
Giang Phong: "C·hết vì bệnh tuổi già, tất cả đều hưởng thọ hơn tám mươi tuổi."
Diệp Văn Trí: "Ta liền biết... A... Cậu vừa nói gì???"
Hắn cảm thấy trống ngực đập thình thịch, vội vàng móc từ trong túi áo ra một hộp nhỏ, mở nắp đổ ra mấy viên thuốc trợ tim rồi trực tiếp bỏ vào miệng nuốt, nửa phút sau mới cảm thấy ổn hơn một chút.
"Cậu không gạt lão già này đấy chứ ?" Diệp Văn Trí vuốt vuốt ngực hỏi, thầm trách tiểu tử ngươi học đâu cái thói nói chuyện nhát gừng nhát cáy, hại hắn suýt lên cơn đột quỵ lần ba.
"Ta gạt ngài làm gì!" Giang Phong ăn ngay nói thật, hắn đương nhiên không lừa Diệp Văn Trí.
Chỉ là việc sống thọ không hề liên quan gì đến bài thuốc chữa bệnh của ông ngoại hắn cả. Sở dĩ người trong thôn sống thọ là vì cả đời gắn bó với sông nước đồng ruộng, ăn uống lại thanh đạm, rất ít tiếp xúc với các loại thực phẩm hóa c·hất đ·ộc hại. Cho nên về cơ bản là ít bệnh tật, tuổi thọ vẫn luôn khá cao, hiếm hoi lắm mới có một người q·ua đ·ời trước tám mươi.
Thế nhưng vì mục đích, hắn tiếp tục lắc lư:
"Nếu không tin ngài có thể đến thôn Tam Sơn chúng ta điều tra, hầu hết đều sống qua tám mươi tuổi."
"Thôn Tam Sơn?" Diệp Văn Trí lẩm bẩm, hắn tuy là người bản địa nhưng không phải cái gì cũng thông thuộc.
"Ông ngoại ta có một bí phương thuốc bắc, theo trong ghi chép gia phả thì phương thuốc gia truyền này có từ hàng nghìn năm trước, có thể trị bách bệnh. Cho dù là n·an y· hay u·ng t·hư, chỉ cần uống một lần bệnh tình liền sẽ thuyên giảm, còn nếu dùng trường kỳ, không quá nửa năm bệnh tật sẽ biến mất, vĩnh viễn không tái phát."
Giang Phong bình thản nói, gương mặt phảng phất vẻ tự hào.
"Thuốc Bắc?" Diệp Văn Trí nhíu mày, cái từ này bất kể lúc nào đọc lên cũng sẽ có cảm giác một loại hiệu quả "thần bí".
Thường thường câu chuyện sẽ là nghe nói có người bị bệnh, đi mấy bệnh viện nổi tiếng khám chữa, kết quả đốt cả tấn tiền, thậm chí bán nhà bán cửa nhưng bệnh trị không hết. Cuối cùng tìm từ nơi nào đó ra một lão Đông Y, tiêu xài vài trăm vài triệu mua liều thuốc bắc, ít lâu sau liền khỏi.
Loại sự tình này với Diệp Văn Trí mà nói, đoán chừng nghe qua không dưới trăm lần.
Nói thật, Về Y Học cũng không thể hoàn toàn phủ định Đông Y, loại này xác thực phi thường lợi hại, đương nhiên cũng có rất nhiều lừa gạt. Sở dĩ danh tiếng Đông Y bị bại hoại phần lớn đều là nhờ công lao của đám lang băm kia mà ra.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Văn Trí là không quá tin tưởng, bởi câu chuyện mà tiểu tử trước mặt này vừa kể nghe quá giả.
Phải biết, bản thân hắn mang bệnh đi vái tứ phương. Đông Tây Y trong nước, thậm chí Trung Y ở Trung Vực vực xa xôi, có danh y nào mà hắn chưa từng nghe qua.
Nhưng tuyệt đối chưa nghe qua ai có thể dựa vào Thuốc Bắc chữa khỏi n·an y· u·ng t·hư cả.
Kể cả là tin đồn!
Nếu thật sự thần kỳ như vậy, đoán chừng đã nổi tiếng khắp thế giới rồi chứ đâu phải hạng vô danh mà hắn không biết.
Có điều, không tin thì không tin, hắn giờ như đèn sắp cạn dầu, dù chỉ là lời đồn hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lại nói hắn cũng chưa phải bỏ ra cái gì.
"Không biết danh y ông ngoại cậu là gì? Hiện đang ở chỗ nào? Có thể sắp xếp gặp mặt không?" Diệp Văn Trí hỏi.
Giang Phong trầm ngâm, nói: "Ông ngoại ta lấy việc chữa bệnh là niềm vui, không danh tiếng gì. Hiện tại đang ở An Lạc Viên, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm gặp, không cần đặt lịch hẹn."
"An Lạc Viên?" Diệp Văn Trí gãi gãi cằm, lẩm bẩm: "Cái tên này nghe giống tên nghĩa trang thành phố."
"Là nó!" Giang Phong gật đầu.
Diệp Văn Trí nghe vậy lập tức như hiểu ra chuyện gì, gương mặt đang từ hồng hào bỗng dần chuyển sang đỏ sậm, sau đó là tím tái.
Mẹ nó!
Hỏi thăm nửa ngày, nguyên lai là đ·ã c·hết rồi.
Diệp Văn Trí đang định mở miệng mắng chửi thì đúng lúc này Tiểu Linh từ ngoài sân bước vào. Thấy trong nhà chỉ có hai người đàn ông một già một trẻ, nàng mở miệng hỏi: "Tiểu Phong, mọi người đi đâu hết rồi?"
Giang Phong chỉ về lối dẫn ra phía sau nhà. Đợi nàng đi rồi, hắn mới tiếp tục nói: "Mặc dù ông ngoại ta đã mất được hơn chục năm, nhưng y thừa thì ta đã lĩnh hội được hết."
"Lĩnh hội được hết?" Diệp Văn Trí ngờ vực.
"Không tin thì ngài để cho ta xem mạch một chút?" Giang Phong vươn tay về phía hắn, ánh mắt chờ đợi.
---
Nghỉ nửa tháng, đại khái nợ độc giả 8 chương.
Mọi người không ngại thì cứ bấm lưu truyện, đợi tích lũy nhiều nhiều đọc một thể nha :P