Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 0041: Tự chứng minh trong sạch

Chương 0041: Tự chứng minh trong sạch


Trong lúc Giang Phong còn đang nát óc suy nghĩ thì vị nữ đội trưởng đã đến trước mặt hắn.

Nàng đeo chiếc mặt nạ che đi gần hết khuôn mặt, làm cho người ngoài không thể nhìn ra được tuổi tác, nhưng dựa vào khuôn cằm thon gọn kia đại khái có thể đoán được nàng là một mỹ nhân.

Không đợi Giang Phong nói gì, nàng đã vươn tay trực tiếp bắt lấy cổ hắn nhấc bổng lên, hết nhìn trái nhìn phải, rồi lại giật tấm khẩu trang của hắn xuống tiếp tục nhìn.

Động tác vô cùng thô bạo, thật giống như đang nắm một con gà chứ không phải con người, hoàn toàn không hề để ý đến cảm xúc đối phương.

Cũng không có ý hỏi han 102 Lưu Dương Lam đang run rẩy đứng bên.

Ánh mắt nàng rất lạnh, cứ như vậy nhìn thẳng vào hai con ngươi của Giang Phong, tựa như muốn từ đó đọc ra suy nghĩ của hắn.

Cả quá trình Giang Phong cũng không hề chống cự, hắn biết, chỉ cần làm ra chút phản kháng liền sẽ không có kết cục tốt.

Một lát sau đội trưởng mới buông lỏng tay, vứt hắn xuống mặt đất.

Nàng không kết luận điều gì, mà đối một người khác sau lưng hô: "52, đến xem đi!"

"Rõ!"

52 tiến đến trước mặt Giang Phong, giọng hơi bẽn lẽn đối với hắn nói:

"Xin lỗi!"

"???"

Không đợi Giang Phong phản ứng, 52 đã luồn tay đi lần mò thân thể hắn.

52 cũng là một nữ nhân, hai bàn tay nàng gầy gò xương xẩu, đầu móng nhọn hoắt, cơ mà thủ pháp so với đội trưởng nhu hòa hơn rất nhiều, mặc dù cũng là chạm đến da thịt, nhưng không có bóp nghẹn đau đớn như vừa rồi.

Nàng kiểm tra rất cẩn thận, cơ hồ mọi vị trí đều bị sờ qua, vừa sờ vừa lẩm bẩm nói:

"Chiều cao một mét bảy, cân nặng năm mươi, xương cốt chưa phát triển hết, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Lục phủ ngũ tạng bình thường, thị lực mười trên mười, hơi thở ổn định, không có dấu hiệu hoảng loạn.

Da thịt không có vết tích của việc từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng không có phản ứng với Niệm.

Đội trưởng, người này không phải Thức Tỉnh Giả!"

Đội trưởng nghe nàng báo cáo, gật đầu hài lòng: "Tốt lắm! Năng lực của ngươi lại có tiến bộ rồi. Về phần tên này, các ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào?"

Đội trưởng vừa dứt câu, số 72 đi đầu lên tiếng:

"Không phải Thức Tỉnh Giả mà lại có thẻ đen, đã thế số thẻ cũng khá lâu đời, chẳng lẽ hắn thức tỉnh năng lực từ trong bụng mẹ sao?"

52 nghe vậy chen vào: "Không thể tư duy như vậy, số trên thẻ chỉ đại diện cho thứ tự gia nhập Đội Khai Thác, chứ không đại biểu cho việc thức tỉnh trước hay sau. Ví dụ như ngươi số thẻ 72 thức tỉnh từ gần 30 năm trước, trong khi đó đội trưởng thức tỉnh chưa tới 10 năm lại mang số 22."

"Hừ! Ta thấy nhất định là chủ thẻ bị hãm hại, sau đó giao thẻ cho hắn chạy đến nằm vùng." 72 còn chưa buông tha.

"Lai lịch không rõ ràng, phong hiểm quá lớn, tìm góc tối nào đó giải quyết đi." Một người khác lên tiếng.

"Đợi đã, là ta chủ động muốn bán Nguyệt Thạch nên mới dẫn hắn đi gặp đội trưởng, chuyện này hết sức tình cờ, cũng không cần tuyệt tình như vậy chứ?" Lưu Dương Lam yếu ớt mở miệng.

"Em gái, 97 mất mạng cũng vì cái sự ngây thơ của cô em đấy, còn chưa tỉnh ngộ?"

"Đúng vậy, không phải cố ý sẽ không tự nhiên mà theo cô em đến nơi này."

"Bao lâu nay đám Thức Tỉnh Giả ngoại quốc vẫn luôn tìm cách phá hoại chúng ta, ai biết được đây lại có phải một con cờ của chúng hay không, vẫn là xử lý ngay tại chỗ đi."

...

Giang phong nghe đám người nói chuyện mà rơi vào trầm mặc.

Những lời đối thoại này đều chỉ hướng đến một kết quả, đó là hắn phải bị xử lý.

Thậm chí có người còn quả quyết đòi xử ngay tại chỗ.

Xử ngay tại chỗ là ý gì? Hắn không cần nghĩ cũng biết.

Hiện tại muốn sống sót, cần phải làm được hai chuyện.

Thứ nhất, hắn phải chứng minh được mình trong sạch.

Mà cái thứ hai, cần biểu hiện ra năng lực bản thân.

Bởi nếu chỉ chứng minh bản thân không phải gian tế thì cũng không có đảm bảo những người này sẽ tha cho hắn.

Người không ác, chưa chắc đã thiện.

Kẻ không có giá trị lợi dụng sớm muộn cũng sẽ bị loại bỏ, nhất là ở cái nơi không nói chuyện bằng lý lẽ như thế này.

Cho nên hắn cần thể hiện giá trị của mình.

Nghĩ đến đây, hắn mở miệng hô:

"Ta không phải gian tế!"

Giang Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng nay lại đột nhiên lên tiếng, dẫn tới chú ý của nhóm người.

Bình thường mà nói, loại gian tế bị bắt sống vào thời điểm này hoặc là giữ im lặng không hé nửa lời.

Hoặc là buông rất nhiều lời ngoan thoại, tỉ như các ngươi c·h·ế·t chắc, tổ chức sẽ báo thù cho ta, vân vân...

Còn như Giang Phong loại này dám dõng dạc ngay thẳng nói mình không phải gián điệp, bọn họ thật đúng là lần đầu mới gặp.

Cho nên, nhóm người này đầu tiên là thoáng sửng sốt một chút, sau đó...

Sau đó lại tiếp tục thảo luận xử lý hắn thế nào.

Giang Phong chứng kiến cảnh này lòng hơi trầm xuống.

Hắn hiểu rồi, những người này có lẽ thật chẳng quan tâm hắn có trong sạch hay không.

Hoặc là nói, "xử lý gian tế" chỉ là cái cớ để hợp thức hóa việc thủ tiêu hắn mà thôi.

Nhưng còn chưa hết hi vọng.

Bước một sai không có nghĩa bước hai không cần làm.

Hắn tiếp tục mở miệng:

"Ta biết các vị có năng lực siêu phàm, coi sinh mạng người bình thường như cỏ rác. Nhưng ta cũng không phải là cỏ rác bình thường. Ví dụ như bà chị này, năng lực của ngươi rất có vấn đề."

Giang Phong bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân vừa kiểm tra thân thể hắn, nàng xem như là người duy nhất cho ấn tượng tốt từ đầu đến giờ, và cũng là nhân tố duy nhất để hắn dựa vào mà tự cứu lấy mình.

Bởi trong số những người này, mới chỉ có nàng là bộc lộ ra năng lực siêu nhiên.

"Ta?!" 52 chỉ chỉ mặt mình.

"Nhãi con! Còn muốn giãy c·h·ế·t?!" 72 đứng dậy rút dao găm bên hông.

"Trật tự!" Đội trưởng trừng mắt quát, sau đó quay sang hỏi: "Ngươi nói năng lực của nàng có vấn đề?"

"Đúng vậy!" Giang Phong gật đầu.

Đội trưởng có vẻ hơi nghi hoặc nhìn hắn, sau đó lại nhìn số 52.

Về phần những người khác thì thờ ơ, rõ ràng tất cả đều không quan tâm đến câu nói này.

Một người bình thường mà thôi, biết Thức Tỉnh Giả là gì sao?

Biết sử dụng Niệm như thế nào à?

Nói như đúng rồi!

Đội trưởng hai mắt hơi híp đánh giá Giang Phong, bâng quơ hỏi: "Nói đi, có vấn đề gì?"

Giang Phong chỉ chờ câu nói này, ngón tay khẽ động, giơ lên.

Một cử động dường như rất nhỏ bé nhưng lại để ánh mắt của tất cả mọi người trở lên ngưng trọng.

Bởi đầu ngón tay của hắn lúc này đang bốc cháy một ngọn lửa màu xanh lục.

"52!" Đội trưởng vẫy vẫy tay.

Thân là thành viên lâu năm trong đội, 52 lập tức hiểu ý.

Nàng lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ bằng lòng bàn tay giống như gương trang điểm, tiến đến áp mặt kính lại gần ngọn lửa.

Rất nhanh, toàn thân gương đồng cũng từ màu vàng chuyển sang màu xanh lục.

"Thật là Niệm???" Hiện tượng này khiến những người khác tỏ ra kinh ngạc.

Bọn họ đều biết tác dụng của gương đồng, màu sắc của nó sẽ thay đổi tùy theo nguyên tố Niệm mà nó tiếp xúc.

Nếu ngọn lửa kia chỉ là một ngọn lửa thông thường, vậy sẽ không phản ứng.

Đằng này lại có thể thay đổi màu sắc, điều này chứng minh Giang Phong là một Thức Tỉnh Giả hàng thật giá thật, bởi chỉ có Thức Tỉnh Giả mới có thể cụ thể hóa ra Niệm.

Đồng thời cũng chứng minh câu nói của hắn.

Năng lực của 52 thật sự có vấn đề, nàng vừa phán hắn chỉ là người bình thường xong đâu!

"Đội trưởng! Ta... " 52 bối rối nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng không để ý nàng, mà đối Giang Phong nói: "Thì ra ngươi là Thức Tỉnh Giả."

Giang Phong nghe vậy căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng được buông lỏng.

Hắn không biết Thức Tính Giả là cái quái gì, nhưng từ ngữ khí của nàng đến xem, hắn hiểu bản thân đại khái đã thắng được một chút tôn trọng từ đối phương.

Hắn có giá trị đáng để người ta lợi dụng.

Đồng thời cũng có chút tán thưởng vị đội trưởng này, bình tĩnh, sáng suốt, không có xồn xồn như đám kia, mở mồm ra là đòi thủ tiêu.

Nhưng đang định há mồm nói chuyện thì đúng lúc này đội trưởng lại bồi thêm một câu: "Này mới hợp lý, ai đời lại phái một người bình thường đi làm gian tế bao giờ chứ!"

Giang Phong: ...

Mẹ nó! Vừa khen người ta tốt đâu!

"Haha! Đùa chút thôi!" Đội trưởng châm điếu thuốc mới, nhả khói: "Muốn nói gì nói đi!"

Giang Phong nhức đầu, đám người này thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không có một người nào tốt.

Ra vẻ bình thản, hắn bắt đầu mở lời:

"Mọi người hẳn đều là Thức Tỉnh Giả đi?"

"Đúng!"

"Thức Tỉnh Giả có tổ chức?"

"Không những có tổ chức, mà còn là tổ chức chính phủ." Đội trưởng sảng khoái trả lời, điều này trong giới những người thức tỉnh không có gì là bí mật, không cần giấu diếm.

"Chỉ là không hợp với lũ c·h·ó má cao tầng kia." 72 gằn giọng chen vào.

Giang Phong gật gật đầu tiếp lời hắn: "Mặc dù không biết có hiềm khích gì, nhưng đã là người của chính phủ, hẳn các vị hành động cũng phải tuân thủ theo qui định chứ?"

Đội trưởng hơi nhếch mép: "Ngươi cảm thấy một nơi như thế này cần qui định sao?"

"Cho dù không theo, nhưng việc quyết định sinh tử của một người là chuyện lớn, chẳng lẽ cứ như vậy làm, không báo cáo tham khảo ý kiến cấp trên?" Giang Phong phản bác.

"Tiểu tử, xem ra ngươi thật là một người mới, cái gì cũng không biết." Nữ đội trưởng lắc đầu:

"Chúng ta quả thật có rất nhiều qui định, một trong những qui định đó là bắt được gian tế thì phải áp giải đến tổng bộ tiến hành tra khảo. Nhưng nếu chúng ta tiền trảm hậu tấu, hoặc giấu nhẹm đi... "

Đợi đã!" Giang Phong cắt ngang.

"Vị đội trưởng này, ta xin nhắc lại một lần nữa, ta không phải gian tế.

Ta là người, một người bình thường vừa mới thức tỉnh cách đây không bao lâu.

Ta dùng năng lực của mình giúp người khác chữa bệnh, được đối phương báo đáp chiếc thẻ đen kia, nói là thẻ ngân hàng, tiền tùy tiện tiêu.

Tối nay vô tình ngang qua tiệm cầm đồ của nàng, nghĩ muốn mua chiếc điện thoại cho nên mới đi vào.

Kết quả đây, nàng dẫn dụ ta đến nơi này, sau đó liền bị các vị gán ghép cho là gian tế, đòi chém đòi g·i·ế·t.

Dù là gian tế hay không, chúng ta đều là con người, đều có quyền vì tính mạng của mình mà đấu tranh.

Để chứng minh trong sạch, ta nguyện tiếp nhận tra khảo khắc nghiệt, nhưng trước khi mọi thứ được sáng tỏ các vị cũng không nên vội phán quyết đòi xử lý ta chứ?

Lại nói, nếu các vị ở vào tình huống của ta, các vị sẽ phản ứng giống ta hay chỉ đơn giản ngồi im chờ c·h·ế·t?

Đội trưởng, ngài nói xem?"

Giang Phong nói một hơi thật dài, nghe thì có vẻ phân trần chất vấn, thực tế lại là đang đánh một hồi chuông cảnh tỉnh.

Một người, cho dù là người bình thường hay là thần tiên, đều sẽ có lúc hành động theo cảm tính, quên mất duy lý trí của bản thân.

Nhất là trong xã hội đầy rẫy những luật lệ quy tắc phức tạp này, đến người làm luật còn không nhớ được hết, nói gì những người sở hữu năng lực viễn siêu người thường?

Đây cũng là kinh nghiệm hắn đúc kết được từ kiếp trước.

Người càng có nhiều quyền lực, càng có xu hướng dần rời xa những luật lệ ràng buộc ước thúc.

Hắn sớm nhận ra vị nữ đội trưởng này không phải người có bản tính quá độc ác, mà lại lời nói của nàng cũng rất có trọng lượng đối với những người khác.

Cho nên liền nhắm vào nàng.

Mà sự thật chứng minh, hắn chọn đúng rồi.

Nhìn Giang Phong mở miệng giảng lý lẽ, đội trưởng rít một hơi thuốc thật sâu, ngẫm nghĩ, cuối cùng thở ra:

"Nói không sai."

...

Một phút.

Bầu không khí im lặng.

Hai phút.

Bầu không khí vẫn im lặng.

Nàng không có tiếp tục nói chuyện, chỉ ngồi bất động nơi đó hút thuốc, để Giang Phong sốt ruột.

Ngươi cũng biết ta nói không sai, sau đó thì sao?

Hắn thật không đoán được đến tột cùng nữ nhân này nghĩ gì.

Mãi cho đến khi nàng búng đi tóp thuốc cháy khét, nghiêm túc nhìn hắn nói:

"Ngươi nói không sai, đúng là mọi người xử sự có phần cảm tính, nhưng hiện tại ngươi cũng không thể rời đi, biết vì sao không?"

Đây rồi!

Từ trong lời nói của đối phương, Giang Phong nhạy bén phát hiện ra trọng điểm.

"Hiện tại" hai chữ này, nói rõ hắn có thể sống sót rời đi.

Nhưng bây giờ quan trọng hơn cả là trả lời câu hỏi của đối phương.

"Đây là khảo nghiệm?"

"Xem như thế đi."

"... "

Nhìn nụ cười tủm tỉm của nàng, Giang Phong lại muốn chửi thề.

Mẹ nó, đàn bà thật đúng là khó đoán.

Có điều hắn đã sớm dự tính hết mọi tình huống, chỉ tay về phía những người mặc rằn ri ở xa xa, nói:

"Nhìn qui mô trang bị vũ khí, hẳn là mọi người ở đây đang chờ đợi phục kích thứ gì.

Thứ đó nhất định là đến từ khối đá kì lạ nằm ở giữa trung tâm kia.

Nếu ta đoán không sai, thứ đó chính là "Thú Triều" trong lời ngươi nói lúc nãy.

Mà nguyên nhân không muốn ta sống là bởi vì ta đã biết bí mật về nơi này, các ngươi sợ sau khi ra ngoài ta sẽ sẽ tung tin gây hoang mang dư luận.

Ta nói không sai chứ?"

...

Bộp! Bộp! Bộp!

"Lập luận rất sắc bén, không sai một câu!" Đội trưởng bất thình lình vỗ tay khen ngợi.

Với những người khác mà nói, rơi vào trong hoàn cảnh này đa phần đều sẽ hoảng loạn, nói nhăng nói cuội, buông lời thề thốt. Nhưng tiểu tử trước mặt này đầu óc lại vẫn có thể duy trì tỉnh táo, ăn nói liền mạch, thật sự là có chút ngoài tưởng tượng của nàng.

Tố chất tiểu tử này không tồi.

"Như vậy, phương án giải quyết đâu?" Nàng tiếp tục hỏi.

"Góp sức cùng chống lại Thú Triều, cam kết không biết lộ bí mật."

"Chưa đủ." Đội trưởng cười thâm thúy.

Giang Phong thở dài, đến nước này rồi hắn còn không hiểu?

Hắn đứng dậy, ưỡn ngực đối đội trưởng dõng dạc hô:

"Đội trưởng! Ta gọi Diệp Văn Trí, mặc dù thực lực thấp kém, nhưng xin hãy cho phép ta trở thành một phần trong đội của ngài!"

"Tốt! Tốt lắm!" Đội trưởng vỗ vai Giang Phong.

Đây mới là câu trả lời nàng muốn nghe.

"Ta là 22, đội trưởng đội khai thác K6, chào mừng ngươi gia nhập!"

---

Mỗi lần viết cách xưng hô giữa các nhân vật thật sự rất đau đầu.

Chợt nhớ đây vốn chỉ là một thế giới tưởng tượng, việc gì phải cứng nhắc áp dụng xã hội thực tế đâu. Cho nên từ chương này xin phép chuyển hết xưng hô thành chung chung như ta - ngươi.

Đừng nói, quả thật viết thuận hơn rất nhiều.

Chương 0041: Tự chứng minh trong sạch