Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0046: Hỏi các ngươi một chuyện
Ba phát đ·ạ·n bay thẳng về phía 12, hoặc chính xác mà nói là phía sau lưng hắn.
Có điều, đây là lần đầu Giang Phong sử dụng thứ đồ chơi này, cho nên độ chính xác chẳng đâu vào đâu, cả ba viên đ·ạ·n đều không trúng mục tiêu.
Theo tiếng s·ú·n·g vang lên, mọi người giật mình nhìn về hướng đ·ạ·n bắn, 12 cũng phản ứng quay đầu, thấy vật thể sau lưng đồng tử trong đôi mắt già nua lập tức co lại, xoay người vung đao trong tay chém ra.
"Xoẹt!"
Âm thanh nhát chém ngọt lịm.
Chưa hết, tiếp sau đó hắn lại điên cuồng bổ đao, lực tay rất mạnh khiến chiếc bàn vốn đã mục nát càng không chịu được, trực tiếp sụp đổ, lúc này mới dừng tay.
Đợi cho sương bụi dần lắng xuống, mọi người cũng nhìn rõ thứ hắn vừa chém là cái gì.
Một con rắn màu xanh lục to cỡ cổ tay, bất quá đã bị chém thành sáu bảy khúc.
12 lau lớp chất nhầy pha lẫn bụi bẩn trên đao, mở miệng mắng:
"Mẹ kiếp, dọa ta giật hết cả mình, cảm ơn nha tiểu tử, sao ngươi phát hiện ra nó?"
Căn phòng này hoàn toàn kín cho nên vừa rồi hắn đúng là buông lỏng cảnh giác, không lục soát qua, nếu không phải có Diệp Văn Trí tinh mắt phát hiện, e là hắn đã bị s·ú·c sinh này cắn rồi.
Tuy nói Thức tỉnh giả cấp C hệ Thổ như hắn da thịt cứng rắn hơn người, nhưng vừa rồi hắn hoàn toàn không ở trạng thái cường hóa, nếu bị cắn chắc chắn vẫn bị thương như thường.
Bị cắn không đáng ngại, đáng ngại là độc tố.
Nếu là loại cực độc, vậy mạng già của hắn liền khó giữ.
Hành động vừa rồi của Diệp Văn Trí xác thực tương đương với cứu hắn một mạng.
"Không có gì, vừa may từ góc nhìn của ta có thể thấy nó mà thôi." Giang Phong lắc đầu, từ chối nhận công lao.
Chẳng lẽ nói ta dùng Thần thức phát hiện ra?
Từ lúc truyền tống đến đây, hắn vẫn luôn duy trì Thần thức, mặc dù phát hiện không ít sinh vật nhưng đều là một chút động vật hoang dã không mấy nguy hiểm, thẳng cho đến khi bước vào tòa nhà này.
Tòa nhà này đúng như 12 nói, xác thực rất kì quái.
Ở bên ngoài, Thần thức của hắn có thể bao quát bán kính đến cả trăm mét, thế nhưng từ lúc bước vào đây phạm vi rút xuống chỉ còn chừng 3 mét.
Rồi sau đó phát hiện con rắn này.
Thanh Linh Xà, cùng loại với con rắn mà Giang An đập c·h·ế·t ở mương nước thôn Tam Sơn.
Mà không chỉ một con...
Nói xong, Giang Phong chỉ vào chiếc bàn bị 12 chém nát vụn, nhắc nhở:
"Cẩn thận chút, có lẽ vẫn còn nhiều con khác."
Mọi người nghe vậy đồng loạt lùi lại mấy bước tạo khoảng cách.
32, 72, 92 tì báng s·ú·n·g trường vào vai, nghiêng đầu, ngón tay để sẵn lên cò s·ú·n·g, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể xả đ·ạ·n.
Mà 12 thì thận trọng lại gần, dùng đao gạt bỏ các mảnh vụn trên sàn.
"Không có gì... "
"A? Đây là... Mật đạo?"
12 nói liền hai câu, mặt sàn hắn vừa bới xuất hiện một viên đá hoa bị mẻ một lỗ nhỏ cỡ nắm tay.
Một luồng gió thông qua lỗ thổi vào mặt hắn.
Hắn vẫy vẫy tay, một người hiểu ý cầm đèn pin đến soi, hai người còn lại tiếp tục ôm s·ú·n·g đề phòng.
12 luồn tay vào lỗ lật viên đá hoa, lần này hắn đã cẩn thận hơn, vận dụng Niệm trong người cường hóa da thịt, đề phòng bị tấn công như vừa rồi.
Hắn vừa dùng sức viên gạch hoa liền bung, cơ mà không có mật đạo như trong tưởng tượng, mà chỉ là một cái hố nhỏ sâu rộng chừng nửa mét, thành hố còn có một đường ống, nhìn hướng đi hẳn là dẫn ra sau lưng tòa nhà.
"Hố thoát nước?!" 12 thất vọng, trước đó còn ôm hi vọng mật đạo dẫn đến hầm ngầm, trong hầm lại có mấy cái rương kho báu gì đâu.
"Chắc phải có thứ gì chứ?" Giang Phong gợi ý, Thần thức của hắn biết rõ bên dưới có gì, chỉ là không nói toẹt ra thôi.
12 gật đầu, dùng đao bới bới lớp cỏ lá khô dưới đáy hố.
Quả nhiên như lời Giang Phong nói, dưới lớp cỏ dày đến có một viên đá màu hồng nhạt cỡ nắm tay, mà nằm xung quanh nó là mười mấy quả trứng nhỏ trắng bóc.
"Nguyệt Thạch!!" Ba người sau lưng đồng thanh hô.
"Lại còn là trung phẩm Nguyệt thạch!" 12 bổ sung.
Theo lý mà nói, nhân loại trải qua không biết bao nhiêu nghìn năm chống Thú triều hẳn là phải tích lũy được rất nhiều Nguyệt Thạch, không đến nỗi tìm thấy một viên liền hào hứng như vậy.
Nhưng nói thế nào đây, thu nhiều, chi cũng không ít.
Lương thưởng, nghiên cứu, mua sắm trang thiết bị, bảo trì, khảm nạm... tất cả đều là một bút phí không nhỏ.
Mà Nguyệt Thạch thì không phải cái mỏ thích đào bao nhiêu thì đào, tất cả đều dựa vào khai thác Thú triều, mà đấy là còn chưa nói một tháng mới có một lần, lại chỉ vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng.
Bởi vậy Nguyệt Thạch vẫn là phi thường quý giá.
Nguyệt thạch căn cứ vào màu sắc mà phân chia làm ba loại, gồm trong suốt Hạ phẩm, hồng nhạt Trung phẩm và đỏ đậm Thượng phẩm, trong đó giá trị của loại sau gấp 100 lần loại trước.
Đội khai thác bọn hắn mỗi tháng nhận lương cố định 3 viên hạ phẩm, cộng thêm thưởng, tổng cộng 4 đến 5 viên, đây đã là đãi ngộ không nhỏ.
Hiện tại tìm được một viên trung phẩm tương đương với hai tháng lương của cả đội, lại không phải giao nộp lên trên.
Chuyện này bảo không vui được sao?
12 tiếp tục dùng đao bới bới, xác định không có nguy hiểm gì mới dùng một chiếc khăn nhấc viên trung phẩm Nguyệt Thạch bỏ vào túi da.
"Còn đống này thì sao?" Hắn chỉ vào mấy quả trứng, trưng cầu ý kiến mọi người.
Giang Phong không nói gì, trước đó hắn phán đoán không phải chỉ có một con chính là ám chỉ đống trứng này.
"Ta nhớ lần trước đội K3 bắt được một con rắn tương tự, đem đến viện nghiên cứu đổi được 2 viên hạ phẩm." 32 lên tiếng.
"Một con tương tự sao?" Giang Phong trầm ngâm, đừng bảo là con mà Giang An hồi trước đập c·h·ế·t...
"Vậy mang về cả đi, biết đâu lại có giá." 92 phụ họa.
"Ok!"
"Cẩn thận chút kẻo vỡ!"
...
Thu thập xong xuôi, cả đội 5 người tiếp tục lục soát.
Tiếc là ngoài viên trung phẩm Nguyệt Thạch kia ra bọn hắn không thu hoạch được thêm thứ gì có giá trị.
Liếc nhìn đồng hồ đã trôi qua được nửa giờ, lại thấy khoảng cách đến chân tháp chỉ còn vài dãy nhà, cả đội quyết định dừng chân một chút.
"Nghỉ ngơi 10 phút!"
"Đồng ý."
5 tên nam nhân già trẻ ngồi trên nóc một chiếc xe bus, tự lấy nhu yếu phẩm của mình ra, bắt đầu nói chút chuyện vu vơ.
"Diệp Văn Trí, ngươi đi học kiến thức nhiều vậy có thể giải thích cho ta vì sao đang nửa đêm mà trời lại sáng chói thế này?"
"Hẳn do chênh lệch múi giờ đi, ví dụ như Đông Vực chúng ta ban đêm thì ở Tây Vực là ban ngày." Giang Phong trả lời.
"A? Nói như vậy thì chúng ta đang ở Tây Vực?"
"Ta cũng không rõ." Giang Phong đáp, kì thực hắn cũng không biết nơi này là Tây Vực hay một chiều không gian khác, dù sao hắn mới đến phương thế giới này chưa được bao lâu, lại chỉ có quanh quẩn một chỗ trong thành phố, hiểu biết rất hạn chế.
"Các đồng chí, ta có một chuyện nghĩ mãi không thông, các có ngươi biết vì sao mèo con bình thường rất lạnh nhạt, nhưng cứ mỗi cuối tháng nàng lại rất nhiệt tình hỏi han ta không?" 12 đưa cho Giang Phong một chai nước.
"Cảm ơn." Giang Phong không từ chối.
"Mèo con là ai?" 92 đột nhiên hỏi.
"Còn phải hỏi, đương nhiên là tình yêu vĩ đại của đời ta." 12 tự hào.
"Ra vậy ra vậy, mà năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" 32 hỏi.
"Tính cả tuổi mụ là 53."
"53? Không ngờ lại già như vậy." 92 chen vào.
"Còn tình yêu của ngươi?" 72 tò mò.
"Nàng tuổi Canh Tuất, năm nay 49, tử vi nói tuổi này là trời sinh một cặp với Đinh Mùi 53 ta, nếu kết hôn sự nghiệp và đời sống cả hai đều sẽ rất tốt!" 12 hãnh diện nói.
Cơ mà lời này khiến cả đám há hốc mồm.
49 với 53 trời sinh một cặp thì đúng rồi, nhưng mà cái cặp này... nói thế nào cũng là một cặp số quá c·h·ế·t chóc đi!
Đại ca à, không phải ngươi thiên về mê tín phong thủy lắm sao? hiện tại cai nghiện rồi?
"Chờ đã, ngươi và mèo... mèo con chưa kết hôn?" 32 đột nhiên bắt được trọng điểm, mở miệng hỏi, chỉ là khi nói đến hai chữ "mèo con" thấy quá không thuận miệng.
53 tuổi cái này... hẳn nên gọi là "mèo già" à không, "mèo thành tinh" mới đúng.
"Chưa, nhưng sẽ sớm thôi." 12 đáp.
"Vì sao không xúc tiến nhanh đi, theo ta biết độ tuổi đã rất khó sinh nở, nếu để lâu sẽ càng khó." 92 không hiểu.
"Chúng ta mới chỉ nói chuyện qua mạng chứ chưa gặp trực tiếp, hơn nữa nàng còn chưa ly hôn." 12 giãi bày.
"Ngươi cặp bồ?" Cả đội kinh ngạc.
"Là nàng cặp bồ chứ không phải ta, ta đã có vợ đâu." 12 không chút xấu hổ nói.
Lời này khiến cả đám lại trợn mắt nhìn hắn.
Mẹ nó, có gì khác nhau à?
"Yêu xa, lại còn là cặp bồ, ngươi thật đúng là kỳ nhân." Một người cảm thán nói.
12 có vẻ không kiên nhẫn: "Kỳ nhân cái gì, các ngươi đừng có lạc đề, mau trả lời câu hỏi của ta."
"Ta còn nhỏ, không biết gì hết." Giang Phong cúi đầu, từ chối tham gia thảo luận loại đề tài thiếu dinh dưỡng này.
"Ta cảm thấy ngươi đang là nạn nhân bị lừa đảo qua mạng rồi." Một người lên tiếng.
"Bình thường lạnh nhạt, cuối tháng ân cần, đây nhất định là biết ngươi sắp lĩnh lương, muốn đào mỏ."
"Giống hệt vợ ta, cuối tháng chưa đưa lương là mặt xưng mày xỉa."
"Đúng đúng, thân là đồng đội, ta khuyên ngươi nên sớm cắt đứt mối quan hệ này đi."
"Hừ! Các ngươi đừng vu oan, ta có thể cảm nhận được, nàng không phải người như vậy!" 12 phân trần.
"Khai thật đi, mỗi tháng ngươi cho nàng bao nhiêu?" 32 dò hỏi.
"Không đáng bao nhiêu, ít 5 triệu, nhiều 10 triệu."
"Chậc chậc, hào phóng quá nha, này còn không phải đào mỏ?"
"Đã nói không, là ta tự nguyện chứ nàng có xin xỏ gì đâu."
"Haha, ngươi thật ngây thơ."
"Ngây thơ cái rắm!" 12 bực bội, ta hỏi các ngươi để xin giải đáp chứ không phải để rước bực vào người đâu.
"Cãi nhau làm gì, đào hay không tháng này ngươi thử không cho nàng liền biết?"
"Đúng vậy, đều nói tiền bạc là thước đo tình cảm của đàn bà."
"Hừ!" 12 rất không phục, nhưng cũng âm thầm ghi nhớ, thử lòng bằng cách này cũng không phải là không có đạo lý.
Tiện cái chủ đề, tiếp đó mọi người lại bắt đầu kể một vài câu chuyện bóc phốt đọc được trên mạng, điều này khiến cho 12 càng thêm khó chịu, chưa nghỉ hết 10 phút đã đứng dậy hô hào tiếp tục nhiệm vụ.
Ngay lúc cả đội vừa khởi hành bước được hai bước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động.
Mọi người theo bản năng nhìn lại, bắt gặp ngay sát bờ sông gần đó có chú mèo đen nhỏ.
Mèo nhỏ tha một con cá, mà cá thì to gấp đôi thân mèo, có vẻ như vừa mới bị bắt từ dưới sông lên, đang điên cuồng giãy dụa tìm đường thoát khỏi miệng mèo con.
Có điều mèo đen cũng rất thông minh, lôi cá đến giữa đường liền nhả ra, nhảy lên bệ đá "meo meo" hai tiếng rồi liếm láp tay chân, không thèm để ý đến con mồi bất hạnh của mình nữa.
Phảng phất như muốn nói ngươi có bản lĩnh trốn thoát cho ta xem thử.
"Thật là xúi quẩy!" 12 thở dài.
Những người khác mặc dù không nói nhưng cũng là có suy nghĩ như vậy.
Mèo đen, cho dù ở bất cứ thời đại nào cũng đều không được quá yêu thích, bởi nhân loại vẫn luôn có một quan niệm rằng chúng là đại diện của vận rủi.
"Đừng g·i·ế·t, không phải ngươi gọi nhân tình của mình là mèo con sao, tha cho nó đi!" Thấy 12 rút s·ú·n·g chuẩn bị hạ sát mèo con, Giang Phong vội giơ tay cản lại.
12 có vẻ hơi xấu hổ, lưỡng lự một hồi vẫn là hạ s·ú·n·g xuống.
---