Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0047: Vào tháp
"Meooo~"
Mèo đen dường như cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, liếc mắt nhìn 12 xù lông ngao lên một tiếng đầy thách thức, sau đó...
Sau đó liền nhảy về bụi cây phía sau lưng, lủi mất dạng.
"Má!!"
12 nào chịu được đả kích này, hắn lập tức giơ s·ú·n·g lên bắn liên tiếp về phía bụi cây, thẳng đến khi hết sạch băng đ·ạ·n mới dừng lại.
Sau đó tiến đến bụi cây tìm kiếm, chỉ là không thấy xác mèo đen, cũng không có vết máu.
Điều này nói rõ hắn bắn trượt toàn bộ.
"Thôi bỏ đi."
"Đi thôi, tranh thủ lên đường, đội trưởng đang chờ chúng ta đâu."
Những người khác lên tiếng khuyên can.
...
Lần này cả đội không còn đụng phải bất thường gì, một đường thuận lợi đi thẳng về địa điểm tập kết.
Đợi khi đến nơi, đã thấy nhóm Lục đội trưởng ngồi tại bậc thềm dưới chân tháp.
Ngoài ra bên cạnh các nàng còn có một nhóm người trang phục tương tự như đội khai thác.
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng!"
Lục tục chào hỏi qua đi, tiếp đó là điểm danh theo thông lệ cùng giới thiệu nhóm người lạ.
"Đây là đội trưởng đội khai thác K5, Ngũ đội trưởng, một trong những nhân vật lão luyện của phân bộ. Còn đây là các thành viên trong đội..." Lục đội trưởng lần lượt chỉ tay giới thiệu từng người.
Thực tế, mọi người ở đây đã sớm quen biết nhau, cho nên những lời này chủ yếu là nói cho Giang Phong nghe.
Giới thiệu đến ai Giang Phong liền phối hợp cúi chào đến đấy, đồng thời trong lòng cũng âm thầm đánh giá đội ngũ trước mặt.
Tổng cộng 8 nam 2 nữ, mặc dù rất dương thịnh âm suy nhưng cũng vừa vặn tiêu chuẩn của một tiểu đội mười người. Trong đó, thực lực đám đàn ông đều dao động ở Siêu Phàm cấp D, không khác đội của hắn là mấy, duy chỉ có hai nữ nhân còn lại là hắn không thể nhìn thấu.
Điều này nói rõ các nàng là Siêu Phàm C trở lên.
Nhất là vị gọi Ngũ đội trưởng kia, cảm giác còn mạnh hơn đội trưởng nhà mình.
Thần thái kiên nghị, không mang mặt nạ che giấu diện mạo như mọi người, thay vào đó là một cặp kính đen to bản. Mặc dù kính đen che phủ đi phần lớn khuôn mặt, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra mắt trái của nàng chỉ còn lại một màu trắng đục.
Chỉ là con mắt này dường như không phải mù bẩm sinh hay bị ngoại vật hủy hoại, mà giống một loại phong ấn cái gì đó bên trong hơn.
Một cái gì đó rất đáng sợ.
Giang Phong đánh giá Ngũ đội trưởng, mà nàng thì cũng nhìn hắn nghi hoặc.
"Ồ? Đội các ngươi có người mới?" Ngũ đội trưởng hỏi.
"Ừm, mới kết nạp hôm nay xong."
"Không sợ lời nguyền nữa rồi? Ta nhớ số thứ tự mới 360 nha?"
Lục đội trưởng: ...
Nàng không muốn dây dưa ở vấn đề này, trở giọng đi vào chính sự:
"Ngũ đội trưởng, như ngươi cũng biết, tòa tháp này chỉ có bốn cửa ra vào nằm phân biệt bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, hai đội chúng ta mỗi đội phụ trách hai cửa, không vấn đề chứ?"
"Không vấn đề!"
Lục đội trưởng gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ tinh quái:
"Tốt! Vậy trước hết chúng ta đi cửa Đông, các ngươi lo cửa Nam, sau đó tùy tình hình mà tiếp tục thăm dò hai cửa còn lại."
"A, tại sao chúng ta phải đi cửa Nam?" Ngũ đội trưởng bất bình, nơi này là cửa Đông, muốn đến cửa Nam phải đi bộ một đoạn khá xa.
"Nếu không các ngươi đi cửa Bắc?" Lục đội trưởng gợi ý.
"Ngươi... " Ngũ đội trưởng nhíu mày, nàng rất muốn hỏi, tòa tháp này là một khối đối xứng, cửa Nam hay cửa Bắc thì khoảng cách khác gì nhau à?
"Ta cũng là dựa theo qui củ đến trước chọn trước mà làm thôi." Lục đội trưởng nhún vai, thở dài nói.
"Ngươi... " Ngũ đội trưởng tức giận nhìn vẻ mặt vô tội của Lục đội trưởng, lúc này còn không hiểu nàng đang bị đùa bỡn?
Ngũ đội trưởng nghiến răng, mặc dù đã bị cặp kính đen che đi, nhưng ai cũng có thể nhận ra nàng đang nhìn Lục đội trưởng với ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Có điều nàng cũng là một người rất trọng qui củ, cho nên đành ra lệnh cho đội của mình:
"Được rồi, không có thời gian đôi co với ngươi, chúng ta đi!"
Nói xong liền quay đầu rời đi.
"Bảo trọng!" Lục đội trưởng vẫy vẫy tay, trong lòng không khỏi vui vẻ, đợi bóng người đi xa rồi mới quay sang đội của mình nói:
"Chúng ta cũng bắt đầu thôi!"
"Rõ!"
...
Trước đó vì khoảng cách quá xa, lại bị các tòa cao ốc hạn chế tầm nhìn cho nên Giang Phong không quan sát được kỹ, hiện tại đứng dưới chân tháp hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng sự hùng vĩ của tòa kiến trúc này.
Kiến trúc mô phỏng hình dáng một cái cây, với "gốc" là bốn tòa nhà hình ống được xây xoắn lại với nhau, mà phần "rễ" thì lại lan rộng thành một mạng lưới chằng chịt, như muốn ôm trọn toàn bộ mặt đất vào lòng.
Thân "cây" màu xanh lam nhàn nhạt, không có ô cửa mà lại là những khối kim loại bóng loáng xếp chồng lên nhau tạo thành hình vẩy cá, thỉnh thoảng lại có những luồng ánh sáng bàng bạc lướt qua, tựa như một dòng chảy năng lượng.
"Cây" không có cành, cứ cách một đoạn lại mọc ra một chiếc "lá" khổng lồ, lá cây đong đưa run rẩy, phát ra âm thanh "đing đang" mềm mại như tiếng chuông gió.
Ngửa đầu ngắm nhìn khối kiến trúc kì quái cao vút, trong lòng Giang Phong bỗng nhớ đến một sự tích.
Tương truyền, năm đó Thủy Thần Cộng Công làm phản, dẫn đầu Ma quân tấn công Thiên Cung, Hỏa Thần Chúc Dung lĩnh xướng Thiên quân chống trả quyết liệt. Thiên - Ma hai giới giao tranh, trụ chống trời sụp đổ khiến nước từ sông Thiên Hà tràn xuống Nhân giới, gây ra đại họa.
Nữ Oa không đành lòng chứng kiến cảnh nhân gian lầm than, đã thu thập 36.501 viên đá Ngũ Sắc, sau đó xếp 36.500 viên thành một cột đá khổng lồ vươn lên Thiên giới để vá lại bầu trời.
Một viên còn lại nàng luyện thành hạt mầm rồi gieo xuống chân cột đá, theo thời gian hạt mầm sinh trưởng thành những dây leo quấn quanh cột, dần dần biến thành một cây đại thụ khổng lồ, người đời đặt cho nó tên gọi là Cây Thế Giới.
Đấy là chuyện cổ tích của phương thế giới này.
Còn như ở Tu tiên giới, mặc dù cũng có một vài truyền thuyết na ná được nhắc đến trong các điển tích, chỉ là ghi chép không rõ ràng nhất quán, thậm chí còn thêu dệt thêm mắm dặm muối, khiến cho nguồn gốc của nó càng trở nên bí mật mơ hồ.
Nếu nói điểm chung, vậy thì đa phần những điển tích này đều cho rằng Cây Thế Giới mọc tại nơi khởi nguồn của Linh Khí, với rễ cành vươn đến mọi ngóc ngách trong vũ trụ, hấp thụ tinh hoa thiên địa, sản sinh động thiên phúc địa.
Đồng thời cũng là đại diện của sự sống, tái tạo và trường sinh.
"Chẳng lẽ thật là Cây Thế Giới?"
Giang Phong ẩn ẩn suy đoán, nhưng ngay sau đó lập tức bác bỏ.
Bởi hắn cảm nhận được rất rõ, Linh Khí nơi này vô cùng nghèo nàn, hoàn toàn không giống động thiên phúc địa cái gì.
"Thế nào?" 12 thấy Giang Phong ngẩn người, đụng đụng vai hỏi thăm.
"Không có gì." Giang Phong lắc đầu, hắn muốn nhắc nhở mọi người chú ý, bởi Thần Thức của hắn phát hiện phía trước có sinh vật sống.
Nhưng hiện hắn đang đóng vai một người mới, một người cái gì cũng không biết, cho nên nếu biểu lộ năng lực sẽ dẫn đến những truy hỏi phiền toái.
Vừa nãy ở trong siêu thị chính là một ví dụ.
"Lần đầu tham gia khai thác, lo lắng là chuyện rất bình thường." 72 tỏ vẻ nhìn thấu lòng người.
Lục đội trưởng đi trước cả đội mấy bước, nghe thấy vậy liền dừng lại mở miệng động viên: "Yên tâm, sáu tháng qua chúng ta đã thăm dò nơi này rất kỹ, không có gì nguy... "
"Xì... ì... !!"
Lời còn chưa nói hết, bỗng tán lá trên đầu phát ra một tiếng rít chói tai.
Lục đội trưởng theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một cái bóng đang lao về phía mình, hai con ngươi nàng lập tức co rụt, đồng thời nhanh như chớp nhảy lùi lại một bước.
"Cốp!" Cái bóng vồ hụt mục tiêu, đâm thẳng xuống nền gạch.
"S·ú·c sinh!!" Lục đội trưởng quát lớn, chân trái làm trụ, cơ thể vặn 180 độ làm ra một cú đá xoay gót chân giáng vào đầu mục tiêu.
"Rầm!!"
Lực đá rất mạnh khiến mục tiêu bị hất văng, đập vào gốc cây gần đó.
Tiếp đó, mục tiêu còn chưa kịp rơi xuống đất thì nàng đã rút đao nhảy tới đâm thẳng vào sọ não, khiến nó bị ghim chặt với thân cây.
Sau đó liền trở tay rút đao còn lại, tiếp tục bổ.
"Soạt!"
Âm thanh sắc bén ngọt lịm, mục tiêu bị chém thành hai khúc.
Toàn bộ quá trình diễn ra chớp nhoáng khiến mọi người không kịp phản ứng, đợi đến khi định thần nhìn rõ mục tiêu là thứ gì thì chiến đấu đã kết thúc mất rồi.
Nguyên lai thứ tấn công Lục đội trưởng là một con rắn.
Mà không, gọi là một con Trăn thì đúng hơn.
Trăn màu xanh lá, dài cỡ hơn chục mét, phần thân còn cuộn trên cành cây, mà phần đầu thì đã bị Lục đội trưởng bổ đôi, nằm lăn lóc trên mặt đất.
"Móa?!"
"Đội trưởng uy vũ!"
Mọi người reo hò, tình huống vừa rồi nếu đổi lại là bọn hắn nhất định đã lành ít dữ nhiều.
Liền xem như Giang Phong cũng không nhịn được mà vỗ tay, hắn thích nhất là phong cách làm việc nhanh nhẹn dứt khoát không dây dưa này.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng khen gì thì tinh thần bỗng đột nhiên xao động dữ dội.
Hắn lập tức triển trai Thần Thức đến cực hạn, sau đó khóa chặt ánh mắt về một góc đường, hét lớn:
"Đội trưởng!!"
Bị tiếng hét đánh động, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn theo hướng tay hắn.
Bắt gặp tại tòa nhà gần đó, có rất nhiều con rắn khác đang trườn ra từ các ô cửa, lúc nhúc tựa như lũ giòi bọ chen nhau rời khỏi một cái xác thối rữa, để ai nhìn vào cũng phải rợn gáy rùng mình.
Ròi bọ ào ạt rơi xuống đất phát ra những tiếng "bịch, bịch" sau đó lao về phía đội ngũ bọn hắn.
Mà không chỉ riêng tòa nhà này, các cao ốc khác cũng là tương tự, số lượng lên đến hàng trăm hàng nghìn con, nhiều vô số kể.
"Thú Triều???" Lưu Dương Lam hoảng hốt.
"Chuẩn bị chiến đấu!" 12 xách đao hiên ngang tiến lên.
"Đợi đã!" Lục đội trưởng trừng mắt quát.
"Trước tạm rút lui!"
Chiến đấu cái mòe gì???
Mặc dù đám này chỉ là sinh vật bình thường, nhưng số lượng áp đảo như vậy làm sao đánh xuể?
Với thực lực của nàng thì có thể một mình vừa đánh vừa chạy tìm nơi an toàn.
Nhưng còn đội của nàng nhất định sẽ bị mài mòn thể lực đến c·h·ế·t!
"Hướng nào đội trưởng?" 52 hỏi, xem ra trong đội nàng là người bình tĩnh nhất.
"Vào trong tháp!" Lục đội trưởng không nghĩ nhiều nữa, quả quyết ra lệnh.
"Rõ!"
Mọi người đồng thanh hô.
Giang Phong cũng thầm đồng ý quyết định này, hắn vừa thăm dò qua, hiện tại khắp nơi đều là đám s·ú·c sinh kia, duy chỉ còn phía tháp là có vẻ an toàn.
Cổng Đông tháp chỉ cách vài chục bước chân, cả đội rất nhanh liền chạy tới.
Vòm cổng trạm khắc hình ảnh một số đầu rồng, hai bên cổng bài trí một bệ đá cùng một cái cột kì quái, trên cột hiển thị 2 số 0.
Cửa ra vào là tấm màn năng lượng đen kịt, thỉnh thoảng dập dờn một chút gợn trắng tựa như sóng nước.
Lục đội trưởng lấy ra một viên Nguyệt Thạch đạt vào bệ đá, ngay lập tức Nguyệt Thạch bị hút khô thành bột mịn.
Thế nhưng lại không có hiện tượng gì xảy ra, tấm màn cửa cũng không biến mất như dự tính, mà chỉ có con số trên cột thay đổi từ 00 thành 01.
Lục đội trưởng tiếp tục đặt thêm một viên, lần này số nhảy thành 02.
"Hỏng rồi!!" Nàng thầm than, vốn tưởng cổng này cũng giống như cổng dịch chuyển chỉ cần một viên Nguyệt Thạch là đủ.
Hiện tại xem ra không chỉ một vài viên, mà theo hiển thị của cái cột này có lẽ phải cần đến 99 viên cũng nên.
Trên người nàng chỉ có 11 viên mà thôi.
Về phần những người khác, nàng biết đám quỷ nghèo này cũng không khá khẩm hơn gì, cùng lắm mỗi người hai ba viên, góp lại chưa đủ một phần ba.
"Tất cả tiếp tục di chuyển tìm vị trí phòng thủ, chuẩn bị chiến đấu!" Lục đội trưởng từ bỏ ý định kêu gọi đóng góp.
"Sao vậy đội trưởng?" Mọi người không hiểu.
Lục đội trưởng nghĩ gì Giang Phong cũng nhìn ra, hắn chỉ chỉ con số trên cột đá nói: "Một viên Nguyệt Thạch một số, hẳn là phải làm đầy mới có thể vào trong, mà chúng ta thì không có đủ 99 viên..."
Nói đến đây quay sang nhìn 12: "Còn không lấy ra dùng?"
"A?" 12 ngơ ngác.
"Trung phẩm Nguyệt Thạch." Giang Phong mất kiên nhẫn, mặc dù hắn có thừa thủ đoạn thoát khỏi đám rắn, nhưng cũng không phải là người chỉ biết thân mình.
"Móa! Vậy mà quên mất! Mau lấy ra!"
Mấy vị nam nhân hô.
12 cũng như sực tỉnh, vội vàng móc viên đá màu hồng nhạt đưa cho Lục đội trưởng.
Lục đội trưởng hiểu hiện tại không phải lúc hỏi thăm từ đâu mà có, tiếp nhận Nguyệt Thạch xong liền đặt vào cột đá.
Ngay lập tức tấm màn đen biến mất, đồng thời con số trên cột cũng tăng lên thành 99.
Chỉ là, một giây sau nhảy xuống 98.
Giây sau nữa còn 97.
96...
"Đây là đếm ngược trước khi đóng lại?" Tất cả cùng chung một suy đoán.
"Chúng ta đi!" Lục đội trưởng hô lên một tiếng, dẫn đầu đi vào.
Nhưng vài giây sau lại thò đầu ra, nhíu mày hỏi: "Các ngươi còn chờ cái gì?"
"A... Chúng ta đi, chúng ta đi!"
Mọi người lục tục hô, nối đuôi theo nhau vào.
"Hừ!" Lục đội trưởng hừ lạnh một tiếng, nàng còn không hiểu đám này là sợ bên trong nguy hiểm, chờ ta làm dê đầu đàn hay sao?
---