Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vọng Tiên
Unknown
Chương 0048: La Hoàn Tháp Cảnh
Truyện đăng tại vtruyen.com
---
Mấy người còn chưa kịp vào tháp thì bỗng sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Quay đầu nhìn, bắt gặp Ngũ đội trưởng đang cùng thành viên chạy về hướng bên này, mà đuổi theo ngay sau lưng thì là cả một biển rắn.
"Các ngươi vào trong mai phục tại hai bên cửa!" Lục đội trưởng phân phó.
Giang Phong thầm gật đầu đồng ý với cách sắp xếp của nàng, đối mặt với số lượng áp đảo như vậy, biện pháp tốt nhất là lợi dụng không gian hẹp để giảm cường độ của quân địch xuống.
Mà cánh cửa chỉ rộng chừng một mét kia là nơi không thể lý tưởng hơn.
Phân phó xong Lục đội trưởng liền xách đao chiến ý ngút trời xông lên yểm trợ, chỉ là tiếp sau đó cũng không có cảnh máu me huyết chiến như trong tưởng tượng.
Đàn rắn như một dòng lũ cuồn cuộn đuổi theo nhóm người, thế nhưng đến khi cách chân tháp chừng 20 mét thì bỗng ùn ứ giống như bị con đập vô hình chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ nửa phân.
Con sau vùng vẫy đè lên con trước, gầm rít bất lực nhìn nhóm người chạy vào trong cửa.
"Mẹ nó! Không ngờ lại xuất hiện Thú Triều!" Các thành viên đội K5 thoát nạn trong gang tấc, ngồi bệt trên mặt đất thở hổn hển mắng.
Bọn hắn không phải là không đối phó nổi, mà ngược lại còn có thể nhẹ nhõm chém g·i·ế·t.
Nhưng Thú Triều cái thứ này không có đơn giản như vậy.
Ngươi chém một con, một con mới sẽ sinh ra, chém mười con, mười con mới lại xuất hiện, vĩnh viễn không bao giờ hết.
Cứ liên miên bất tận như vậy, dù là máy móc cũng biết mệt, nói gì đến con người?
Sức người có hạn đâu!
Lại nói, đây chỉ là sinh vật bình thường, chém g·i·ế·t cũng không thu hoạch được gì.
Đơn giản là phí sức.
Cho nên bọn hắn mới lựa chọn bỏ chạy.
"Không phải lúc than vãn, mau tranh thủ vào trong chỉnh đốn lại trạng thái, chuẩn bị chiến đấu!" Lục đội trưởng to giọng nhắc nhở.
Nàng không biết đám s·ú·c sinh này bị cái gì cản lại, cũng không biết duy trì được bao lâu, nhưng nàng biết thời gian vào tháp là có hạn, nếu kẹt lại bên ngoài an toàn hay không liền khó nói.
...
May mắn là thời gian đếm ngược kết thúc, tấm màn đen xuất hiện trở lại, lũ rắn vẫn y nguyên bị cản lại ở bên ngoài.
"An toàn!" Một người hô lên.
Lúc này tinh thần mọi người mới thả lỏng, đưa mắt đánh giá hoàn cảnh bên trong.
Nguyên lai nơi này là một căn phòng, diện tích ước chừng bằng sân thi đấu thể thao trong nhà, tuy nhiên, trong phòng lại không bày biện bất cứ đồ vật gì ngoài một khối vật thể màu xám tro nằm yên tĩnh ở chính giữa trung tâm.
Hai vị đội trưởng liếc mắt nhìn nhau hiểu ý gật đầu, sau đó đối thành viên đội mình vẫy vẫy tay, ra hiệu cùng tiến lên.
Đợi đến gần mới nhìn rõ, hóa ra đây là một cái bệ đá loang lổ rêu mốc.
Bệ đá hình tròn kích thước không lớn, đường kính khoảng chừng sải tay, cao đến đầu gối.
Thân bệ ẩn hiện những dấu vết trạm khắc, mặt bệ hơi nhô, tạc hình một con rồng phương đông. Sừng rồng vươn dài, hai râu uốn lượn, đôi mắt trống rỗng vô hồn tản mát ra khí tức tang thương, để ai nhìn vào cũng phải thoáng rùng mình.
"Đây là bị trộm mất ngọc sao?" Lưu Dương Lam chỉ chỉ vết lõm nơi miệng rồng.
"Có thể."
"Hẳn là vậy đi."
Một vài người hưởng ứng với suy đoán của nàng.
Nhắc đến rồng phương đông là liên tưởng ngay đến hình ảnh rồng ngậm Hạt Châu, thế nhưng đằng này miệng rồng lại lõm xuống như thiếu mất thứ gì đó, nhìn không giống cố ý tạo hình.
Duy chỉ có Giang Phong là nghĩ khác.
"Cũng chưa chắc." Hắn nói.
"Ồ? Nói nghe một chút xem?" Lục đội trưởng gãi gãi cằm, mặc dù nàng không có râu.
Giang Phong tiến lại phủi đi lớp bụi dày đặc bám trên mặt rồng, đăm chiêu nói: "Ta cảm thấy rất có thể là người tạc có chủ đích, chừa khoảng trống để đặt thứ gì đó vào, có thể là Hạt Châu, nhưng cũng có thể là thứ khác... Tỉ như Nguyệt Thạch chẳng hạn."
"Nguyệt Thạch? Đặt vào sẽ xảy ra cái gì?" Ngũ đội trưởng nhíu mày.
Giang Phong lắc đầu, tỏ ý chịu thua không đoán được.
"Thử một chút chẳng phải biết." Lục đội trưởng nói, dứt lời liền móc một viên Nguyệt Thạch.
Giang Phong: ???
Ta chỉ là nói ra quan điểm của mình thôi, cũng không bảo các ngươi làm thật nha.
Làm sao đối mặt Thú Triều chạy chối c·h·ế·t, hiện tại gặp thứ cổ quái thì lại hiếu kì như mèo, các ngươi không thể có chút cảnh giác được sao?
Giờ phút này hắn đột nhiên thấy hối hận vì đã vẽ đường cho huơu chạy, muốn mở miệng ngăn cản.
Tiếc là đã muộn, Lục đội trưởng đã đặt Nguyệt Thạch vào miệng rồng.
Giống như bệ đá ngoài cửa, Nguyệt Thạch vừa đặt xuống liền bị hút khô, đồng thời các vết trạm khắc tại thân bệ cũng bắt đầu tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khiến ai nấy đều cuống cuồng lùi lại mấy bước.
Ánh sáng bắn ra từ các vết trạm khắc huyễn hóa thành vô số huyễn văn cổ quái màu vàng, những huyễn văn này như đàn bướm nối đuôi nhau bay quanh đỉnh bệ, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng kết thành một người tí hon đang chạy bộ.
Mà dưới chân người tí hon cũng xuất hiện dòng chữ với hiệu ứng thiêu đốt:
[ Đang giải nén dữ liệu... tiến độ 1% ]
[ Đang giải nén dữ liệu... tiến độ 29% ]
...
Dòng chữ biến đổi liên tục, chốc lát đã chạy đến 100%.
[ Giải nén hoàn tất ]
Mọi người còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì dòng chữ đã huyễn hóa thành một đống tàn tro bay tứ tán khắp nơi, đồng thời ánh sáng xung quanh cũng dần dần trở nên ảm đạm, tựa như hoàng hôn chuyển sang màn đêm, thẳng cho đến khi chỉ còn là một màu đen kịt.
Vài giây sau ánh sáng lờ mờ trở lại.
Giang Phong hơi chút nhíu mày, hắn cảm nhận được rất rõ bản thân vẫn ở trong căn phòng đó, vẫn đứng cạnh bệ đá cổ đó, nhưng không gian xung quanh thì đã biến đổi.
Đất bằng hóa biển, tường núi trần mây, mênh mông trùng điệp.
Chút gió nhẹ thổi qua mang theo vị mặn của đại dương tạo nên cảm giác siêu thực, như thể đang đứng giữa ranh giới thực mộng.
"Huyễn Cảnh sao?" Giang Phong làm người sống hai đời, hiểu biết không dám xưng đệ nhất, nhưng vẫn là rất phong phú.
Huyễn Cảnh, nói đơn giản thì là tên gọi chung chung chỉ một loại không gian hoặc thế giới ảo nào đó.
Huyễn Cảnh có thể được sinh ra tự nhiên, cũng có thể được các tu sĩ dùng công pháp, pháp bảo, hoặc trận pháp tạo thành, nhằm mục đích làm khảo nghiệm, bẫy rập, hoặc cất giấu thành tựu sở học một đời của mình.
Tuy nhiên, dù chỉ là giả tượng, nhưng nếu thực lực người lạc vào Huyễn Cảnh không đủ cường đại thì hoàn toàn có thể bị vây khốn cả đời trong đó không cách nào thoát ra, thậm chí là bỏ mạng.
Thấy mọi người còn ngẩn ngơ, Giang Phong lắc đầu, hắn biết tất cả đều đã bị Huyễn Cảnh làm cho trầm mê đến vô thức rồi.
Nhưng cũng có tin tốt là, Huyễn Cảnh này chỉ là một cái pháp trận cấp thấp, rất dễ hóa giải.
Đang định tìm mắt trận thì đúng lúc này một âm thanh máy móc bất chợt vang lên đánh thức tất cả mọi người.
《 Chào mừng đến với Long Tích Đông Hải! 》
Đồng thời một tấm bia đá hư ảo cũng xuất hiện lơ lửng tại đỉnh bệ, trên bia khắc mấy hàng chữ.
[ Long Tích Đông Hải, một trong Thất Đại Di Tích của La Hoàn Tháp Cảnh.
Thuở khai thiên lập địa, mảnh đất này từng là nơi tiên cảnh phồn thịnh không gì sánh được.
Về sau chẳng biết vì sao Long Tộc cùng Thần Tộc lại đột nhiên ra tay đánh nhau. Trận huyết chiến tàn khốc đã khiến cho sơn hà vỡ vụn, thiên địa đổ nát, từ đó kéo theo sinh linh bị tuyệt diệt, vô số đạo thống đoạn tuyệt, điển tịch thất lạc, linh khí cũng trở nên vô cùng thưa thớt mỏng manh.
Để bù đắp, Long Vương Ngũ Đế đã chọn mảnh đất này làm nơi yên nghỉ, đồng thời cũng gieo xuống vô số truyền thừa của Long Tộc.
Tuế Nguyệt qua đi, mặc dù sự sống đã dần khôi phục giữa dòng lịch sử mù mịt, nhưng đại đa số bí mật truyền thừa vẫn nằm yên tĩnh đâu đó dưới đáy biển, chờ đợi những bậc chân nhân, những người thấu hiểu chân lý đại đạo, hoặc chỉ đơn giản là người hữu duyên đến khám phá. ]
Vài dòng chữ không dài cũng không ngắn, tựa như lời giới thiệu.
"Long Tích Đông Hải? Nghe rất giống truyền thuyết về vịnh Hạ Long." Mọi người xôn xao.
Chỉ là, không đợi mọi người có thời gian thảo luận, âm thanh kia đã lại vang lên.
《 Phát hiện người chơi mới. 》
《 Lần đầu vào di tích phải báo danh, về sau mỗi lần tiến nhập chỉ cần quét giao diện là được. 》
Mọi người: ???
Người chơi? Báo danh?
Cái này... làm sao cảm giác như chơi trò chơi.
Tất cả nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng Lục đội trưởng đành dẫn đầu lên tiếng:
"Lục Tiểu Du."
Âm thanh máy móc:《 Tên đã tồn tại, xin vui lòng chọn tên khác. 》
"Lục Tiểu Vũ."
《 Tên đã tồn tại, xin vui lòng chọn tên khác. 》
"A?" Lục đội trưởng ngạc nhiên, có điều nàng không có từ bỏ:
"Lục Vân Tiên."
《 Tên đã tồn tại, xin vui lòng chọn tên khác. 》
Lục đội trưởng: Thứ đồ chơi này có phải bị hỏng rồi không?
《 Phát hiện đặt trùng tính danh quá ba lần, người chơi cần chờ mười phút trước khi đăng ký trở lại. Hoặc cũng có thể lựa chọn tính danh ngẫu nhiên, về sau thay đổi miễn phí một lần. 》
"Được rồi!" Lục đội trưởng hơi mất kiên nhẫn.
"Lựa chọn tính danh ngẫu nhiên."
《 Đăng ký thành công, tính danh hiện tại là LT007441. 》
Một cột sáng từ trên trời rọi xuống bao phủ toàn thân Lục đội trưởng, thoáng cái liền mất, sau đó trước mặt nàng xuất hiện mấy thứ đồ vật.
Một tấm thẻ bài in dòng chữ LT007441, một ít khối cầu hình tròn màu xanh đỏ vàng, mỗi loại chừng chục viên.
《 Quà tân thủ đã được gửi đến, vui lòng kiểm tra. 》
《 Long Tích Đông Hải là một trong bảy lối dẫn vào La Hoàn Tháp Cảnh. Để tiến vào tháp, người leo tháp cần đặt thẻ của mình lên bệ đá cổ, có thể một mình leo tháp, cũng có thể lập đội trước khi vào, tối đa tám người.
La Hoàn Tháp Cảnh một tháng thiết lập lại một lần vào đêm trăng rằm, sau khi thiết lập, tất cả đều sẽ bị trục xuất khỏi tháp và phải bắt đầu lại từ tầng đầu tiên. Người leo tháp có thể tự chủ rời tháp bất cứ lúc nào, nhưng sau khi rời tháp sẽ phải đợi đến kì thiết lập tiếp theo mới có thể vào lại.
La Hoàn Tháp Cảnh có bao nhiêu tầng, không ai biết rõ, chỉ biết rằng đây là nơi cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, leo được càng cao thu hoạch càng lớn, nhưng mức độ nguy hiểm cũng theo đó mà gia tăng.
Ngoài ra, trong quá trình leo tháp còn có thể ngẫu nhiên gặp những người đến từ các di tích khác, vì vậy xin hãy chú ý đề phòng. 》
Âm thanh máy móc nói liên tục một hồi, mọi người đều cẩn thận lắng nghe.
"Thế nào?" Hai vị đội trưởng nhìn nhau.
Ngũ đội trưởng: "Phong hiểm quá cao."
Lục đội trưởng: "Nhưng không phải thứ đồ chơi này nói có thể lựa chọn rời tháp bất cứ lúc nào sao."
Ngũ đội trưởng: "Ngươi tin lời nó?"
Lục đội trưởng lắc đầu: "Đương nhiên là không, nhưng mà chúng ta là đội khai thác... "
Ngũ đội trưởng còn không nhìn ra tâm tư của nàng, thở dài nói: "Như vậy đi, chúng ta lập một đội tiến vào, những người khác ở lại ngoài này canh chừng, phòng trường hợp xấu nhất còn có người về phân bộ báo cáo."
"Được!"
Hai vị đội trưởng thảo luận xong, bắt đầu để mọi người báo danh, quá trình và "quà tân thủ" đều giống y hệt Lục đội trưởng.
Sau đó là tiến hành lập đội, mỗi đội cử ra 4 người.
Để mọi người có chút ngạc nhiên là Giang Phong người mới cũng tình nguyện tham gia.
Cuối cùng một đội 8 người hình thành.
Hai vị đội trưởng, Giang Phong, 12, 52, cùng ba thành viên đội khai thác K5.
"Sẵn sàng?"
"Sẵn sàng!"
"Vậy bắt đầu thôi."
Tám người đặt thẻ bài của mình lên bệ đá.
《 Xác nhận lập đội tám người tiến vào tháp? 》
"Xác nhận!" Lục đội trưởng hô.
Một luồng sáng lóe lên, chớp mắt cả đội biến mất tại chỗ.
---