Vọng Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chấp niệm
"Có việc?"
Đêm qua hắn đã nghĩ xong, một thế này, sẽ không bỏ rơi tu hành.
Nếu có nhà hóa học nào ở đây, nhất định sẽ khen ngợi Giang Phong là một học sinh giỏi.
"Chỉ hôm nay?" Giang An ngờ vực.
Tụ Linh Trận không chỉ hội tụ linh khí, mà vật chất bên trong trận cũng sẽ l·ây n·hiễm chút ít. Đó là lý do vì sao lần này hắn mang theo chai nhựa.
"Là nơi này?!" Người ngồi ghế lái hỏi.
Ví dụ một chút, hiện tại cảnh giới của hắn là Luyện Khí Cảnh tầng một, lượng linh lực có thể chứa đựng là 100, hắn cần đợi cho cơ thể hấp thụ linh lực để mở rộng phạm vi chứa đựng lên 101, 102... đến khi đạt 200, chính là bước vào Luyện Khí Cảnh tầng hai.
...
Ngồi xếp bằng tại phiến đá, hắn bắt đầu vận chuyển Thổ Nạp Quyết hấp thụ linh khí.
Sở dĩ sang thôn bên cạnh là vì bên này có lò mổ, chất thịt tươi mới, nấu ăn sẽ cho chất lượng ngon hơn.
"Mới sáng sớm ngươi chạy đi đâu. Hàng quán ta đã dọn sẵn, ngươi trở về thì đổ nước vào trà rồi trông hàng nha. Ta và dì sang thôn bên cạnh mua ít nguyên liệu. Đúng, trong bếp có cháo, đói tự ăn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Phong triệt để tuyệt vọng rồi, nếu tu tiên giới biết được đường đường một Độ Kiếp cường giả lại luân lạc đến cọ nồi rửa bát, vậy không còn chút mặt mũi nào.
Hết chương 6.
"A? Ngươi lấy tiền ở đâu ra?" Giang An nhìn nhìn tiền trong tay hắn hỏi.
"Lần đầu sáng tạo ra pháp quyết, liền gọi Thủy Linh Quyết đi." Cẩn thận múc đầy hai chai Linh Thủy, Giang Phong hài lòng vặn chặt nắp.
Bình thường thôn xóm rất dễ nhận ra, đằng này không thấy bóng dáng ngôi nhà nào.
Đặt chai xuống cạnh hố nước tù giữa Tụ Linh Trận, miệng khẽ niệm.
Tu hành đem lại lợi ích trên rất nhiều phương diện. Dù là nơi này linh khí vô cùng yếu ớt, không thể chứng trường sinh đại đạo. Nhưng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, nắm giữ năng lực mà người thường không thể nào với tới, là chuyện nằm trong khả năng.
"Đúng rồi, chị gái xinh đẹp đến dã ngoại sao? Đã đặt cơm trưa chưa?" Minh Huyền còn chưa kịp lên tiếng, Giang An đã nhanh nhảu trả lời.
"Không cần, hàng ngày vẫn dư dả đây!"
Cái gọi là ăn no mà c·hết, nhẹ tàn phế, nặng m·ất m·ạng.
"Dì!"
Tiếng gà gáy kéo Giang Phong từ giấc ngủ tỉnh lại.
Cái này không giống như có người sống nha.
Vừa húp cháo vừa chờ nước sôi.
Hai khóe mắt cười thành vầng bán nguyện, Giang An thu hồi tiền, nhét vào túi bảo bối Doremon trước bụng, lại sờ soạng một hồi, móc ra tờ 5 nghìn đưa cho Giang Phong.
Thanh Lan nhìn cô bé ngồi sau. Con gái Tiểu Linh của nàng nói thiếu niên kia trạc tuổi mình, mà nhìn dáng dấp cô bé này cũng đồng trang lứa, lại cùng một thôn. Như vậy hẳn cô bé này biết thiếu niên kia đi.
Giang Phong im lặng. Móa, rốt cuộc cố chủ có bao nhiêu vất vả vậy.
Ở phương thế giới nói chuyện bằng thực lực kia, tu hành thực chất chính là một loại sinh tồn. Muốn sống? Phải không ngừng mạnh lên.
Một làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi ẩm ướt tươi mới của đất đai cỏ cây khiến hắn không nhịn được mà niệm một vòng Thổ Nạp Quyết.
"Làm người không tuyệt đường, cho ngươi năm đồng tiêu vặt."
Một tối cuối tuần bình yên trôi qua.
Đây là lời nhắn Giang An để lại. Mỗi cuối tuần đều sẽ có ngẫu nhiên vài cặp đôi hoặc gia đình đến Tam Sơn Thôn trải nghiệm không khí vùng quê, tỉ như mò cua bắt ốc, câu cá, hái nấm, ẩm thực địa phương... Cho nên vào những ngày này Giang An cùng dì sẽ nấu một ít món ăn dân dã bán cho du khách, kiếm lời mấy đồng.
Thử hỏi khác biệt hay không?
Một lát sau.
Ngươi một ngày luyện hóa một điểm, hấp thụ mở rộng một điểm.
"Dì, đây là tiền công mấy ngày cháu đi làm, dì cầm đi ạ." Giang Phong móc trong túi ra mấy tờ, hai tay lễ phép đưa cho Minh Huyền. Vốn muốn đưa cả số tiền mà thuyền trưởng cho, nhưng nghĩ nghĩ mình mới đến thế giới xa lạ này, ít nhiều cũng cần chút tiền phòng thân, cho nên bớt lại mấy tờ.
Có điều, đã chuyển thế mượn nhờ thân xác này thì hắn sẽ có trách nhiệm, ít nhất là đảm bảo người thân cố chủ một đời bình an, đại phú đại quý.
"Tiểu Phong, không cần đưa cho ta, sắp vào năm học mới, giữ lại mua chút đồ dùng học tập đi thôi." Minh Huyền xua tay.
Sớm tinh mơ, toàn thôn còn chịu bao phủ bởi một làn sương mịn. Tiếng côn trùng, tiếng chim líu ríu giữa không gian cây cối tĩnh lặng tạo nên một bầu không khí vô cùng sạch sẽ yên bình.
Toàn bộ nước trong hố bỗng đột nhiên như bốc hơi, sau đó lại dần dần tích tụ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thành tiên cũng thành nhân.
Đợi đến khi quá trình dừng lại, nước chỉ còn chưa đến một phần mười.
"Bản đồ không nhầm lẫn gì chứ?!" Người được gọi là mẹ nhìn con đường nhỏ lởm chởm ổ voi ổ gà trước mặt nghi hoặc. Mấy năm gần đây trên mạng xuất hiện nhiều tin tức dở khóc dở cười liên quan đến bản đồ chỉ đường trực tuyến. Tỉ như muốn đến tòa nhà nào đó, kết quả đi theo bản đồ lại là đường cụt, tha ma nghĩa địa.
"Đương nhiên, ngươi quên lần trước cá cược thua, tháng này phải rửa bát buổi tối rồi?" Giang An chỉ vào mâm cơm.
Hắn không nhớ lần cuối cùng mà hắn ngủ là năm bao nhiêu tuổi. Kiếp trước, sau khi kết đan thành công hắn liền có khả năng tích cốc. Tích cốc không cần ăn uống, cũng không cần ngủ nghỉ. Một lần tích cốc đó, cũng chính là kéo dài đến khi hắn độ kiếp thất bại.
"Này còn nghe được!"
"Vâng mẹ, định vị nói Tam Sơn Thôn là ở cuối con đường này." Người ngồi bên ghế phụ tiếp lời.
Xe đạp dừng lại, người cầm lái kéo xuống khẩu trang, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng nóng.
"Không đủ!" Giang An làm giá.
"Trước mắt, dùng cái gọi là ba năm trung học để tìm hiểu thế giới này thật kỹ rồi lại tính." Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm. Rốt cuộc, lượng thông tin của một thiếu niên vẫn là rất hạn chế, hắn cần phải tự mình bổ sung.
...
"Ngày mai lại tới đi."
Năm giờ sáng, người trong nhà còn đang ngủ đâu.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải đường dẫn vào thôn Tam Sơn?"
Một lát sau nàng liền nhìn rõ ràng, đó là một người phụ nữ đạp xe đạp, giỏ xe phía trước chất mấy bó rau, phía sau hình như còn chở theo một người ôm mấy túi đồ.
Củi lửa đã tàn, hẳn các nàng ra ngoài từ sớm. Tiện tay bẻ vài cành cây khô nhét vào bếp, dùng quạt nan quạt một hồi.
Hiện giờ tốc độ hấp thụ đang chậm hơn tốc độ luyện hóa, cho nên hắn phải dừng lại, nếu không sẽ gặp phản phệ.
Sáng sớm nay liền dẫn con gái mang theo tạ lễ đi tìm người ta nói cảm ơn.
Chỉ là nhìn con đường heo hút dẫn vào thôn để nàng hoài nghi.
Thế nhưng con gái không có thông tin liên lạc. Phải mất một lúc liên hệ công ty du lịch nàng mới xin được số điện thoại của thuyền trưởng, sau đó lại từ thuyền trưởng biết được danh tính địa chỉ ân nhân của con gái mình.
Vào bếp lọ mọ một hồi, lát sau cầm ra hai chai nhựa, lại qua vườn ngắt vài quả cà chua chín đỏ, sau đó xoay bước đi vào trong núi.
"Cháu về phòng nghỉ trước." Giang Phong xin phép.
Nàng muốn tranh thủ đoạt khách hàng.
"Một trăm nghìn liền muốn ta rửa bát nguyên tháng? Mơ tưởng!" Giang An cự tuyệt.
Đợi cho xe đạp băng qua đường đến trước mũi ô tô, nàng mới tiến lên.
"Nguyên tháng!" Giang Phong phong cũng không ngu.
Giang Phong: ...
Nguyên bản hố nước sâu rộng gang tay, trải qua chiết xuất còn lại chừng một lít.
Bất tri bất giác, bước chân dừng tại khe suối.
Lửa bùng cháy, đặt ấm nước lên, sau đó mới tự bới cho mình một bát cháo hoa.
Thấy hắn đứng dậy, Giang An liền hỏi: "Ngươi cứ như vậy đi?"
Khá lắm, một lần Thủy Linh Quyết đã hút sạch linh khí trong trận, cần thời gian để tích tụ lại trở lại.
Nhất là với loại tán tu không chỗ dựa, lãng phí thời gian ăn uống ngủ nghỉ chẳng khác nào tự b·óp c·ổ mình.
---
Từ trong núi trở về đã tám giờ hơn.
Khá lắm, hôm trước hôm sau liền tìm đến nhà bắt vạ rồi?
"Ta không có lãng tai nha, nhưng nhiều như vậy? Không phải nói một trăm một ngày sao?!" Giang An thắc mắc, tên này mới đi làm được ba ngày, mà chỗ này tận 500 lận.
Người ta hấp thụ mở rộng mười điểm, cũng đồng nghĩa luyện hóa mười điểm.
Hôm qua hắn đặt xuống nơi này một cái Tụ Linh Trận, mặc dù phẩm cấp thấp không thể thấp hơn, nhưng trải qua một đêm cũng cho ra kết quả không tệ, linh khí nồng đậm hơn trước gấp ba lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trận pháp, luyện đan, phù chú... Là một tán tu, cái gì hắn cũng học qua. Mặc dù không tính uyên thâm, nhưng dựa nào những thứ này để kiếm tiền là không thành vấn đề.
Mà chính bản thân hắn cũng sẽ không đi.
Lại kiểm tra Tụ Linh Trận một vòng.
"Không nghe hả, là tiền công mấy ngày nay." Giang Phong đáp.
Đó cũng là lý do vì sao các Thiên Kiêu Thánh Nữ lại tu luyện nhanh như vậy.
Tu hành quan trọng nhất là gì?
"Vậy may quá, Dì tên là Thanh Lan, xin hỏi không biết trong thôn có thiếu niên nào tên gọi Giang Phong làm phụ việc trên tàu du lịch không?" Thanh Lan đối Giang An hỏi thăm.
Đúng vậy, xã hội hiện đại, nếu là cố chủ, không gia thế không bối cảnh, vậy hẳn quãng đời còn lại sẽ chỉ như người bình thường, chịu chi phối bóc lột bởi đám quyền cao chức trọng, làm công ăn lương, cưới vợ sinh con, qua vài chục năm về với cát bụi...
Chương 6: Chấp niệm
Linh khí tiến vào cơ thể sẽ bị luyện hóa thành linh lực, cơ thể lại hấp thụ linh lực để mở rộng phạm vi chứa đựng, dần dần tiến đến cảnh giới cao hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"Vâng!" Minh Huyền trả lời.
"Thêm một trăm." Giang Phong lại móc ra một tờ.
Sáng hôm qua con gái nàng bị ngã xuống biển, được người cứu mạng. Nhận được tin nàng vội vàng đặt vé trở về nhà ngay trong chiều. Mặc dù người ngợm lành lặn nhưng nàng vẫn kiên quyết bắt con bé đi bệnh viện kiểm tra. Đến lúc cầm tờ kết quả biểu thị mọi thứ bình thường nàng mới yên lòng.
Nghe xong câu hỏi, Giang An đột nhiên trở lên hoảng hốt.
Vừa rồi hắn áp dụng một phương pháp trong hóa học gọi Chiết Xuất. Nguyên lý đại loại là sử dụng nhiệt độ để tách riêng thành phần quan trọng ra khỏi nguyên liệu thô.
"Thương lượng một việc." Hắn sờ sờ túi, móc ra tờ 100 đưa cho Giang An: "Dù sao hôm nay ta cũng rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi sớm. Ngươi giúp ta rửa bát?"
Không sai. Đêm qua nằm trải vuốt ký ức của cố thân thể, có rất nhiều thứ lạ lẫm đối với hắn, trong đó có một môn gọi là Hóa Học.
Bất quá, căn cốt là có thể đề thăng nhờ sử dụng các loại đan dược, thiên tài địa bảo. Giang Phong đã sớm tính đến tình huống này.
Một thế trước sống trong môi trường nguy cơ tứ phía đã tôi rèn hắn một thói quen cẩn trọng, ẩn nhẫn. Làm gì cũng phải khiêm tốn, cực kỳ khiêm tốn.
"Nếu không chờ một lát xem có ai ngang qua không?" Tiểu Linh trưng cầu ý kiến của mẹ. Nàng cũng có cảm giác sờ sợ.
Trong lúc này, một chiếc xe bốn chỗ sang trọng dừng tại đầu thôn. Qua cửa kính có thể nhận ra hai người trên xe là phụ nữ.
"..."
"Không sao ạ, cháu vẫn còn, dì cầm coi như thêm thắt phí sinh hoạt."
...
Một thế này sẽ không thay đổi.
"Vậy... coi như ta cầm hộ, lúc nào cần tiêu gì thì nói với ta." Đẩy qua đẩy lại một hồi, gặp thái độ cương quyết của đứa cháu, Minh Huyền đành bất đắc dĩ cầm.
"Thoải mái!"
...
"Ừm!" Thanh Lan đồng ý với con gái mình.
Cho nên với hắn mà nói, tận dụng thời gian tu luyện đề cao thực lực đã trở thành một loại thói quen, một loại bản năng.
Thời gian!
"À không, chúng ta đến thôn tìm người, không phải dã ngoại. Mọi người là người trong thôn?" Thanh Lan hỏi tiếp.
Gấp gọn chăn màn, hắn rón rén bước chân ra ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động.
"Ai... căn cốt quá kém..." Giang Phong thở dài cảm khái. Hơn ba giờ tu luyện đã đạt đến ngưỡng linh lực tối đa mà cỗ thân thể này có thể tiếp nhận.
Ba tiếng sau, hai mắt hắn chầm chậm mở ra, miệng đẩy một ngụm trọc khí.
"Là thuyền trưởng cho, ba ngày công ba trăm, còn lại là cho riêng ta." Lúc cầm tiền Giang Phong ngầm hiểu ngụ ý của thuyền trưởng không muốn mình tiếp tục đến làm nữa.
Giang Phong đảo một vòng, ngoài cổng không bóng người, trong nhà cũng không có ai, chỉ thấy trên bàn đặt một mẩu giấy cùng chiếc bút.
Đặt hai chai nước lên bàn, xoay người đi vào bếp.
Căn cốt người ta đều là thượng thừa.
"Ba trăm! Ngươi cũng biết ta không còn nữa." Giang Phong móc ra tờ tiền cuối cùng, lại cố ý để thò hai cái túi quần trống không ra ngoài, ra vẻ rất đau khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có rồi! Ngươi ở yên đây, ta xuống hỏi thăm!" Qua ô kính ghế lái, nàng nhìn sang con đường đối diện có bóng người đang tiến về phía này.
Kinh nghiệm vạn năm tu hành cũng không phải là ăn chay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.