Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Thuyền Trưởng Thiệu Dao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 132: Hỷ sự.
Một thông tin, nàng ta tách ra thành nhiều lần báo cáo, như vậy sẽ có thêm nhiều cơ hội được gặp riêng Huyện lệnh đại nhân.
“Con không muốn, con không muốn!” Linh Kiều bật khóc, dùng khăn tay lau nước mắt, “Bao viên ngoại vừa già vừa xấu, trong nhà lại có cả đống thiếp thất, mẫu thân sao lại nhẫn tâm để con gả vào hang sói như vậy!”
“Tất cả im miệng cho ta!”
Tất cả những thứ này đều là do Bao viên ngoại nhờ mụ mối mang đến.
Nàng ta hạ giọng, dịu dàng đáp: “Bẩm Huyện lệnh đại nhân, thân thể Linh Phủ tiểu thư đã hồi phục rất tốt, hiện tại đã có thể đi dạo trong viện.”
“Vậy thì tốt.” Khuất Nguyên Đình thở phào nhẹ nhõm.
Vệ thị ngồi trên chiếc trường kỷ chính giữa, nhìn đống lễ vật trước mặt gồm lụa là, trang sức và hộp quà, trầm ngâm không nói.
Vốn đang thương cảm cho hoàn cảnh của tỷ tỷ, Từ Linh Nghiên nghe vậy lập tức bật dậy, chỉ vào Linh Kiều nói:
Ngày ấy, nàng ta giúp mẫu thân sắp xếp để đại quản gia của Thứ sử Tống Châu, Tào Phụng Lâm, đến xem mắt Linh Phủ.
“Làm người không thể chỉ biết hưởng lợi mà không chịu thiệt. Con thử nghĩ lại xem, sau khi chuyện Tào Phụng Lâm thất bại, mẫu thân có buông tay con không? Con nhớ bộ trâm vòng bích tỷ, ta đã cho con chứ không phải cho muội muội con!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu vậy, đến khi ông ta nhắm mắt xuôi tay, chưa biết chừng con có thể giành được một thiên hạ cho riêng mình!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta trừng mắt nhìn Linh Kiều:
Khuất Nguyên Đình trầm ngâm một chút rồi nói: “Việc chăm sóc Linh Phủ tiểu thư là trách nhiệm của các ngươi. Tất cả những gì liên quan, chỉ cần báo lại cho ta, không cần liên quan đến người khác. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
A Vân nhẹ nhàng hành lễ, cúi đầu một cách đoan trang.
A Vân lặng lẽ hành lễ, rồi rút lui ra ngoài.
Từ Linh Kiều cả người rũ xuống, dựa hẳn vào lưng ghế, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Vệ thị:
“Nhớ kỹ, nếu con không muốn nhận mệnh, thì hãy gả vào Bao gia thật tốt. Bao viên ngoại dù già xấu, lăng nhăng, nhưng sản nghiệp, trang trại của ông ta là thật. Nếu con có bản lĩnh, hãy dồn sức vào chỗ đáng dồn, khiến Bao viên ngoại chỉ yêu sủng mình con.”
Nghĩ đến đây, nàng ta cúi đầu thật thấp, đáp: “Nô tỳ đã rõ.”
Linh Kiều run rẩy, trong lòng chợt hiện lên buổi sáng đầy nắng ba tháng trước, khi nàng ta cùng đường muội Từ Linh Phủ dạo bên hồ nước nhỏ trong vườn hoa.
“Nhà này, có gì tốt cũng đều dâng cho con, chỉ vì con là trưởng nữ, cũng là đứa nữ nhi xuất sắc nhất mà chúng ta có. Con gánh trên vai cả hy vọng của nhà này!”
Cũng là một gian chính đường, cũng là lối bài trí ấy, ngay cả tấm màn thêu hoa đỏ thẫm viền vàng cũng vẫn như trước kia. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì, toàn bộ gian đường này lại toát ra một cảm giác tiêu điều, tàn úa của gia cảnh sa sút.
“Linh Kiều, tỷ thật đáng trách! Muội còn đang thương tỷ, vậy mà tỷ lại muốn muội nhảy vào hố lửa! Mẫu thân, người cứ để tỷ ấy gả đi! Dù sao Bao gia cũng chọn tỷ ấy từ đầu!”
Vệ thị quát lớn:
“Chúng ta đã cho con cơ hội, nhưng người tính không bằng trời tính. Vốn dĩ chuyện với Trần Tham quân cũng sắp thành, nhưng ai ngờ phụ thân con lại xảy ra chuyện đúng vào thời khắc quan trọng!”
A Vân nhanh trí nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói mùng sáu tháng bảy là sinh thần của Từ phu nhân, Linh Phủ tiểu thư ngày mai muốn ra phố chọn lễ vật mừng thọ cho phu nhân.”
Nào ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thời thế đảo ngược. Mẫu thân lại dùng chính chiêu trò đó, và giờ, người phải làm thiếp cho lão già, lại là nàng ta!
Nhắc đến đây, không chỉ Vệ thị mà Linh Kiều cũng nghiến răng căm hận!
Trong lòng A Vân khẽ chấn động, nàng ta thông minh đến độ lập tức hiểu ý trong lời nói của Khuất Nguyên Đình. Đây là lời dặn dò nàng ta phải kín miệng, bất kể là Khuất phu nhân hay người nào khác hỏi đến, cũng phải giữ mồm giữ miệng cẩn trọng.
“Ta nói, con phải gả qua đó.”
Khuất Nguyên Đình vội hỏi: “Linh Phủ thế nào rồi?”
Trình Duệ lĩnh mệnh, dẫn A Vân vào trong.
Linh Kiều đau như bị dầu sôi đổ vào lòng, nức nở nói:
Cùng lúc đó, tại phủ của Từ Bách Hưng.
“Con không muốn!”
Trong lòng Linh Kiều dâng lên nỗi oán hận ngút trời, chỉ muốn lột da, rút gân, hủy dung nhan, khoét tim Từ Linh Phủ!
“Thế thì sao? Con gả qua đó có thể sống những ngày tháng nhung lụa.”
Tất cả là do Từ Linh Phủ, con tiện nhân đó! Chính ả đã hại phụ thân, hại cả nhà nàng ta!
“Nếu không gả thì làm thế nào?” Vệ thị gân xanh nổi trên cổ, đôi mắt đỏ lên:
Thật lâu sau, Vệ thị dời ánh mắt khỏi đống lễ vật, nhìn về phía Từ Linh Kiều.
Nếu không phải con tiểu tiện nhân đó dùng nhan sắc mê hoặc Khuất huyện lệnh, rồi cố tình gây khó dễ trả thù, thì gia đình nàng ta sao lại rơi vào cảnh này? Bản thân nàng ta sao lại phải sa sút đến mức làm thiếp cho một lão phú thương!
Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu: “Ngươi làm việc không tệ, trở về tiếp tục chăm sóc tốt cho Linh Phủ tiểu thư.”
“Con là do ta mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra. Nếu còn con đường nào khác, ta đâu nỡ nhìn nữ nhi do chính ta sinh ra phải gả cho kẻ lớn tuổi như vậy! Con thử nghĩ lại xem, nhà này đã từng bạc đãi con bao giờ chưa? Cái gì tốt nhất chẳng phải đều dành cho con? Vì để con được bước chân vào nhà cao cửa rộng, ta và phụ thân con đã dọn đường cho con bao nhiêu?”
Hai tỷ muội Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên ngồi trên hai chiếc ghế tròn hai bên. Khác với vẻ mơ hồ, gầy yếu của Từ Linh Nghiên, Từ Linh Kiều lại nắm c.h.ặ.t chiếc khăn tay, ánh mắt không rời khỏi Vệ thị. Trông nàng ta chẳng khác gì một con cừu non đang chờ bị đưa lên bàn mổ.
“Hiểu được thì tốt, lui ra đi.” Khuất Nguyên Đình cầm lấy một quyển công văn, bắt đầu đọc.
Nàng ta thông minh không nhắc đến chuyện Linh Phủ tiểu thư định khi nào quay về Khê Kiều thôn.
Trong lòng Khuất Nguyên Đình khẽ động, liền nói: “Gọi nàng ta vào.”
Vệ thị nghiến răng, ánh mắt rời khỏi Từ Linh Kiều, dừng lại trên đống lễ vật:
Tâm can Từ Linh Kiều lập tức co thắt lại.
“Mẫu thân, người… người nói gì?”
Vệ thị thở dài một hơi, nói: “Kiều nhi, con gả đi thôi…”
“Dù vậy con cũng không gả!” Linh Kiều kiên quyết phản kháng, “Mẫu thân sao có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao lại hy sinh hạnh phúc của con? Linh Nghiên cũng đã đến tuổi cập kê, để nàng gả đi!”
“Nô tỳ tuân mệnh.” A Vân cúi người cung kính đáp.
Ánh mắt Vệ thị càng thêm sâu thẳm, như muốn truyền hết nỗi bất cam và ý chí đấu tranh của mình vào tim nữ nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẫu thân, người điên rồi sao? Bao viên ngoại năm nay đã sáu mươi!”
Vệ thị ngước mắt, trừng nàng:
Tào Phụng Lâm, đó chính là mối quan hệ mà phụ mẫu nàng ta xây dựng để chuẩn bị cho hôn sự của nàng. Nàng còn từng hả hê, giả vờ than thở rằng Linh Phủ tuổi xuân phơi phới lại phải gả làm thiếp cho một lão già…
Vệ thị đứng dậy khỏi trường kỷ, bước đến trước mặt nàng, cúi xuống nhìn nàng chằm chằm:
Những lời trách mắng của mẫu thân khiến Linh Kiều run rẩy, tiếng khóc cũng ngừng lại. Đôi mắt đẫm lệ nhìn mẫu thân, đầy vẻ bất lực và sợ hãi.
---
Vệ thị nhìn nữ nhi thật sâu, từng chữ một nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ Linh Kiều hét lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
A Vân nghe giọng nam thanh trong trẻo vang lên từ trên cao, trong lòng không khỏi có chút mê mẩn. Nàng ta cả gan ngẩng đầu, liếc nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt đầy quan tâm. Gương mặt nàng ta lập tức ửng đỏ, hai gò má như thoa phấn.
“Cái gì mà chọn ta? Mẫu thân và muội muội thật độc ác, tự ý để người ta đến xem mặt mà không nói với ta, căn bản không coi ta là người trong nhà. Các người đang bán ta để cầu danh lợi!”
Chương 132: Hỷ sự.
Linh Kiều tức giận đáp:
“Nhà chúng ta đã không còn chống đỡ nổi, con không gả cho Bao viên ngoại, thì nhà này, căn nhà này, và cả muội muội của con nữa, đều không còn đường sống! Những kẻ đòi nợ sẽ lấy đi tất cả! Chúng thậm chí sẽ bán cả hai tỷ muội con vào lầu xanh!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.