Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Trang giấy cũ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Trang giấy cũ.


“Chính là Chu phường chính ép ta giao ra khế ruộng, ta không chịu, hắn liền dẫn người đến đập nát bếp lò, còn tiểu tiện vào trong nồi! Tiểu Quả Tử bị họ dọa đến mức đêm nào cũng gặp ác mộng… Hắn còn uy h**p, nếu ngày mai ta không giao ra khế ruộng, sẽ bán tiểu Quả Tử cho bọn buôn người!”

Chương 43: Trang giấy cũ.

Nàng cũng là sau khi tiếp xúc danh sách mới tìm hiểu kỹ pháp lệnh điền thổ của Đại Tuyên triều, từ đó biết được sự khác biệt giữa vĩnh nghiệp điền và khẩu phân điền.

Linh Phủ khó nhọc tách những trang giấy cũ kỹ dính c.h.ặ.t vào nhau, mang theo dấu vết gợn sóng của nước khô, cẩn thận phân biệt chữ viết bên trên.

Thái nương tử lau nước mắt:

Thái nương tử mạnh mẽ lau nước mắt:

Linh Phủ đã hỏi qua, mâu thuẫn giữa phường chính và Thái nương tử chủ yếu xoay quanh sáu mươi mẫu vĩnh nghiệp điền kia.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, gian phòng chứa tài liệu chìm vào bóng đêm. Linh Phủ mò mẫm định châm dầu cho đèn trên bàn, thì cửa phòng mở ra, Khuất Nguyên Đình cầm nến bước vào.

“Thái nương tử, nếu thẩm đã không sợ c·h·ế·t, vậy có dám tin ta một lần hay không?”

Đây là để đảm bảo bà không vì đối đầu quá cứng rắn với đám ác đồ mà gặp nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời còn chưa dứt, đã thấy Khuất Nguyên Đình cúi người tới, vươn tay nhẹ nhàng lau đi thứ gì đó trên mặt nàng.

Khuất Nguyên Đình dùng nến châm đèn dầu, rồi giơ nến lên chiếu vào mặt Linh Phủ, suýt nữa bật cười.

“Chẳng phải là thiên kim duy nhất của Từ học sĩ sao?”

“Được, vậy nếu mấy ngày tới phường chính lại đến ép giao khế ruộng, ngươi cứ tạm thời dối gạt hắn. Nếu thực sự không kéo dài được nữa, cũng có thể đồng ý bán ruộng, nhưng nhớ kỹ, nhất định phải đến nha môn lập khế ước và giao dịch.”

Cách lưu trữ văn thư ở đây có thể gói gọn trong bốn chữ: hoàn toàn hỗn loạn!

Từ Linh Phủ:

Từ Linh Phủ gật đầu:

Sáu mươi mẫu vĩnh nghiệp điền của nhà họ Thái là chút gia sản được tích cóp qua hai ba đời. Nay Thái nương tử một mình không thể canh tác số đất này, dù là cho thuê hay bán đi, đều phải dựa vào ruộng đất này để nuôi sống tôn tử.

Bà cúi đầu nhìn đứa cháu trong lòng, tia hy vọng sống dần lấn át suy nghĩ tìm đến cái c·h·ế·t. Bà ngẩng đầu lên nhìn Từ Linh Phủ:

Từ Linh Phủ thu lại dòng suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Thái nương tử:

“Huyện lệnh đại nhân?” Linh Phủ nhìn văn thư mấy canh giờ liền, ánh mắt cũng đã ngây ngây dại dại.

“Cô nương là ai?”

Hừ, không phải điền bạ mà nàng cần tìm.

Ánh mắt Thái nương tử lóe lên một tia hy vọng:

Nhìn nữ nhân khốn khổ bị áp bức đến cùng cực trước mặt, Từ Linh Phủ không nỡ nói những lời trách móc cay nghiệt hơn. Nhưng nàng thực sự muốn khuyên bà rằng: Ngay cả khi sống ngươi còn không đủ sức đối đầu với bọn hung ác, sao có thể mong sau khi c·h·ế·t, một cái xác lại đòi được công bằng cho gia đình?

Chỉ thấy bìa ngoài chỉ còn nhận ra vài chữ như “thập”, “niên”, “huyện”, “canh”. Bên trong, từng hàng chữ lờ mờ có thể nhận ra các từ như “ngục”, “vũ”, “thiên”, “tuần canh”, “đức”, “nhập ngục”, “giản tù”, “y chú cáo tri”.

“Đúng vậy, hiện tại ta đang làm việc bên cạnh huyện lệnh đại nhân. Nếu thẩm tin ta, thì đừng nghĩ đến chuyện tìm cái c.h.ế.t nữa. Ta sẽ nghĩ cách giúp thẩm đòi lại công đạo.”

Các loại văn thư dọc khiến Linh Phủ hoa mắt chóng mặt, hơn nữa bút tích ghi chép thì tốt xấu lẫn lộn, do nhiều người viết, không chỉ khó hiểu mà thậm chí nhận dạng cũng là một vấn đề lớn.

Thái nương tử vừa nói vừa xúc động đến rơi lệ:

Từ Linh Phủ thấy vẻ kiên cường dần trở lại trên khuôn mặt bà, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm đôi chút, nói:

Nhưng khi nàng nhìn thấy một chồng tài liệu không biết bị ngấm nước từ năm nào tháng nào, loang lổ như tranh thủy mặc ở góc tường, trong lòng vẫn không khỏi nghẹn ngào vài phần.

Than ôi, kiếp trước đi học còn chưa từng "chăm chỉ" thế này…

Tài liệu phủ đầy bụi thì thôi, còn bị sắp xếp lộn xộn! Trên thì là số thuế thu hằng năm, dưới lại là danh sách số lượng nhà cửa, đồ đạc tại các thần đàn và miếu tự trong huyện. Tưởng như đã tìm thấy ghi chép cấp đất, lật thêm một chồng thì lại thành số lượng học đồ địa phương qua các năm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh Phủ vừa xem vừa sắp xếp, thầm cảm thấy may mắn vì thân thể này không phải dạng dễ dị ứng. Nếu không, chỉ riêng bụi, mốc và đủ loại tàn dư này cũng đủ khiến bất kỳ người bị viêm mũi dị ứng hay hen suyễn phát bệnh ngay tại chỗ.

Bây giờ muốn sống được ở huyện nha, coi như đây là phẩm chất cần có của một trợ lý thư ký đi.

Từ nhà họ Thái trở về huyện nha, Từ Linh Phủ liền chui vào gian phòng chứa các văn thư công vụ, chìm đắm giữa đủ loại công văn, giấy tờ.

“Trời không tuyệt đường người, chắc chắn là ông trời thấy không thể nhẫn tâm, nên mới để tiểu thư đến giúp đỡ tổ tôn chúng ta. Linh Phủ tiểu thư, chỉ cần có cách để ta nuôi lớn tiểu Quả Tử, dù khổ cực đến đâu ta cũng muốn sống!”

Linh Phủ hoàn toàn không để ý, chỉ tự nhiên nói: “Ta vẫn chưa tìm được, hay là ngài cứ về nội nha trước đi, không cần đợi ta…”

Cái gã Tôn tú tài kia, tám phần là cùng một giuộc với bọn sói lang, chỉ chờ ăn xác c·h·ế·t. Những hành động của hắn sao giống giúp đỡ thật tâm được, mà chỉ như một thủ đoạn chiếm đoạt của cải mà thôi.

“Ta tin ngài!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ Linh Phủ lại gật đầu.

“Ta chính là nữ nhi của Từ gia trên phố này, Từ Linh Phủ.”

Nhưng việc tìm kiếm không hề dễ dàng.

Nói đơn giản, ruộng đất do triều đình cấp cho dân chúng được chia làm hai loại: vĩnh nghiệp điền và khẩu phân điền. Vĩnh nghiệp điền là đất đai mà bách tính thực sự sở hữu quyền tài sản, có thể thừa kế và mua bán.

Thái nương tử thở dài:

Từ Linh Phủ càng nghe càng giận, đây quả thực là chèn ép đến tận cùng! Không trách được lúc mới vào đã thấy cảnh nhà cửa tan hoang, hóa ra đều do bọn họ gây ra.

“Ngài là thiên kim nhà Từ học sĩ à…” Thái nương tử lại quan sát Từ Linh Phủ từ đầu đến chân. “Nữ nhi của Từ học sĩ, làm sao ta lại không tin được? Nghĩ đến Từ Học sĩ chính trực cương nghị, dù đối mặt với loạn quân cũng không hề khuất phục. Nữ nhi của ông ấy, làm sao có thể thua kém?”

“Ta bị ép đến đường cùng, may mắn có Tôn tú tài nhà bên chịu giúp đỡ. Hắn bảo chỉ cần ta viết một bức huyết thư thể hiện quyết tâm, sau đó hắn sẽ mang xác ta đến nha môn làm loạn, như vậy nhất định sẽ khiến những kẻ ức h.i.ế.p ta bị trừng trị! Đến lúc ấy, quan phủ tất phải đứng ra nuôi dưỡng tiểu Quả Tử…”

Từ Linh Phủ: “...”

“Hiện giờ ngài đang làm việc bên cạnh huyện lệnh đại nhân?”

Không phải trùng hợp đến vậy chứ? Ghi chép của nhà họ Thái liệu có nằm ngay trong đống này không?

Lật tiếp thì thấy các từ như “nhị canh”, “điển ngục”, “nhập ngục”. Xem chừng đây là một sổ trực ca ghi chép việc tuần tra ban đêm và quản tù.

Trước hết, nàng phải phàn nàn về cách quản lý văn thư ở huyện nha.

Do đó, cách giải quyết tình thế khó khăn của Thái nương tử hiệu quả nhất chính là tìm ra ghi chép cấp đất ban đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khẩu phân điền lại là đất canh tác được triều đình phân cho mỗi nam đinh trưởng thành, tức “thành đinh”. Loại đất này cần nộp thuế theo mẫu, nhưng không thuộc về người được cấp đất. Nếu người đó qua đời, phần đất này phải giao lại cho triều đình để phân phối lại cho tân đinh.

Thái nương tử à, sao thẩm lại tin những lời này?

“Tân huyện lệnh vừa đến đã mở kho phát lương thực, ta tin rằng đó là một vị quan tốt. Vài ngày trước, phường chính dẫn người đến phá phách, cũng may có Điền bà tử dẫn các láng giềng ra can ngăn, bọn họ mới chịu rút lui…”

Thái nương tử chớp mắt: (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái nương tử tiếp tục:

Về phần sau đó, nếu đã nhúng tay vào, nàng tuyệt đối không thể để tổ tôn nhà họ Thái, những người đã đến bên bờ vực thẳm, bị đẩy xuống tận cùng tuyệt vọng bởi đám kẻ ác kia!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Trang giấy cũ.