Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Chương 105: Nhật Lâm chiếu Minh Nguyệt
[ Chúc mừng người chơi đã giành chiến thắng trong trận đấu pk, thu được danh vọng 2000. Uy vọng Công hội Tinh Lâm Vân Hà tăng 200. ]
[ Ngươi thu được 5 Đại Kim ]
[ Ngươi thu được phần thưởng từ khán giả 5 Đại Kim. ]
[ Ngươi thu được phần thưởng từ quý tộc 4 Ma tinh, 2 Thần tinh, 2 Mệnh tinh ]
[ Ngươi thu được phần thưởng từ Thành Chủ 2 Hồn tinh, 2 Ma Quang Bảo Thạch, 2 Phá Bích Châu, 1 Thị Huyết Tương ]
[ Thị Huyết Tương: Được ủ với máu của ma thú, có thể pha vào đồ ăn để gia tăng phẩm vị, gia tăng 100 sinh mệnh, 100 pháp lực cho mỗi lần sử dụng. Còn lại 10 lần. ]
"... Có vấn đề, tên Thành Chủ này chắc chắn có vấn đề." Nhật Lâm nhăn mặt cầm lấy "chai tương" " Trái cây thì còn đỡ, cái này thì sao dùng?"
"Ài, vì lý tưởng cao cả, không muốn dùng cũng phải dùng!"
Sau một hồi thiên nhân gia0 chiến, Nhật Lâm quyết định vẫn phải cố nuốt. Nói thật, tên thì ghi như vậy thôi chứ Nhật Lâm biết thực tế mùi vị cũng không tệ, cũng không hề có chút mùi tanh nào.
Hắn nhanh chóng di chuyển ra khỏi đấu trường, nhắm hướng khách sạn trở về. Nào biết sau khi hắn đi, mọi người bên trong đấu trường vẫn còn đang rung động vì câu nói vừa rồi của hắn.
" Là hắn ngông cuồng, hay tầm mắt chúng ta quá thấp?"
Đây là câu hỏi của Ảo Ảnh. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy do dự với mục tiêu của mình.
Mọi người trong phòng đều im lặng, không biết trả lời thế nào.
Trải qua một lúc trầm mặc, Lưu Ly thở ra một hơi, lắc đầu cười nói:
" Đừng tôn hắn lên cao như vậy, chuyện này cũng không phải chúng ta chưa từng tò mò, chưa từng suy nghĩ. Nhưng nó vốn là vô ích, không, phải nói là không có hi vọng để đạt được, nên nghĩ hay không nghĩ cũng như không thôi."
" Đúng vậy, chỉ là vô ích mà thôi."
" Đúng, hắn chỉ là chém gió gây sự chú ý thôi."
Mọi người nghe nàng nói thế thì bất giác thở phào một hơi, bắt đầu lại bàn tán xôn xao. Ảo Ảnh nghe nàng nói cũng không đáp lại, yên lặng nhìn ra ngoài.
Phía ngoài đấu trường, mọi người lại bắt đầu cười nói vui vẻ, hẳn cũng là có cùng suy nghĩ với Lưu Ly.
Hắn thật ra cũng cho rằng như vậy, muốn tìm hiểu thứ đứng đằng sau Chân Thực Ma Huyễn không phải là muốn c·hết sao. Nhưng, không biết tại sao, câu nói kia của Nhật Lâm vẫn cứ vang vọng trong đấu hắn không đi.
Hít sâu một hơi, Ảo Ảnh quay lại nhìn mọi người trong phòng, nghiêm nghị:
"Được rồi, đi luyện cấp tiếp đi. Mục tiêu sắp tới không thể sơ suất được."
"Vâng!"
…
Trên khán đài, Thanh Vân Thanh Hà vẫn trầm mặc nãy giờ. Nguyên nhân là vì các nàng đang lo lắng.
Nhật Lâm chưa bao giờ nói nhảm, ít nhất là trong những trường hợp như thế này, hắn sẽ không bao giờ "nổ". Hắn đã nói ra, chính là hắn thật nghĩ như vậy. Nên các nàng lo lắng sợ Nhật Lâm gặp nguy hiểm.
Thế lực thần bí kia quá kinh khủng, quá… không thể tượng tượng. Đem tất cả mọi người trong một tinh cầu vào Chân Thực Ma Huyễn đã là quá thần kỳ, không những thế mà còn có thể khiến cho họ trải nghiệm thời gian chênh lệch tới hai mươi bốn lần, đây là chỉ có những vị thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Mặc dù Nhật Lâm đã rất mạnh, nhưng so với những thứ này thì thật không đáng nhắc tới. Đúng là Huyền Kinh và Địa Kinh nếu tu đến cuối cùng có lẽ sẽ vượt qua thế lực này, nhưng đó là cần thời gian. Huống chi có đủ nghị lực và ngộ tính để đi đến đó không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Hít sâu một hơi, Thanh Hà mở miệng tự an ủi:
" Anh ấy không phải người lỗ mãng, nếu đã nói ra thì hẳn là biết không sao."
" Ừm, đúng vậy. Ảnh không phải tên điên. " Thanh Vân cũng tự tìm lý do.
"..."
…...
Hát xì!
" Con bà nó, là ai đứng ra, dám ám toán ta nãy giờ." Nhật Lâm tức giận chửi thề.
Thật bất ngờ, sau câu nói của hắn thì một thân ảnh thực sự xuất hiện:
" Ồ, có thể nhận ra khí tức của tôi, anh quả thật không tầm thường."
"..."
Nhật Lâm mặt đen. Hắn vốn chỉ là chửi đổng, ai ngờ thật có người ở đây, mà lại là người quen, chính là người dẫn chương trình khi nãy.
" Nhiệm vụ tới!" Nhật Lâm âm thầm reo lên, nhưng ngoài mặt thì giả vờ hất hàm nói: " Thế nào, ông chấp nhận khiêu chiến?"
Tên MC nghe vậy liền vội vàng xua tay lắc đầu:
" Không không, tôi không có hứng thú đánh nhau. Tôi tới đây là vì việc khác." Còn bảo không có hứng thú đánh nhau? Mấy người chơi bị mất kinh nghiệm kia mà nghe được không chửi ông mới lạ. Nhật Lâm khinh thường nghĩ thầm, nhưng bên ngoài vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nói: " Ồ, thế nào? Ông nói thẳng một lần đi, tôi không có thời gian."
Thật ra thời gian vẫn còn nhiều, nhưng Nhật Lâm thật không muốn dài dòng, bên ngoài đang có người "đợi" hắn đây.
"... Được, vậy tôi nói thẳng."
MC dừng một chút lấy giọng, sau đó bắt đầu nói:
" Tôi nói thật với anh, tôi là người của Ma Đấu Trường, nhưng không phải ở đây mà là ở Chủ Thành Chu Tước, cấp trên của nơi này. Cách đây ít lâu, người của chúng tôi tìm hiểu được nơi này và một vài Thành Thị khác đã xuất hiện các mảnh linh hồn của Thần Thú Thiên Lang. Chúng tôi muốn bắt đám hồn này. Có điều vì sợ thân phận bị phát hiện, chúng tôi không thể đi xuyên qua quá nhiều thành thị để đi lấy được nên muốn nhờ anh giúp đỡ."
" Được!"
"..."
Tên MC đơ người một chút, sau đó liền gật đầu và đưa cho Nhật Lâm ba thứ:
" Cảm ơn anh. Đây là bản đồ các thành thị có tồn tại linh hồn của Thiên Lang, đây là bình chứa đựng Linh Hồn, và đây là thiết bị có thể cảm ứng Thiên Lang Chi Hồn. Trăm sự nhờ anh."
" Được, tạm biệt!"
"..."
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
[ Ngươi nhận được Nhiệm Vụ Bí Tàng - Thiên Lang Chi Bí (Duy Nhất): thu thập các mảnh linh hồn của Thiên Lang và đưa cho người dẫn trương trình của Ma Đầu Trường. Ẩn tính: cần danh vọng cấp 4 để đi qua các thành, đối với thành Trùng Lâm cần phải có Thành Chủ Lệnh mới đi được. ]
" Thành Chủ Lệnh? Xem ra cần phải chờ đẳng cấp 60 mới được rồi."
Xem qua ẩn tinh, Nhật Lâm liền biết nhiệm vụ này chỉ sợ phải đợi cấp 60 mới hoàn thành được. Vì như thường lệ, nhiệm vụ chính tuyến cũng là nằm trong tay Thành Chủ, mà điều kiện để nhận nhiệm vụ chính tuyến là cấp 60, đồng thời Nhiệm Vụ Ẩn Tàng của đám huynh đệ nhà Thành chủ phải được ai đó hoàn thành xong.
" Thôi kệ, chờ thì chờ thôi. Những mảnh linh hồn khác thì đợi danh vọng lên cấp bốn đi lấy trước cũng được." Nhật Lâm nhún vai.
Nhiệm Vụ Bí Tàng không hề nghi ngờ là nhiệm vụ khó khăn nhất, dù cho bây giờ hắn đủ điều kiện làm thì e rằng cũng rất khó hoàn thành. Chi bằng cứ để tới cấp 55, thậm chí là cấp 60 đi làm cũng không muộn. Dù sao nhiệm vụ này đã nằm trong tay hắn rồi.
" Được rồi, trở về khách sạn thôi. À quên, còn một chuyện nữa."
Đang tính về khách sạn thì Nhật Lâm nhớ còn một chuyện cần làm nữa. Hắn triệu hồi Xích Linh Câu, đem Ma tinh Thần tinh lấy ra, giúp nó phản tổ.
Bữa giờ g·iết quái cũng không khó khăn nên hắn cũng quên việc phải nâng cấp con ngựa này. Hiện tại mặc dù Xích Linh Câu có thể chở người, nhưng như vậy thì không thể sử dụng kỹ năng nên lần này hắn quyết định cho nó phản tổ lần nữa, hi vọng phản tổ xong nó sẽ có thể thực hiện được việc này.
Kích hoạt phản tổ xong, một quầng sáng liền xuất hiện bao bọc lấy Xích Linh Câu, sau đó nó liền biết mất. Tiếp theo là một thông báo vang lên:
[Xích Linh Câu đang trong quá trình phản tổ, bảy ngày nữa hoàn thành.]
" Ồ, mấy lần trước nó chưa từng tốn bao nhiêu thời gian liền phản tổ thành công, lần này lại cần bảy ngày, xem ra biến quá sẽ rất to lớn đây. Ok, về khách sạn thôi."
…...
Thành Nguyệt Luân. Tại một căn phòng trong một nhà khách sạn, Thu Nguyệt lúc này đang đứng ngoài ban công, yên lặng nhìn ánh trăng trên cao.
Trải qua một lúc lâu, nàng cúi đầu xuống, khẽ thì thào:
" Mẹ, trăng thu tuy đẹp nhất, nhưng cũng là buồn nhất."
Lời vừa thốt ra, không gian vốn đã yên tĩnh nay càng trở nên trầm lắng hơn, phảng phất như đang cộng hưởng cảm xúc với nàng. Sau một hồi, Thu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lúc này phảng chiếu lấy ánh trăng, long lanh rực rỡ. Nở một nụ cười tuyệt thế, Thu Nguyệt nói tiếp:
" Nhưng, từ khi ánh sáng của mặt trời chiếu tới, nó liền biến thành Minh Nguyệt, viên mãn tròn đầy, chiếu khắp bốn phương. Mẹ, con gái đã lớn rồi, cũng đã có thể tự lo cho mình Và..."
Nàng chợt dừng lại đôi chút, gương mặt bắt đầu ửng hồng:
" Và cũng tìm được người có thể yêu thương suốt đời. Mẹ hãy yên tâm nhé!"
Nói xong câu này, hình bóng của Thu Nguyệt từ từ tan biến, chỉ để lại nơi này một đoạn âm thanh văng vẳng:
" Con sẽ dẫn ba trở về!"
…...
Thành Bạch Liên.
Thùy Linh bỗng nhiên khựng người lại. Trải qua một hồi lâu, nàng lắc đầu khẽ cười:
" Dù sao cô mới là người đầu tiên của ảnh."
Nói xong câu này, Thùy Linh cất bước trở về thành, chỉ để lại nơi này một đoạn âm thanh văng vẳng:
" Nhật Lâm đáng ghét! Hứ!"
…...
Thành Sát Lang.
Hai mắt Thanh Hà mờ mịt, thở dài một hơi. Thanh Vân khó hiểu nhìn em hỏi:
" Hả, chuyện gì vậy?"
Thanh Hà lắc đầu, cười nói:
" Không có gì, chẳng qua đột nhiên muốn đi đánh quái."
"???"
Địa Kinh, là có thể khiến các nàng bao dung, chấp nhận sự tồn tại của nhau, nhưng không có nghĩa nó tẩy não các nàng. Huống chi chỉ mới tu luyện, sao có thể đối với chuyện này như không có gì được.
…...
" Đăng xuất!"
Nhật Lâm mở mắt, hồi hộp nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Thu Nguyệt. Đảo mắt một lúc, hắn phát hiện nàng đang… nằm trong chăn, cả người đều bị che phủ.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng thả người xuống kế bên. Vừa nằm xuống, Nhật Lâm liền nghe thấy một tiếng hít thở khá mạnh bên cạnh. Hắn đưa tay, chậm rãi xuyên qua lớp chăn nắm nhẹ bàn tay đang căng cứng của người bên trong.
Qua một hồi chờ đợi, cảm nhận được bàn tay của Thu Nguyệt dần thả lỏng, Nhật Lâm dứt khoát quay người qua, đưa tay kéo tấm chăn xuống. Một gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt hắn, nàng e thẹn nghiêng đầu không dám đối mặt. Hắn đưa tay vuốt nhẹ vào má nàng, ánh mắt tràn đầy sự trân trọng và trìu mến:
" Anh yêu em!"
Thu Nguyệt quay lại, nhìn thẳng người con trai trước mặt, mắt nàng long lanh như trăng đêm rằm:
" Em yêu anh!"
Nhật Lâm cúi người xuống, Thu Nguyệt chầm chậm nhắm mắt lại…